Vô Song Chi Chủ

Trở về tông môn, Vân Hoàng cùng Lục Thi Y quyết định giữ kín bí mật về đoàn năng lượng kia, dù sao truyện này cũng quá mức khó tin, nếu kể ra không chừng còn đem lại rất nhiều phiền phức, đó không phải là kết quả mà hắn và Lục Thi Y mong muốn.

Chuyến đi này quá mức hung hiểm, Vân Hoàng muốn chia đôi số điểm cống hiến được thưởng lần này, nhưng Lục Thi Y nhất quyết không nhận, nói rằng nàng trong trận chiến đó cũng nhận được ích lợi lớn, bớt đi nửa tháng khổ tu.

Đối với cái này vừa ngốc manh vừa kiên cường tiểu nha đầu, Vân Hoàng cũng bó tay, chỉ có thể dặn dò nàng cẩn thận.

Bạch sắc tinh thạch đương nhiên đã bị Vân Hoàng thần không biết, quỷ không hay lấy trở lại.

Bạch sắc tinh thạch là một cái đại bảo vật, có thể trợ giúp hắn rất nhiều sau này.

Việc quan trọng cần làm đầu tiên, đó là phải nâng cao thực lực. Sau trận chiến với Băng lang, khát khao này của Vân Hoàng lớn hơn bao giờ hết.

Vừa hoàn thành nhiệm vụ diệt trừ Lang nha bang xong có vào ngày, Vân Hoàng lại tiếp tục nhận rất nhiều nhiệm vụ săn tìm yêu đan. Vừa hay bổ sung nguồn thịt cho hắn, cũng vừa giúp hắn có được yêu cốt, thêm cả điểm cống hiến cho môn phái nữa, quả thật là một mũi tên xuyên ba con nhạn.

Đã một tuần liên tiếp Vân Hoàng “định cư” bên trong Triêu Hà sâm lâm.

Bây giờ, trước mặt hắn là một con yêu thú gọi là Thiết Sát Ngưu, Nhất cấp cao giai tương đương với tu sĩ Bát mạch của nhân loại.

Vân Hoàng lao lên, trong tay hắn Bích lôi chuỳ vũ động, hoá thành một đoàn ảo ảnh đập vào phần eo của Thiết Sát Ngưu, Vân Hoàng xoay người né khỏi cú húc trời giáng, trên tay hắn xuất hiện một cái hư ảnh Thiên Hoang chi trụ.

”Thiên Hoang trấn trụ!”

Thiên Hoang trấn trụ là một môn đấu kĩ mà hắn vô tình kiếm được trong một bí cảnh khi hắn còn là một tu sĩ Luyện khí cảnh tam cấp, và cứ dùng đến bây giờ. Thiên Hoang trấn trụ ngoại trừ việc giảm thiểu khả năng hành động của đối thủ ra thì sát thương gần như bằng không. Sau này khi đã đạt đến Thông linh cảnh, hắn liên tục sửa đổi, Thiên Hoàng trấn trụ giờ đây không chỉ có thể giảm thiểu khả năng hành động của đối phương mà còn gây cản trở cho việc vận chuyển linh lực của đối thủ, thậm chí còn khiến đối phương chịu một ít sát thương. Nhưng môn đấu kĩ mà Vân Hoàng tự hào trong mắt các tu sĩ cấp cao cũng chỉ là gân gà, muốn đạt được hiệu quả tương đương thì chỉ cần phóng thích uy áp là được. Hơn nữa muốn duy trì Thiên Hoàng trấn trụ cần liên tục gia trì năng lượng. Hơn nữa trong một trận chiến, liên tục tiêu hao linh lực chỉ để làm cản trở một chút đối phương thì quả thật là cái được không bù được cái mất.

Bất quá, từ khi đốn ngộ ra hình thức đầu của “Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát”, Vân Hoàng có thể nhìn thấy con đường không có điểm dừng của ôn đấu kĩ này.

Rắc!

Thiết Sát Ngưu gào to, phần eo của nó đã bị Vân Hoàng dùng Bích lôi chuỳ đâm ra một lỗ máu. Đầu của nó điên cuồng vùng vẫy, ý đồ muốn đem Vân Hoàng đâm thành thịt nát, nhưng chưa kịp để nó hành động, Vân Hoàng đã đánh ra cự trụ thứ hai.

”Thiên Hoàng trấn trụ!”

Một trụ này của Vân Hoàng mang theo mạnh nhất hủy diệt ý cảnh cùng trì độn ý cảnh. Đây cũng không phải do Vân Hoàng có thiên phí tốt, mà hắn đã tu luyện hai loại ý cảnh này rất nhiều lần rồi.

Thiết Sát Ngưu tốc độ bị chậm lại, Vân Hoàng nhảy lên trên đầu nó, một quyền đánh ra.

”Toái giáp kích, nửa bước Long đạo!”

Bạo bạo bạo bạo

Lúc trước, một quyền của hắn chỉ có một tiếng Long ngâm mơ hồ, nhưng bây giờ tiếng Long nhân đa rất rõ ràng, cũng là dấu hiệu cho thấy hắn đã bước tới nửa bước Long đạp đỉnh phong, đại khái chỉ còn thiếu đi một chút hỏa hầu là có thể hoàn thành chân chính Long đạo.

Một quyền của Vân Hoàng tuy khiến Thiết Sát Ngưu ong ong đầu, nhưng tuyệt nhiên không giết nổi nó, Thiết Sát Ngưu gầm lên, dùng hết sức húc người vào vách đá.

Oanh!

Vách đá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, Vân Hoàng trước đó đã kịp thời bật ra, xương cốt hắn vặn xoắn, từng sợi cơ, sợi gân trong cơ thể của Vân Hoàng bị kéo căng đến cực hạn, cơ thể hắn lúc này như là một cái cường cung thả ra.

Bồng!

Kinh khủng lực đạo mang theo cương nguyên dâng trào nên liên tiếp vào thân Thiết Sát Ngưu, liên tiếp liên tiếp, cứ mỗi một quyền giáng xuống thì khí tức sinh mệnh trên Thiết Sát Ngưu lại yếu dần, cuối cùng bị đập chết.

Khu vực năm trượng nơi hắn đang đứng đã bị lực phản chấn quét sạch, Vân Hoàng mệt mỏi tìm một gốc cây tựa lưng vào, liên tục sử dụng Long đạo khiến hắn ẩn ẩn có chút đau nhức.

Vân Hoàng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyện luyện thể chi pháp, liên tục sử dụng Long đạo đối với nhục thể của hắn cũng là một loại tu luyện.

Long văn đầu tiên của hắn giờ càng thêm ngưng thực, nhưng Vân Hoàng nghĩ nếu muốn đầu Long văn này thành thục thì cần ít nhất cả tháng nữa.

Hắn đem toàn bộ yêu Đan của yêu thú đổi lấy điểm cống hiến, rồi từ điểm cống hiến lại đi đổi lấy linh dược. Bất quá viên yêu đan của Thiết Sát Ngưu vẫn có tác dụng nên hắn giữ lại.

Vân Hoàng lại quyết định bế quan dài hạn một phát nữa.

Ngưng dịch, Tế cốt, Thối tủy, Long đạo, chỉ có hoàn thành bốn bước này Vân Hoàng mới có thể bắt đầu hấp thu linh lực, đặt xuống căn cơ khủng bố nhất.

Thối tủy chính là mục tiêu mà hắn nhắm đến lúc này.

Tôi thể dịch dược lực đối với Vân Hoàng tác dụng cũng đã giảm nhiều, nhưng Vân Hoàng hắn có yêu cốt. Hắn dẫn dắt yêu cốt tinh hoà cùng với tôi thể dịch.

Sau khi sử dụng mất chục cái yêu cốt Nhất cấp đê giai và nhất cấp cao giai, Vân Hoàng mới dừng lại.

”Bắt đầu nào”

Vân Hoàng đem y phục cởi ra, nhảy vào trong thùng tôi thể dịch. Cảm giác đau đớn khi luyện thể hắn đã có chút quen thuộc, ít nhất không còn hét thảm thiết như hồi đầu nữa.

Tủy sống đối với một Thể tu là một bộ phận vô cùng quan trọng, là nơi đưa ra các mệnh lệnh về phản xạ, cũng đồng thời điều tiết hô hấp, trợ giúp cho việc điều khiển dòng chảy cương nguyên trong cơ thể, nhưng đó đồng thời cũng chính là điểm yếu của Thể tu.

Cương nguyên hộ thể không phải toàn năng, vì vậy chỉ còn cách duy nhất là thuy rèn, tôi luyện cốt tủy, biến nó từ một điểm yếu trở thành nơi có lực phòng ngự mạnh nhất.

Vân Hoàng cắn răng chịu đựng, tập trung dẫn dắt dược lực rèn luyện tủy sống.

Bên trong tủy sống rất dễ bị thương, mà nếu hắn mà sơ ý thì cũng phải dưỡng thương mười ngày nửa tháng là ít. Vì thế nên dù là người tự tin vào năng lực khống chế như Vân Hoàng cũng không dám sơ xuất.

Một cảm giác đau đớn truyền vào trong ý thức của Vân Hoàng kèm theo cảm giác buồn nôn, cứ như là cốt tủy của hắn đang bị hàng nghìn con kiến bò vậy.

“Cảm giác… tốt vi diệu…”

Tuỷ sống cũng là một trung ương thần kinh nên cảm giác đau đớn dường như nâng lên gấp bội, đau đớn khiến người ta kêu cha gọi mẹ!

Hai canh giờ dày vò, cuối cùng hắn cũng rốt cục không chịu nổi nữa mà phải kết thúc, Vân Hoàng đổ gục xuống nền nhà, hai mắt trợn ngược. Cái cảm giác đau đớn nay cũng là từ mới xuất sinh đến nay chưa từng trải qua.

Giống như một mũi tên đâm xuyên tâm Vân Hoàng, tủy sống của hắn mới chỉ rèn luyện được một trên một trăm phần.

Vân Hoàng kêu trời, chẳng lẽ hắn phải tiếp tục thế này một trăm lần nữa. Hơn nữa mỗi lần tôi luyện thì độ khó sẽ tăng gấp bội, đồng nghĩa với mức độ đau đớn cũng vậy. Vậy rốt cuộc những kẻ đã hoàn thành thối tủy quái vật đến mức nào.

Vân Hoàng không biết, Thể tu bình thường khi thối tủy cũng chỉ hoàn thành ba phần mười, có khi chỉ hai phần mười, những kẻ được xưng là thiên tài cũng chỉ hoàn thành bốn, năm phần mười.

Vân Hoàng con mắt loé lên tinh quang, hắn đã hạ quyết tâm, đau dài hơn đau ngắn, hắn thà rằng chịu đau đớn cùng cực một lần còn hơn đau âm ỉ suốt ngày.

”Nhưng trước tiên ta phải ăn cái đã, thật đói bụng”

Vân Hoàng run rẩy lấy miếng thịt yêu thú, cắn lấy cắn để. Hôm đó, không hiểu sao Thần hồn chi pháp tu luyện tiến triển hơn bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui