Màn đêm bao phủ hồ nước.
Giống như bóng đêm dày đặc, hỗn loạn mà thâm sâu.
Núi xa xanh như mực, đường nét thẳng cứng mà xinh đẹp, bầu trời trong suốt được tinh tú tô điểm vô cùng khéo léo.
Mặt nước lay động, một bàn tay tái nhợt bám lên đá, chợt có người nổi lên mặt nước, kinh động mấy con thủy điểu đang nghỉ ngơi.
Mạch Ngọc dựa vào thạch đê thở dốc từng ngụm lớn, một lúc lâu mới từ từ hồi phục, suy cho cùng thân thể không bằng trước đây, nếu là lúc trước bơi một đoạn cũng không thành vấn đề.
Nhảy xuống trong lòng cũng đã hướng đến cái chết, thế nhưng cách mặt người nghe được tiếng hô sốt ruột của người nọ, sau một khắc, y đổi ý.
Không biết vị Nhàn vương kia không tìm được thi thể mình, vẻ mặt sẽ như thế nào? Đoán chừng chắc tức giận muốn đem người nấu chín luôn đi?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạch Ngọc cong lên, xoay người đang muốn bò lên bờ… Một đôi giày đen sạch sẽ đứng ở trước mặt, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói thản nhiên:
“Tôn tử Cửu địa viết ‘Đầu chi vong địa nhi hậu tồn, hãm chi tử địa nhiên hậu sinh…” (*)
Mạch Ngọc ngẩng đầu, người nọ đang phe phẩy quạt cũng cúi đầu nhìn y.
“Kỹ xảo không tê, bơi cũng rất tốt, không biết ‘Vô Song công tử còn có bao nhiêu kinh hỉ để bản vương mở rộng tầm mắt?”
Mạch Ngọc nháy mắt một cái, rồi sau đó cúi đầu khẽ thở dài, tự mình từ trong nước bò ra ngoài, “Chỗ còn lại, e rằng chỉ có thể lên giường vương gia mới biết được.”
“A!” Hoài Vương cười lạnh một tiếng khép lại quạt, sau đó dùng quạt nâng cằm y lên, “Ngươi nghĩ bản vương sẽ có hứng thú với một nam quan sao?”
Vốn Mạch Ngọc còn có thể giống như trước kia lộ ra vẻ nhìn như bình thản không sợ hãi nhưng thật ra đang cố gắng áp xuống vẻ mặt xấu hổ cùng giận giữ; thế nhưng lúc này đây, Hoài Vương hiển nhiên nghĩ sai rồi.
Lần này, nét mặt Mạch Ngọc bình tĩnh giống như mặt hồ không gợn sóng.
Y lạnh lùng nói, “Vương gia năm lần bảy lượt sỉ nhục ta, bất quá là muốn ta nhận rõ thân phận của mình, hiện tại Mạch Ngọc cẩn thận nghĩ lại, nếu vương gia từ lâu nhận định Mạch Ngọc là nam quan, không nên nói đến khí phách tôn nghiêm, Mạch Ngọc dù lần nữa cố gắng cũng không có kết quả, sở dĩ vương gia thích gì nói vậy, suy cho cùng không lâu sau vương gia cũng không nhìn thấy Mạch Ngọc, tất cả mọi người rõ ràng quên mất việc này rồi.”
Hoài Vương nghiến răng, con ngươi híp lại:
“Có biết nói bản vương như vậy, ngươi chết mười lần cũng chưa đủ.”
Mạch Ngọc rũ mắt, “Tạ vương gia chỉ bảo, nhưng Mạch Ngọc chỉ có cái mạng này, chết một lần là đủ, sợ rằng không thỏa mãn được yêu cầu của vương gia.” Nói xong xoay người, đang muốn hướng bên hồ nhảy, bị Hoài Vương níu lại.
“Ngươi còn muốn trốn?”
Mạch ngọc lạnh lùng nhìn hắn, “Không phải vương gia muốn Mạch Ngọc chết sao?”
Được, được lắm!
Hoài Vương nghĩ thầm, một ngày nào đó phải đem tên miệng lưỡi sắc bén ăn nói cay nghiệt trước mắt này đem đi lộ da róc xương!
Nghĩ như vậy, ánh mắt rơi trên người Mạch Ngọc.
Chỉ thấy y một thân dính đầy bùn đất, tố y trên dười dán sát vào cơ thể, tóc vẫn nhỏ nước, mấy cây rong vướng ở phía trên, sắc mặt lạnh đến tái nhợt.
Vốn là dáng dấp chật vật vô cùng, nhưng ngược lại khí chất trong trẻo thoát tục bên trong càng lộ ra, quả thực giống như hoa sen nổi lên mặt nước, rửa qua bùn mà chẳng nhuốm hôi tanh.
Thuận tiện, người như vậy, uyển chuyển dưới thân người sẽ có loại phong tình gì?
Bất giác, một trận miệng khô lưỡi nóng, nhận ra điểm ấy, ngực Hoài Vương chấn động, đây là bản lĩnh câu nhân của Vô song công tử?
Thú vị, rất thú vị! Thực sự hay cho chiêu lạt mềm buộc chặt.
Gió đêm trở lạnh, toàn thân Mạch Ngọc ướt sũng, mà hai người trên đê vẫn còn căng thẳng, chìm trong suy nghĩ riêng mình.
Mạch Ngọc nghĩ thầm, may mà y tỉnh ngộ, nếu không khéo đã chết vì lạnh.
Đúng lúc này, đôi tay níu y buông ra, sau đó bị một tấm áo choàng phủ xuống, toàn thân được bao lại trong hơi thỏ nam tính xa lạ.
Mạch Ngọc lần nữa kéo áo choàng, liền thấy người nọ chắp tay phía sau, quay đầu nhìn lại rồi đi trước
Khóe miệng Mạch Ngọc nhếch lên, nhẹ giọng nói.
“Tôn tử? Hư thực viết: ‘Binh vô thường thế, thủy vô thường hình.
Năng nhân địch biến hóa nhi thủ thắng giả, vị chi thần.’ (**)
Hoài Vương đi hai bước ngừng lại, xoay người, “Bản vương khuyên ngươi tốt nhất không nên sinh cái gì kì quái như thiêu thân…”
Sau đó ngón tay chỉ lên trời, “Ngươi đừng quên, thời điểm này là lúc trọng yếu Phong gia thu trà, nếu không có bản vương che chở, nói không chừng trà năm nay của Phong gia liền xảy ra sai sót.”
Mạch Ngọc hai bước nhanh chóng bắt kịp, “Ý vương gia, năm ngoái thuyền trà Phong gia bị giữ kỳ thực đều là vương gia ở đằng sau thao túng?”
Hoài Vương tức đến nghẹn thở, cả giận nói:
“Bản vương sao có thể giống kẻ đê tiện bỉ ổi như thế?”
“Giống!”
Thấy vẻ mặt Hoài Vương như muốn ăn thịt người, Mạch Ngọc lại bồi thêm một câu:
“Tuy Mạch Ngọc xuất thân phong trần, chuyên làm chuyện nịnh nọt dụ người, thế nhưng trước mặt vương gia, Mạch Ngọc chỉ nói thật.”
Tay cầm quạt của Hoài Vương run rẩy, bắt đầu thấy hối hận chính mình nhất thời mềm lòng đem ngoại bào cởi ra cho y.Hết chương 9
“Tôn tử Cửu địa viết ‘Đầu chi vong địa nhi hậu tồn, hãm chi tử địa nhiên hậu sinh…”
Nhảy vào diệt vong rồi sau đó sinh tồn, bị cái chết vùi lấp sau đó mới sinh trưởng…
[Câu gốc trong binh pháp:v: 投之亡地而後存, 陷之死地然後生, 置之亡地而後存]
“Tôn tử? Hư thực viết: ‘Binh vô thường thế, thủy vô thường hình.
Năng nhân địch biến hóa nhi thủ thắng giả, vị chi thần.’ (**)
Việc binh đao tình thế luôn thay đổi, nước cũng thay đổi muôn hình, phải dựa vào biến hóa của địch nhân mà thủ thắng, mới gọi là tính toán như thần @@!!!.