Vô Song

“Ngươi bắt đầu nghi ngờ nàng từ khi nào?”

“Từ lúc ngươi nhắc nhở bên cạnh ta có nội gian trên núi Thiên Nam.”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Ta cho rằng ngươi nghi ngờ sau khi Phạm Vân xuất hiện liền kết thúc rồi.”

Thôi Bất Khứ nói: “Từ đầu đúng là như vậy. Nhưng Phạm Vân cùng lắm thì chỉ biết ta có đi, đây cũng là lí do Vân Hải Thập Tam Lâu bày cuộc chờ ta ở Bác Lăng. Nhưng ta dần phát hiện, bọn họ không chỉ biết ta đi mà còn biết rõ hành tung của ta, ta tới chỗ nào, muốn làm gì, người của Vân Hải Thập Tam Lâu như luôn có thể tiên tri biết trước, sau đó bày cạm bẫy trước một bước.”

Phượng Tiêu: “Chứng cớ rõ ràng nhất là trước khi các ngươi đến Tê Hà sơn trang, đối phương cũng đã biết được chiều hướng của các ngươi rồi.”

Thôi Bất Khứ gật đầu: “Cho dù Tiêu Lý có thông minh đi nữa, thì dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể biết hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ được, sự giải thích duy nhất là bên cạnh ta có phản đồ, hơn nữa tên phản đồ này còn không phải là Tả Nguyệt Vệ, bởi vì đối phương gần như là luôn đi theo ta.”

Phượng Tiêu: “Nhưng cái này còn chưa đủ để chứng minh là Kiều Tiên.”

Thôi Bất Khứ: “Không sai, cho nên chuyến này ta dẫn nàng theo, còn có Quan Sơn Hải. Ta bí mật tới quận Quang Thiên, trừ bọn họ ra, chỉ có Độc Cô hoàng hậu, cùng với chủ tớ Dung Khanh trước khi đi mới biết được tin.”

“Sau khi Dung Khanh đến huyện Quang Thiên thì bị cản trở khắp nơi, bị đám người Hoàng Lược ngoài sáng trong tối lừa mai phục, đối phương thậm chí còn giết chết Hoàng Lược giá họa cho hắn, Tiểu Lục cũng đã chết, cho thấy rõ bọn họ không thể nào là người của Tiêu Lý.”

“Quan Sơn Hải là ta cố ý chọn, hắn ba đời nhập ngũ, dây dưa rễ má trong kinh không nhiều, bối cảnh sạch sẽ, Tiêu Lý dù có ba đầu sáu tay như thế nào đi nữa thì cũng không khả năng đưa tay đưa đến bên cạnh Quan Sơn Hải.”

“Cho nên chỉ có Kiều Tiên. Chỉ có nàng mới có thể làm được những điều này, nàng vẫn luôn ở trong bóng tối truyền tin tức cho bên kia, đưa hành tung của ta tới, thuận lợi cho đối phương hạ thủ.”

Phượng Tiêu cười hừ: “Nàng không biết ngươi âm thầm giữ lại một tay, vốn có vô số cơ hội hạ thủ với ngươi nhưng lại không ra tay, nói rõ nàng còn nhớ tình xưa.”

Sắc mặt Thôi Bất Khứ nhàn nhạt: “Nếu ta đã đề phòng nàng, làm sao sẽ cho nàng bất kỳ cơ hội gì, cho dù nàng muốn giết ta cũng không khả năng thành công. Cho tới bây giờ ta sẽ không đưa sau lưng về phía người mà mình nghi ngờ.”

Phượng Tiêu vỗ tay: “Đây mới là Thôi Bất Khứ quả quyết sát phạt! Như đã nói qua —— “

Y chống khuỷu tay lên trước, nhìn chăm chú vào Thôi Bất Khứ: “Vậy ngươi sẽ đưa lưng lại cho ta sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, Thôi Bất Khứ không thể tránh né.

Hắn nhìn thấy cái bóng của mình từ trong mắt Phượng Tiêu, cách quá gần nên gần như chiếm hết cả đôi mắt y.

Yên lặng trong chốc lát.

“Thôi tiên sinh, ngài xem được gì rồi…” Dung Khanh ở bên ngoài chạy vội vào, sau khi phát hiện bầu không khí quỷ dị trong nhà liền ngừng lại.


Thấy hai người không hẹn mà nhìn mình, hắn miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc, cười ha hả: “Hai vị cứ tiếp tục trò chuyện, lát nữa ta lại tới!”

Dứt lời cũng không chờ bọn họ nói gì, Dung Khanh đã quay đầu bước đi, bước chân còn nhanh hơn lúc trước, cứ như bị người đốt mông vậy.

Phượng Tiêu đưa tay ra nắm cằm Thôi Bất Khứ, từ từ kéo tầm mắt của hắn từ phía bóng lưng Dung Khanh trở lại.

Thôi Bất Khứ không chút khách khí, hung hăng vỗ móng vuốt lên lưng y vỗ một cái.

Vỗ hụt.

Phượng Tiêu rụt tay về nhanh hơn.

Thôi Bất Khứ cười nhạt, chậm rãi nói: “Ta là sẽ không giao lưng cho một tên cuồng vọng khoe khoang, tự cho là đúng, nghĩ mình lại xót cho thân đâu.”

Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Thôi Bất Khứ, ngươi có thể liệt kê ra nhiều sở trường của ta như vậy, nói rõ ngươi cũng để ý sức nặng của ta với ngươi rồi sao?”

Thôi Bất Khứ: “Phượng Nhị, ngươi có từng nghe một câu nói chưa?”

Phượng Tiêu: “Rửa tai lắng nghe.”

Thôi Bất Khứ: “Hỏi trước, thua trước.”

Phượng Tiêu gật đầu một cái: “Ý ngươi là, ngươi vốn cũng muốn hỏi ta vấn đề này. Ta cũng biết mặc dù ngươi hay nói lời cay nghiệt, nhìn như cao cao tại thượng không nhiễm khói lửa, ai cũng không để vào mắt, nhưng cũng luôn muốn khom lưng trước mặt phiên phiên công tử như ta.”

Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao trên thế gian lại có người mặt dày vô sỉ như ngươi chứ?”

Phượng Tiêu thở dài: “Ngươi đang có ý ghen tị ta tiêu sái, hâm mộ ta đấy.”

Thôi Bất Khứ “ghen tị hâm mộ” giống như là bị bắt ăn một quả trứng thối, bởi vì quả trứng thối kia đã kẹt trong cổ họng mà không thể không nuốt xuống, khóe miệng hơi co quắp.

Hắn chân thành nói: “Phượng Nhị, có lúc ta rất muốn làm một chuyện với ngươi.”

Phượng Tiêu: “Khinh bạc ta? Vô lễ với ta? Khinh nhờn ta?”

Thôi Bất Khứ: “Làm ngươi câm mồm, chỉ nhìn gương mặt đó của ngươi thì vẫn đủ để kiếm cơm.”

Phượng Tiêu cười to: “Vậy không được, nếu ta câm rồi, còn ai có thể đấu trí so dũng khí với Thôi Bất Khứ ngươi nữa?”


Thôi Bất Khứ: “Ta thấy Tiêu Lý cũng không tệ.”

Phượng Tiêu bĩu môi một cái: “Một kẻ tiểu nhân núp trong bóng tối không thấy được ánh sáng, ánh sáng của đom đóm mà cũng muốn tranh với mặt trăng mặt trời? Nếu ngươi biết Kiều Tiên là người của y thì sao cũng còn chưa động thủ? Thả dây dài câu cá lớn à?”

Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát: “Bốn năm trước lúc nàng mới gặp ta, cả người chán nản, thảm không nói nổi.”

Phượng Tiêu: “Đó là giả bộ.”

Thôi Bất Khứ: “Dọc theo đường này, nàng có không ít cơ hội một mình ra tay với ta, nhưng nàng lại không làm như vậy.”

Phượng Tiêu: “Vì để giả bộ càng giống hơn một chút. Nếu ngươi không ra tay được thì để ta đi.”

Thôi Bất Khứ: “Không cần. Ta sẽ cho nàng một cơ hội, để nàng tự lựa chọn.”

Phượng Tiêu xúc động: “Trong nóng ngoài lạnh nha Thôi Bất Khứ!”

Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Phượng Vân Thiên hoa hòe hoa sói.”

“Ta thích ngươi nói bốn chữ phong lưu tiêu sái hơn.”

Phượng Tiêu mở quạt ra, đứng lên, “Ta thích uống rượu, không thích uống trà, cho nên ta chọn quán rượu Phong Vân. Nhưng ngươi có chiêu sau chứ? Hai nơi này, rất có thể bọn chúng đã kịp chuẩn bị rồi, cũng còn chưa biết là cạm bẫy hay là đầu mối mới, Thôi Bất Khứ ngươi tính toán không bỏ sót, sẽ không để cho ta và Quan Sơn Hải một mình xách đao đi chứ?”

Thôi Bất Khứ buông tay: “Ta không có chiêu gì cả, bị Tiêu Lý ép đến đường cùng rồi, nếu không sao còn hỏi mượn Bùi Kinh Chập chứ? Ta còn muốn mời ngươi điều vài ưng kỵ của Giải Kiếm phủ tới giúp đỡ qua cửa ải này đấy!”

“Xin lỗi, Giải Kiếm phủ cũng không có người, nếu không sẽ không cần Nhị phủ chủ ta đích thân ra tay.” Phượng Tiêu lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu, giống như nhìn xuyên qua đáy mắt đối phương vào trong lòng: “Không để lại bất kì đường lui nào cho mình, điều này không giống cách làm việc của Thôi Bất Khứ ngươi nha.”

Thôi Bất Khứ thở dài: “Dương Vân là chó cùng đường quay lại cắn, Tiêu Lý lo lắng đêm dài lắm mộng, nhất định bọn họ sẽ ra tay trong hai ngày này, điều Tả Nguyệt Vệ từ nơi khác đến đã không kịp nữa rồi, kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai, có một kẻ địch mạnh như Tiêu Lý ở đó, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ của ta cũng phải thêm vào đấy.”

Phượng Tiêu cũng than thở theo, tựa như rất đồng tình: “Nói như vậy, lần này Thôi lang quân thật là hơi thảm rồi.”

Thôi Bất Khứ có lòng xúc động: “Cùng thảm cùng thảm.”

Hai con cáo già vừa đứng ngồi nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khổ bi thảm.




Trong một căn phòng khác.

Cũng là hai người.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, một có vẻ mặt không cảm giác như Thôi Bất Khứ, một người khác thì luống cuống tay chân dưới ánh mắt của nàng.

“Ngươi khỏe rồi, lại như không mấy vui vẻ.” Bùi Kinh Chập lúng túng nói.

“Ngươi tới khi nào?” Rốt cuộc Kiều Tiên đã mở miệng.

Bùi Kinh Chập âm thầm thở phào: “Ta theo lang quân nhà ta tới, lúc trước y bảo ta đi theo Thôi tiên sinh, vừa rồi quả nhiên có người tới ám sát hắn, bị ta ngăn lại rồi.”

“Ai phái tới?” Mặt Kiều Tiên liền biến sắc, “Tôn sứ không sao chứ?”

Bùi Kinh Chập có hỏi có đáp, đàng hoàng nói: “Lần này không có chuyện gì, nhưng đối phương một lần không thành, khẳng định sẽ gây chuyện lần hai, ta sợ mình võ công có hạn, lần sau thì chưa chắc.”

Kiều Tiên không chút nghĩ ngợi liền xuống giường xỏ giày, Bùi Kinh Chập vội ngăn nàng lại.

“Bây giờ có lang quân nhà ta ở đây rồi, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương thôi!”

“Đúng thế, có Phượng Tiêu ở đây, tất nhiên không cần bọn ta quan tâm.” Kiều Tiên tự giễu cười một tiếng.

Bùi Kinh Chập nghe ra ý trong lời nói của nàng, không khỏi hỏi: “Hình như ngươi rất có thành kiến với lang quân nhà ta?”

Kiều Tiên bĩu môi một cái, không lên tiếng, giống như ý chê vô tận đều ở trong động tác này.

Bùi Kinh Chập nháy mắt mấy cái, không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài: “Lần trước ra cửa một chuyến, bổng lộc của ta suýt nữa thì bị trừ sạch.” 

Quả nhiên Kiều Tiên cau mày: “Giải Kiếm phủ rất nghèo sao, vì sao còn phải khấu trừ bổng lộc của cấp dưới?”

Bùi Kinh Chập cười hì hì: “Cũng không phải là khấu trừ, là ta không được việc, lang quân coi đây là trừng phạt.”

Kiều Tiên lẩm bẩm: “Phượng Tiêu quả nhiên hẹp hòi!”

Bùi Kinh Chập nghe vậy, cười nói: “Lang quân chỉ hay hù dọa ta như vậy thôi, thật ra cũng không đến mấy lần, đối với ta mà nói, y vừa như thầy cũng như cha, không có y thì sao ta học được nhiều như vậy, có lẽ hôm nay còn là một hỗn tiểu tử vô tri vô giác không biết chuyện đời. Còn ngươi, tại sao ngươi lại vào Tả Nguyệt cục, đến dưới quyền Thôi tiên sinh? Hắn không dễ dàng tin người, nhưng ngươi lại có thể được hắn tín nhiệm, nhất định có chỗ hơn người.”

Hắn không biết câu nói kia đã tác động đến Kiều Tiên, người sau lập tức ngơ ngẩn.



“Cho nên, chúng ta chỉ có thể há miệng chờ sung, chờ đối phương ra chiêu thôi sao?”


Phượng Tiêu đã ra cửa.

Bọn Bùi Kinh Chập nói chuyện trong phòng khác.

Dung Khanh và Thôi Bất Khứ ngồi dưới tàng cây, người trước đứng ngồi không yên, trong lòng không bình tĩnh, nhịn mấy lần mà vẫn không nhịn được hỏi.

Cả quan dịch rất an tĩnh, ban ngày lại an tĩnh không giống như có người ở.

“Không phải.” Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái.

Dung Khanh rất có hy vọng.

Thôi Bất Khứ: “Đối phương là chó sói, chúng ta mới là con thỏ kia.”

Dung Khanh: …

Thôi Bất Khứ: “À, cũng không đúng, ngươi, cùng ta, là hai con thỏ.”

Dung Khanh cười khổ: “Ta đã viết xong tấu sớ, phái người ra roi thúc ngựa đưa ra khỏi thành.”

Thôi Bất Khứ: “Tấu sớ của ngươi có sao chép lại không?”

Dung Khanh khó hiểu: “Không, sao thế?”

Thôi Bất Khứ đồng tình nói: “Tấu sớ của ngươi, cho dù như thế nào cũng không đưa đi được, nếu may mắn thì mấy ngày sau chúng ta còn sống, ngươi phải viết một mật thư nữa, nếu có bản sao thì còn bớt chuyện được.”

Dung Khanh há mồm cứng lưỡi, trợn mắt nhìn hắn nửa ngày, không nhịn được nói: “Sao ngươi biết chắc chắn tấu sớ của ta không đưa đi được? Sai dịch giúp ta đưa tấu sớ, ta còn cố ý đưa cho gã một thư nhà đóng kín, bảo gã đưa đến kinh thành rồi đến nhà ta nhận tiền thưởng, tất nhiên gã sẽ ngày đêm kiên trì chạy tới — “

Vút!!!

Còn chưa nói hết câu, hắn hoảng sợ nhìn một mũi tên từ bên ngoài viện bay vào, đóng chặt lên cây cột cách bọn hắn không xa.

Mũi tên cắm vào gỗ ba phân, phía trên còn ghim một bức thư đóng kín thật dày, Dung Khanh nhớ rõ ràng đó đúng là tấu sớ mình đóng kín giao cho sai dịch.

Bây giờ mũi tên tối tăm u ám, vết máu loang lổ trong thư, còn kèm theo một lọn tóc.

Dung Khanh chợt quay đầu lại nhìn Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ an ủi hắn: “Đây mới là bắt đầu thôi.”

Dung Khanh: …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận