Môi đỏ, tiếu ca vô cùng thanh cao, bước chân vững vàng, động tác hoàn mỹ…
Đình đài lâu ca không đi hết, ngâm nga một khúc mãi không xong.
Người nọ một thân thanh sam nhàn nhạt, trẻ tuổi phong lưu.
‘Nếu như không muốn bị phong trần chôn vùi, vậy thì lên đi, trèo càng cao càng tốt, lúc ngươi đến kinh thành không người không biết, ngay cả Ỷ Hương Các cũng không cản trở được ngươi.’
Nhưng mà rời khỏi Ỷ Hương Các, thì thế nào…
Đều giống nhau sống không có tôn nghiêm, đều giống nhau bị người chà đạp dưới chân.
Cuối cùng tự mình biến thành thứ đồ chơi mua vui cho người.
Có tư cách gì nói đến tôn nghiêm?
Có tư cách gì…Kẹp bên dưới, đau buốt, thiêu đốt tận tâm.
Mạch Ngọc bị vết thương trên tay làm cho đau đớn mà tỉnh lại, Tuân Hương vừa thấy y tỉnh, vẫn là một bên bưng thuốc một bên khiển trách.
Rõ ràng lúc trước còn tốt đẹp, kết quả trong nháy mắt bất tỉnh nhân sự được người nâng trở về.
Chỉ là lần trước sau khi tỉnh lại y còn nhàn rỗi nói đùa, mà lần này, ngay cả nói cũng không muốn nói.
Trên tay quấn đầy băng gạc, đến tột cùng bị thương thành cái dạng gì, y không giám nghĩ.
Chỉ cảm thấy đau, một tầng vải là một lần đau buốt, mỗi lần đều từ ngón tay đâm thẳng lên đầu, y sẽ không quên ánh mắt người nọ nhìn mình, giống như nhìn một món đồ cũ, chẳng đáng lọt vào mắt.
Cho dù ở kinh này nghìn người hô vạn người hoán ‘Vô Song’ công tử, ở trong mắt hắn bất quá chỉ là lễ vật người đưa tới, hưống chi, đã từng là kỹ.
Ngày thứ ba Mạch Ngọc tỉnh lại, Hoài Vương xuất hiện ở Nhã cư.
Tuân Hương đang giúp y ăn cơm, Hoài Vương ra dấu, Tuân Hương liền thức thời buông chén đũa ngoan ngoãn lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên khép cửa lại.
Hoài Vương đi đến bên giường nhỏ, đuôi mày khiêu một cái, “Trước kia thấy bản vương còn biết hành lễ, hiện tại ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng bỏ.”
Hắn cũng không giận, từ từ ngồi xuống bên cạnh, bưng lên chén đũa Tuân Hương để kế bên tiếp tục bón cho y.
Cơm nước đưa đến bên mép, liền im lặng ăn, lãnh ngạo trước kia không còn sót lại chút gì, thay vào đó, là một loại không thuận theo cùng đáng thương khó nói, cuối cùng lại khiến người thương yêu.
“Đây là bản lĩnh ngươi mê hoặc người?”
Động tác trong tay Hoài Vương ngừng một chút, hỏi y.
Mạch Ngọc không lên tiếng, chỉ là cúi đầu, tầm mắt rơi trên người trước đệm giường.
Vì vậy Hoài Vương tiếp tục nói:
“Khổ nhục kế ngươi dùng không sai, tự mình hi sinh đôi tay chiếm được chú ý của bản vương… hiện tại bản vương nói rõ ràng cho ngươi biết, ngươi làm tốt lắm.”
Người vẫn phản ứng quá mức lạnh nhạt sau khi nghe hắn nói một câu này, thân thể run lên một cái rất khẽ, khóe miệng lập tức cong lên, rốt cuộc là một nụ cười gượng:
“Nhờ có vương gia nhắc nhở mới khiến cho Mạch Ngọc nhớ lại thân phận của mình…”
Cúi đầu nhìn tay, ý cười trên khóe miệng chậm rãi thu lại:
“Giọng hát của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút của văn nhân… Chỉ cần không chết, liền không thể từ bỏ… Mà nhạc công mất đi ngón tay…’’
Nói đến đây lại ho khan, Hoài Vương buông chén đũa giúp y rót chén nước đưa đến.
Mạch Ngọc nghiêng người uống chén nước trong tay Hoài Vương, làm cái chén hơi nghiêng, một chút nước sánh ra ngoài, chảy xuống tay Hoài Vương, Hoài Vương đưa tay, nhìn môi Mạch Ngọc rời khỏi miệng chén chuyển sang ngón tay mình, đem lưỡi liếm sạch sẽ nước trên đó.
“Mất đi ngón tay nhạc công không còn là nhạc công…”
Mạch Ngọc liếm ngón tay của hắn hàm thanh nói, làm thanh âm lạnh lùng có chút ướt át, giống như một mảnh hơi nước vấn vít chậm rãi hóa băng:
“Thế nhưng ta muốn hiểu những thứ đó để làm gì? Chỉ cần biết mở chân hầu hạ người là được…”
Bị nước thấm ướt môi, đầu lưỡi mềm mại trắng mịn, tự nhiên là trêu trọc chủ nhân ngón tay.
Hoài Vương chỉ cảm thấy từng đợt nhiệt lưu hướng phía dưới trào dâng, mà đang lúc dục vọng bốc lên, ngón tay bỗng nhiên đau đớn kích thích khiến hắn tỉnh táo lại.
Máu theo khóe miệng của y trườn xuống, rơi vào y phục trắng như tuyết, uốn lượn, tràn ra.
“Ngươi?!”.
Ngôn Tình Hay
Hoài Vương đang muốn đánh tới một chưởng, nhưng lại dừng ở giữa không trung.
Mạch Ngọc cắn chặt ngón tay của hắn, ngẩng đầu nhìn, không phải trừng, mà là nhìn, ở mắt của y nhìn không ra khiếp sợ, thậm chí cũng nhìn không thấy thân phận hai người lúc này khác xa.
Ánh mắt quật cường trong sạch, ngạo nghễ không thể tả.
Hoài Vương bị chấn động thật sâu, cho tới bây giờ cũng chưa có ai giám ngỗ nghịch mạo phạm hắn như thế.
Mà y lại có dũng khí hết lần này đến lần khác tái phạm.
Rõ ràng chỉ là một nam quan, so với bất luận kẻ nào cũng còn tâm cao khí ngạo hơn.
Giật giật ngón tay bị y cắn, đối phương không có ý nhả ra.
Nhìn lại y, một dòng trong suốt trượt xuống, vô thanh vô tức, ở trên mặt y lưu lại một vệt ẩm ướt, đột nhiên trong lòng hắn sáng tỏ một chút.
“Có thể thả ra không? Hoặc là dứt khoát dùng lực cắn đứt.”
Mạch Ngọc thoáng cái tỉnh táo lại, há miệng buông ra, liền thấy vết cắn trên tay Hoài Vương, sâu thấy tận xương.
Mạch Ngọc có chút hoảng hốt, nhớ tới liền tìm cái gì đó cầm máu trên tay Hoài Vương, nhưng động tác mạnh lại đè lên vết thương, Mạch Ngọc đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống, liền ngồi im trên giường, sau đó nhìn về phía Hoài Vương.
“Mất cầm nghệ, chỉ còn bề ngoài, lại không dùng được, qua không được bao lâu vẻ ngoài này cũng không thuận mắt.
Vương gia nếu muốn tận hứng vẫn nên thừa dịp thời điểm Mạch Ngọc nhan sắc chưa tàn… Chỉ cầu một ngày kia, vương gia chán ghét diện mạo mà vứt bỏ, tùy tiện ở chỗ nào đều được, để cho Mạch Ngọc được thanh tĩnh một mình trải qua hết hậu thế…”
Cuốn vào phong trần, cả đời đều hối hận…
Y trốn không được, vĩnh viễn trốn không được.Hết chương 6.