Vô Song

Tê Hà là một cái tên rất thường gặp.

Đầu năm nay nếu nhà giàu đại hộ muốn biệt trang của mình có cái tên dễ nghe, lại không có vẻ nông cạn, Tê Hà, Trích Tinh, Vọng Nguyệt hay được dùng nhất, nhưng mà không thể nói rõ chủ nhân sơn trang không có kiến thức, chỉ có thể nói rõ đây là một sơn trang rất bình thường, chủ nhà thường đưa gia đình rời khỏi kinh thành vào giữa hai mùa xuân hạ, đi tới thành bắc có địa thế cao hơn, ở trong sơn trang trên sườn núi để tránh nóng.

Nhưng, sơn trang này có chút kỳ quái.

Cổng của nó đóng chặt, bậc thang phủi đầy bụi, trên mấy dấu chân ngổn ngang cũng có một lớp bụi mỏng, nhìn có vẻ đã lâu không có người chăm sóc, trừ cái này ra, mái hiên sạch sẽ không có mạng nhện, tấm bảng bốn chữ Tê hà sơn trang phía trên ngay ngắn hoàn hảo, khiến kẻ xấu không dám tùy tiện xâm phạm.

Khắp nơi trong sơn trang đều không có đèn.

Tiếng gió gào thét phất qua lá cây chui vào khe hở cửa sổ, thanh âm trở nên quỷ dị đáng sợ, giống như lệ quỷ mắc oan nhiều năm mà không được báo thù gầm thét khắp nơi hoang dã, khiến người ta phải lạnh lẽo từ trong xương tủy.

Hậu viện giống như không hề có nửa bóng người nào, nguy hiểm như bị giấu ở trong đó, lúc nào cũng có thể có một con quái thú hình dáng kinh khủng giương ra miệng to như chậu máu nhào tới.

Nếu ba người đã làm khách không mời mà đến, đương nhiên không sẽ để ý đến những thứ này, Quan Sơn Hải đỡ cánh tay Thôi Bất Khứ nhẹ nhàng rơi xuống đất, theo hướng Thôi Bất Khứ chỉ, Kiều Tiên dẫn đầu dò đường đến phòng bếp và kho chứa củi.

Mặc kệ Tê Hà sơn trang này rốt cuộc có cái gì, vì sao Hoàng Lược và Phượng Tiêu lại đồng thời chỉ đến nơi này, nếu tối nay bọn họ đã tới thì ắt phải tìm ra câu trả lời.

Kiều Tiên đi lên phía trước, đang muốn đẩy cửa, lại bị Quan Sơn Hải lanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay.

Quan Sơn Hải chỉ chỉ phía trên, tỏ ý nàng vào từ nóc nhà.

Kiều Tiên sinh lòng không phục, từ sau khi Quan Sơn Hải đến, bên người Thôi Bất Khứ thật giống như bị mất đi một vị trí, tự dưng cướp đi một nửa phần quan trọng của nàng.

Nhưng vào giờ phút này nàng không thể tùy hứng được, Thôi Bất Khứ còn ở bên cạnh chờ, Kiều Tiên bay lên nóc nhà, khom người nhấc lên mấy mảnh ngói, rất nhanh đã tạo được một lỗ thủng, nàng nhảy vào từ lỗ thủng đó, trong tay có thêm một viên dạ minh châu.

Đây là lần trước Thôi Bất Khứ lấy từ sơn động trên núi Thiên Nam, lúc ấy hắn mang theo cây chủy thủ mà Phạm Vân để lại, gọt kim đoạn ngọc, rất vô địch, cho nên dọc đường hắn thuận tay đào mấy viên dạ minh châu xuống, dù sao Tiêu Lý có tiền như thế, không đào thì phí, nếu không phải trên người không cầm được nhiều thì hắn còn định chuẩn bị cho mỗi người ở Tả Nguyệt cục một viên, ai nấy đều có phần.

Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ để Kiều Tiên từ từ xem được phần lớn bên trong phòng chứa củi, cửa sổ được khóa kín bên trong, căn bản không có cách nào mở ra, ánh mắt nàng rơi vào cửa phòng, không tránh khỏi hít nhẹ một hơi.

Phía sau cửa có cơ quan, chỉ hơi đẩy ra, lập tức sẽ chạm đến mũi tên trên cửa, vạn tiễn xuyên tâm mà chết tại chỗ.

Nếu vừa rồi nàng không nghe theo Quan Sơn Hải khuyến cáo, cho dù kịp thời tránh, khẳng định cũng sẽ kinh động đến người trong sơn trang.

Như vậy có thể thấy sơn trang này cũng không phải đơn giản giống như bề ngoài.

Không biết đại hộ nhân gia nào lại gắn loại mai phục này bên trong sơn trang của mình như vậy.

Một đầu khác, Quan Sơn Hải cũng phát hiện cơ quan cạm bẫy như vậy ở trong phòng bếp, hắn tìm kiếm khắp nơi, không phát hiện bất kỳ dị thường gì, chỉ đành phải đi về theo đường cũ, chuẩn bị đến nhìn những căn phòng khác trong hậu viện.

Cửa phòng bếp và phòng chứa đều có cơ quan, khiến cho hai người Quan, Kiều cảm thấy nơi đây nhất định có gì đó cổ quái, nếu không thì không cần phải trịnh trọng như vậy.

Hắn nhìn thấy Thôi Bất Khứ đang đứng ở bên cạnh chậu hoa, khom người như phát hiện cái gì.

“Tôn sứ.” Quan Sơn Hải lặng lẽ gọi.

Thôi Bất Khứ không quay đầu lại, hắn nâng một cục gạch từ bên cạnh bồn hoa lên. 

Phía dưới không phải là đất bùn, mà là trống không.

Quan Sơn Hải ý thức được có vấn đề, hắn không đợi Thôi Bất Khứ phân phó, liền chủ động đưa tay sờ bên dưới cục gạch.

Hắn sờ đến một cục đá nhỏ hơn, còn có thể ấn xuống nữa.

Quan Sơn Hải nghiêng đầu nhìn Thôi Bất Khứ, muốn được hắn gật đầu đồng ý.

Thôi Bất Khứ vỗ hai cái ở bả vai hắn, bày tỏ chấp nhận.

Tất cả hành động trong bóng tối, không cần lên tiếng.

Tuy Quan Sơn Hải nửa đường gia nhập Tả Nguyệt cục, nhưng biểu hiện trong quân đội của hắn trước đây đã chứng tỏ hắn là một người có kỉ luật, càng có thể khắc chế hơn Tả Nguyệt Vệ được huấn luyện, Thôi Bất Khứ dẫn hắn theo, vừa là cho Hoàng hậu mặt mũi, cũng là để khảo nghiệm xem có thể dùng không, hiển nhiên Quan Sơn Hải biểu hiện không tệ, cũng rất có ăn ý với Thôi Bất Khứ, có thể so sánh với Kiều Tiên đi theo hắn mấy năm, cho nên Kiều Tiên sinh lòng bất mãn cũng rất bình thường.

Được Thôi Bất Khứ đồng ý, Quan Sơn Hải nhấn viên gạch kia xuống một cái.

Ầm ầm!


Mặc dù không lớn, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ từ mặt đất truyền tới.

Ba người đều cả kinh.

Chỉ thấy mặt đất hậu viện bỗng nhiên nứt ra hai bên, để lộ ra một thế giới ngầm không thấy đáy bên dưới.

Quan Sơn Hải phản ứng cực nhanh hắn chạy như bay qua, dùng dạ minh châu đi xuống, phát hiện bên trong hầm trú ẩn đầy ắp bao bố, hắn đưa tay đâm thủng một cái trong đó, hạt trắng chảy ra từ lòng bàn tay hắn xuống bên dưới.

Là gạo!

Gạo mới trắng tinh!

Quận Quang Thiên năm nay gặp nạn, đồng ruộng còn chưa thu được thì đã bị lũ lụt nhấn chìm, cho nên không thể nào là gạo của địa phương được, càng không thể nào là đồ để lâu, vậy chỉ có thể là gạo mới mà triều đình xuất ra từ kho lương thôi.

Cùng lúc đó, ồn ào náo động đột ngột truyền tới từ tiền viện, tiếng bước chân tới dồn dập từ xa đến gần.

Ánh đèn lay lắt, kèm theo tiếng người chấn động khẩn trương.

Là đi hay ở? Quan Sơn Hải lưỡng lự.

Bây giờ đã bứt dây động rừng, nếu cứ đi như vậy thì sang ngày thứ hai, kho lương sẽ bị dời đi hết, sẽ không tìm được chứng cớ ở đây nữa; nhưng nếu như không đi, trừ khi hai người là hắn cùng Kiều Tiên có thể nắm chắc được sẽ đánh lui canh phòng nơi này, thông báo cho Dung Khanh ở gần đây điều Tả Nguyệt Vệ tới, bắt cả người lẫn tang vật, nếu không một khi thất thủ, ba người không còn hài cốt chứ đừng nói là điều tra tiếp nữa.

Quan Sơn Hải phát hiện lúc mình ở trong cấm vệ quân chưa bao giờ gặp phải phiền toái khó mà quyết định như vậy, hắn bỗng nhiên biết nguyên nhân Thôi Bất Khứ nhất định phải đích thân tới đây, trừ Thôi Bất Khứ, hắn và Kiều Tiên, bất kỳ một người nào đều không thể gánh vác trách nhiệm này.

“Đi!”

Thôi Bất Khứ ra lệnh ngắn ngủi mà nhanh chóng, gần như ra lệnh trong lúc suy nghĩ của Quan Sơn Hải thay đổi thật nhanh.

Quan Sơn Hải âm thầm thở phào một cái, trong chớp nhoáng này bản năng nghe theo Thôi Bất Khứ của hắn lại cao hơn một tầng.

Từ khi rời kinh bắt đầu không cam lòng, đến thời khắc mấu chốt bây giờ đã không chút nghĩ ngợi liền thi hành mệnh lệnh, ngay cả Quan Sơn Hải cũng không ý thức được mình đã thay đổi.

Vị Tả Nguyệt sứ bệnh tật quấn thân này tựa như có một loại năng lực trấn định lòng người.

Gần như lúc tiếng nói của Thôi Bất Khứ vừa dứt, Quan Sơn Hải liền kéo hắn nhảy ra bên ngoài, không ham hố chút nào.

Kiều Tiên theo sát phía sau.

Nhưng ba người vừa rơi xuống đất, bên ngoài núi rừng liền có mấy bóng đen bay vút ra, hướng về phía họ.

Đao kiếm sáng loáng, đằng đằng sát khí!

Trúng kế rồi!

Ba chữ hiện lên trong lòng Quan Sơn Hải.

Nói không chừng đối phương đã sớm chờ bọn họ đến, chờ cơ hội một lưới bắt hết.

Khó trách một đường đi bọn họ trót lọt vô cùng, không gặp trở ngại chút nào.

“Ngươi dẫn người đi, ta cản ở phía sau!”

Kiều Tiên ném ra những lời này, cũng không quay đầu đánh về phía người lao tới

Kiếm trong tay nàng múa đến mức gió thổi không lọt, màn kiếm lay động trùng trùng, ngăn bảy tám người cách xa người mình, không tiến thêm được.

Quan Sơn Hải không hề có chút không quả quyết nào, hắn không chút do dự kéo Thôi Bất Khứ đi!

Có Kiều Tiên ngăn lại những người đó, Quan Sơn Hải kéo Thôi Bất Khứ một hơi vọt ra ba bốn dặm, nơi này cách chân núi không xa, nhưng Quan Sơn Hải không dám buông lỏng cảnh giác.

Quanh mình rừng cây dầy đặc, đong đưa trong tiếng gió hú, bóng đen lay động che trời, giống như mai phục mười mặt.

Sát khí!

Sát khí như có như không.


Trước sau trái phải, khí cơ dẫn dắt, Quan Sơn Hải bỗng dưng quay đầu!

Mây đen cuốn cành lá, kéo cái bóng thật dài trên đất.

Không có ánh sáng, tại sao lại có bóng?

Chuông báo động trong lòng Quan Sơn Hải chợt vang, ngay tại lúc này, một thanh trường kiếm đã lặng yên không một tiếng động tiến tới sau lưng.

Nhưng mục tiêu không phải hắn, mà là Thôi Bất Khứ bên người hắn!

Quan Sơn Hải cả kinh thất sắc, lấy tốc độ nhanh nhất xoay người, trường đao trong tay ra khỏi vỏ, bổ về phía người tới!

Nhưng vẫn trễ nửa bước, trường kiếm như mũi tên đã xông ra thì không thể quay đầu, Thôi Bất Khứ nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, nhưng vài bước của người không có võ công đối với kiếm khí mà nói căn bản là không có ảnh hưởng gì, mũi kiếm đâm rách y phục của hắn, hoàn toàn đi vào ngực.

Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy một trận đau nhói trên ngực, vết thương mới động tới chỗ cũ, đau đớn vọt tới như nước thủy triều, hắn rên lên một tiếng, bước chân đã loạn.

Trường kiếm đâm rách da thịt, không có cách nào đi về trước nữa, bởi vì đã bị đao của Quan Sơn Hải ngăn lại.

Quan Sơn Hải tung người tiến lên giao thủ với kẻ đó, hai bên đao quang kiếm ảnh, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.

Thôi Bất Khứ che chỗ đau, lại lui về phía sau mấy bước.

Trừ một tiếng kêu đau vừa rồi của hắn ra thì không hề phát ra bất kì âm thanh nào nữa, yên tĩnh giống như người chết.

Chính là như vậy, Quan Sơn Hải mới có thể hoàn toàn không bị quấy nhiễu, chuyên tâm so chiêu với kẻ địch.

Cách đó không xa, trong sơn trang sáng lên đèn đuốc, nhưng không đủ để soi sáng mặt mũi người này, bởi vì hắn che mặt, chỉ có thể từ cơ thể nhận ra là một nam nhân. 

Nhưng trừ khi là thiên tài học võ công khắp thiên hạ, nếu không sẽ rất khó che giấu chiêu thức võ công của mình, nhất là ở trước mặt người bác văn cường thức như Thôi Bất Khứ.

Hóa ra là hắn.

Trong phút chốc, rất nhiều chi tiết liên tiếp khiến cho suy nghĩ của Thôi Bất Khứ sáng tỏ thêm nhiều.

Nhưng những chuyện này không có lợi ích gì với cục diện trước mắt cả.

Nếu như tối nay bọn họ không thể chạy ra khỏi nơi này, nếu như qua tối nay bọn họ biến thành hai người chết, như vậy có phát hiện ra nhiều chuyện hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Người bịt mặt võ công rất cao, ít nhất không phân cao thấp với Quan Sơn Hải.

Võ công của Quan Sơn Hải là địch vạn người, mà chiêu thức của người này chính là công phu giết người điển hình trên giang hồ, người trước một chọi một đại khai đại hợp, cực kỳ dương cương, lúc chống với người bịt mặt ngược lại có chút không thi triển được, ban đầu bị khắc chế khắp nơi, trên người cũng bị thương không ít, nhưng Quan Sơn Hải đã thích ứng rất nhanh, hắn phản công vì thủ, tích góp thế lực, trường đao phòng thủ trước người cùng Thôi Bất Khứ sau lưng, chờ đợi thời cơ phản kích.

Kiều Tiên vùi lấp trong sơn trang, không biết sống chết.

Lấy võ công của nàng, nếu không phải gặp đối thủ lợi hại hơn nàng rất nhiều thì sẽ có thể trở lui toàn thân, nhưng nàng rất sợ đối phương không có ai cản sẽ trực tiếp đuổi kịp bọn Thôi Bất Khứ, cho nên khẳng định còn đang khổ cực chống đỡ.

Sơn trang đuốc sáng choang, đã không che giấu nữa.

Có thể là cạm bẫy vẫn luôn tồn tại, đối phương đã sớm biết được tin tức trước, lặng lẽ đợi bọn họ đến mới chuyển tối thành sáng, hay là lúc mở hầm trú mới kinh động canh phòng?

Thôi Bất Khứ nhìn Quan Sơn Hải giao thủ với người kia, trong lòng đã có câu trả lời.

Nhưng mà, cho dù giờ phút này bọn họ hung hiểm cỡ nào thì Phượng Tiêu để lại tờ giấy cho hắn, hoặc có thể nói là Lý Thập Tứ, từ đầu đến đuôi vẫn chưa xuất hiện.

Lý Thập Tứ chính là Phượng Tiêu.

Như vậy, là nhân vật then chốt tối nay, Phượng Tiêu đi nơi nào rồi?



Dung Khanh nhìn mật thư trước mắt, trong lòng nhấc lên sóng gió kinh hoàng.

Mật thư chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi, hẹn hắn ban đêm đến thư phòng hậu viện huyện nha gặp nhau, không có ký tên, nhưng kèm theo một một đống lá cây núi xa, chính là nét vẽ của mấy bức tranh trước đó.


Nếu như Dung Khanh không có cách nào xác nhận rốt cuộc chữ viết có phải là của Hoàng Lược không, hình như Hoàng Lược cũng đã biết được sự do dự của hắn, cho nên đặc biệt vẽ thêm một chút, để Dung Khanh cẩn thận so sánh, để cho hắn hoàn toàn tin tưởng.

Đi hay không đi, Dung Khanh chần chờ.

Buổi sáng hắn và Thôi Bất Khứ đã phân tích qua, Hoàng Lược liên tiếp vẽ tranh ám chỉ bọn họ, sau lưng giúp nạn thiên tai ẩn núp không ít mờ ám, Thôi Bất Khứ cũng đã tự mình dẫn theo người lên đường đi Tê Hà sơn trang tìm kết quả.

Hắn thì ở lại quan dịch chờ đợi bức tranh thứ tư của Hoàng Lược.

Nhưng không có tranh, mà lại có tin được đưa tới.

Hoàng Lược không muốn bị những người khác lôi kéo, đường ra duy nhất của hắn chính là bình định, đi theo bước chân của Ngự sử, tố giác tất cả chuyện này, lập công chuộc tội, nhưng hắn lại lo lắng sức mạnh của Dung Khanh không đủ để làm được.

Bây giờ Dung Khanh đã biết vì sao Hoàng hậu để cho Thôi Bất Khứ đồng hành cùng mình rồi, bởi vì nước ở đây quả thực quá sâu, thậm chí còn có thể dính dáng đến hoàng thân quốc thích, chỉ bằng vào một mình hắn đúng là không làm được.

Thật may là có Thôi Bất Khứ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn trấn định một ít, nhưng ngay sau đó lại rối rắm.

Trước khi Thôi Bất Khứ đi đã bảo hắn tuyệt đối không thể rời khỏi quan dịch.

Nhưng lần này là Hoàng Lược đưa thư đích thân viết tới.

Có lẽ là có người phát hiện Hoàng Lược “ăn cây táo, rào cây sung”, cho nên Hoàng Lược không thể không nắm chặt thời cơ, không để ý tới thân phận của mình có thể bị lộ không nữa rồi.

Trên tay Hoàng Lược nhất định có chứng cứ trên dưới huyện Quang Thiên biển thủ tai lương, Dung Khanh có dự cảm, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, nhất định sẽ không có lần sau.

Hắn rốt cuộc quyết định, đưa tay tùy ý bỏ tờ giấy vào trong ngực, đứng dậy đi ra ngoài.

Đêm khuya u ám.

Dung Khanh đi rất vội vã.

Hắn không làm kinh động bất kỳ ai, rẽ vào đường tắt đi tới cửa nhỏ thường ngày vẫn để chở rau dưa phía sau huyện nha.

Đang do dự có nên gõ cửa hay không, bên trong đã có người mở cửa.

Tiểu phó áo xanh cúi đầu gọi hắn.

Hắn tiến nhanh tới hai bước, nghe thấy đối phương nói: “Phủ quân có lệnh, để ta dẫn ngươi đến thư phòng, nhỏ giọng chút, chớ kinh động đến người ngoài, trong phủ có tai mắt của Dương quận trưởng.”

Quả nhiên là Hoàng Lược.

Trong bụng Dung Khanh đã chắc chắn, khẩn trương hưng phấn gật đầu một cái.

Hắn phát hiện trong lời nói của người này còn có một tin tức, quả nhiên quận trưởng Dương Vân có liên quan đến chuyện này.

Nói không chừng đây mới là cá lớn cuối cùng.

Dung Khanh theo tiểu phó áo xanh một đường xuyên qua hành lang gấp khúc đến bên ngoài thư phòng.

Bên trong ánh nến mờ nhạt, mơ hồ ánh ra một bóng người ngồi ngay ngắn trước bàn.

Hoàng Lược quả nhiên ở đây.

Trước cửa không có người trông chừng, hẳn là Hoàng Lược sớm đã điều người đi.

Tiểu phó áo xanh kia thấp giọng nói: “Lang quân tự vào đi thôi, ta ở bên ngoài trông chừng.”

Dung Khanh đẩy cửa ra.

Ngay sau đó tiểu phó áo xanh ở sau lưng hắn khép cửa lại giống như sợ bị phát hiện, Dung Khanh không để ý, hắn đi vào trong phòng.

Vén màn che, Hoàng Lược đưa lưng về phía hắn, dựa vào bàn cong khuỷu tay, như đang viết thoăn thoắt.

“Hoàng Lược, ta tới rồi, ngươi có gì muốn nói với ta?”

Hoàng Lược cũng không động, ngay cả bả vai đều không phập phồng rất nhỏ, không phản ứng khi nghe thấy âm thanh.

Huống chi, là hắn mời Dung Khanh cả đêm tới.

Dung Khanh cảm giác không đúng.

“Hoàng Lược?”

Hắn từ từ tiến lên, đưa tay đẩy đối phương một cái.


Hoàng Lược mềm nhũn, không giãy giụa chút nào liền nghiêng sang một bên.

Dung Khanh kinh hãi.

Hắn đã nhìn thấy trên cổ Hoàng Lược cắm một cây chủy thủ, sạch sẽ gọn gàng, một đao toi mạng!

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!

Đầu óc Dung Khanh rối loạn, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn đã phản ứng theo bản năng, xoay người ra phía cửa phòng.

Không mở được, bị khóa!

Cửa sổ đâu!

Hắn lại nhanh đi mở cửa sổ, phát hiện cửa sổ như bị thứ gì chặn lại từ bên ngoài, cũng không mở được.

Dung Khanh không có võ công, không thể nhảy lên xà ngang phá mái ngói chạy đi, hắn chỉ có thể bị kẹt ở trong nhà xoay vòng vòng.

Ngay tại lúc này, bên ngoài sáng choang.

Đèn đuốc một ngọn tiếp một ngọn đốt lên, đi đôi với tiếng gọi ầm ĩ.

“Không xong! Giết người rồi! Dung ngự sử giết phủ quân, người đâu!”

Dung Khanh rốt cuộc xác nhận, hắn trúng kế triệt để.

Nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.

Làm sao đối phương biết bên người hắn không có ai, chỉ có thể tới nơi hẹn một mình?

Chẳng lẽ Thôi Bất Khứ bên kia cũng gặp nguy hiểm?

Lòng Dung Khanh không ngừng chìm xuống.

Hắn đứng bên cạnh thi thể Hoàng Lược, nghe huyên náo bên ngoài, cũng không biết có đại nhân vật từ nơi nào đến, đoàn người khí thế hung hăng chạy tới, một cước đá văng cửa.

Quận trưởng Dương Vân mang theo một nhóm người tới bắt “hung thủ”, sau lưng còn có đám người Lý Duyên và Vũ Nghĩa.

“Dung Khanh, ngươi thật lớn mật, thật sự cho rằng là Ngự sử thì muốn làm gì thì làm, ngay cả mệnh quan triều đình cũng nói giết là giết sao!”

“Quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi!” Dung Khanh cười lạnh.

Mặt Dương Vân đầy vẻ “ngươi này chẳng lẽ là điên rồi”, cau mày vẫy tay: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

“Đừng đụng vào ta!” Dung Khanh chỉ Dương Vân, “Rõ ràng là ngươi giết, ngươi giết người, lại gọi ta tới, vu oan cái chết của Hoàng Lược cho ta, ngươi mới là hung thủ!”

Dương Vân thở dài: “Triều đình sao có thể phái một kẻ điên như vậy tới làm Ngự sử chứ?”

Hắn chuyển hướng sang đám người Lý Duyên Vũ Nghĩa: “Chuyện của huyện các ngươi, ta vốn không nên hỏi tới, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn phải tấu lên triều đình, trước bắt lại đã, các ngươi không có ý kiến chứ?”

Dương Vân là thượng quan, Lý Duyên cùng Vũ Nghĩa đều là thuộc hạ, nghe vậy vội nói: “Đều do sứ quân làm chủ!”

Dung Khanh cả giận nói: “Ta là Khâm sai lĩnh mệnh, ai dám bắt ta! Hoàng Lược cho ta ba bức tranh, nói cho ta tai lương của huyện Quang Thiên có vấn đề, ta đến vì được hắn mời tới tra án, ai ngờ hắn lại bị các ngươi diệt khẩu, ta muốn tấu lên! Dương Vân, bây giờ ngươi lùng bắt ta, đã nói lên ngươi có tật giật mình, ngươi chính là người diệt khẩu đó!”

Dương Vân giận dữ cười ngược lại: “Được được, xem ra Dung ngự sử là không tới Hoàng Hà thì lòng không chết mà, ngươi nói Hoàng Lược cho ngươi ba bức tranh, ở nơi nào?”

Dung Khanh ngấc đầu lên: “Ở trong phòng quan dịch của ta!”

Dương Vân trầm giọng nói: “Ta đi cùng ngươi, nếu ngươi không tìm ra được thì chớ trách ta hạ thủ vô tình!”

Dung Khanh thấy đối phương có vẻ tính sẵn, trong lòng không hiểu sao lại trầm xuống.

Nhưng việc đã đến nước này, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dẫn người về quan dịch, âm thầm cầu nguyện Thôi Bất Khứ mau sớm chạy tới.

Hắn hồn nhiên quên thái độ không ưa Thôi Bất Khứ lúc đầu của mình, lúc này đã coi đối phương như một cái phao cứu mạng cuối cùng.

Nhưng Thôi Bất Khứ có thể kịp thời xuất hiện hay không, ngay cả trong lòng hắn cũng không biết.

Đoàn người đi tới quan dịch, Dung Khanh dẫn đầu chạy vào sương phòng mình, lao về phía giường nhỏ, tay luồn xuống dưới chăn lục lọi.

Dung Khanh đột nhiên biến sắc.

Hắn chợt vén chăn lên, nơi đó vốn có ba bức tranh, nhưng bây giờ ——

Tìm, thế, nào, cũng, không, có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận