Vô Song

Sương đêm tựa như mây khói dần miêu tả ra hình dáng của người kia.

Thậm chí Phượng Tiêu cũng không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra được.

Thân thể gầy nhom, áo khoác phần phật vang dội trong gió thu.

Phượng Tiêu không nghi ngờ chút nào, nếu gió lớn hơn chút, hoặc nếu lúc này có một trận sương tuyết liên tục, thì cũng đủ để phá hủy cơ thể của tên quỷ bệnh này rồi, khiến hắn phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng, nếu thiếu đại phu thiếu thuốc, đối phương càng có thể mất mạng, nói không chừng trên đời này cũng ít đi một kẻ gieo họa.

Cái miệng của quỷ bệnh rất mỏng, giờ phút này tất nhiên đang mím thật chặt trong gió rét, giống như cách làm người của hắn vậy, nói chuyện cay nghiệt, không hề nể mặt, còn sắc bén hơn cả đao kiếm, có thể khiến người ta đang sống phải nghẹn chết.

Tay quỷ bệnh nắm dây cương hẳn đã hiện lên màu xanh trắng, đó không phải là dùng sức quá độ, mà là bị đông lạnh. Thời tiết vào thu đối với người thường mà nói không có vấn đề gì, nhưng với Thôi Bất Khứ mà nói lại hết sức khó khăn.

Tám phần mười là vụ lộn xộn bên Dương Vân đã được giải quyết, đối với người khác mà nói, đó có thể là một thử thách nhấp nhô lên xuống, nhưng lấy kinh nghiệm về biến cố của Thôi Bất Khứ, hắn tính toàn lòng người đến mức cao nhất, có thể xuất hiện ở nơi này, đã nói lên Dương Vân căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Cho nên bây giờ, người này vốn nên ngồi yên ở phủ quận trưởng, tay cầm lò ấm áp, anh trí chỉ huy ngồi chờ tin thắng lợi, mà không phải là phóng ngựa chạy tới để tham gia một trận nguy hiểm khác.

Khóe miệng Phượng Tiêu hơi nâng lên, nhưng lời nói ra lại là phong đao sương kiếm, hàn băng lẫm liệt.

“Sẽ cái gì? Ngươi sẽ nghiêng đổ vì phong thái của ta sao? Thôi Bất Khứ, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi, ngươi tự xưng là thông minh, ở trong mắt ta cũng chỉ là một cây gỗ mục sắp sửa tàn diệt, nếu không phải vì tấm chiêu bài của Tả Nguyệt cục thì ta còn phải lá mặt lá trái với ngươi sao? Cũng không đi soi gương xem, cả người trên dưới của ngươi có chỗ nào vào được mắt ta?”

Trong đêm đen, bốn phía không có tiếng động, chỉ có thanh âm chán ghét của Phượng Tiêu vang vọng.

“Gương mặt đó của ngươi, ta sợ thấy nhiều rồi, cơm cũng ăn ít nửa bát, thừa dịp bây giờ ta còn không có rảnh rỗi chỉnh đốn ngươi thì cút đi cho ta.”

“Có nghe thấy không? Cút!”

Thôi Bất Khứ không động, cũng không xuống ngựa, thậm chí cũng không lên tiếng phản bác, giống như bị lời nói này đâm thương, thất thần thật lâu.

Minh Nguyệt lộ vẻ mặt mờ mịt, nhìn Phượng Tiêu một chút, há miệng muốn khuyên gì đó nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Tần Diệu Ngữ không tiếng động thở dài.

Ai nói nữ nhân giỏi thay đổi? Nam nhân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, chẳng kém nữ nhân tí nào.

“Thôi huynh, ngươi cũng nghe thấy Phượng phủ chủ nói rồi đấy.” Tiêu Lý ôn nhu nói, không hề có chút khói lửa nào. “Rõ ràng ta đã gửi thư cho ngươi, bảo ngươi đi phường trà Triệu thị rồi mà.”

“Chính là bởi vì ngươi bảo ta đi phường trà Triệu thị, nên ta mới biết nhất định ngươi sẽ tới quán rượu Phong Vân tìm Phượng Tiêu.” Thôi Bất Khứ bình tĩnh nói, không ai biết được tâm trạng của hắn có bị ảnh hưởng bởi những lời Phượng Tiêu vừa nói hay không.

Tiêu Lý cũng thở dài: “Ta không muốn giết ngươi nên mới có ý gạt ngươi, ngươi đã biết thì cần gì phải đi vào vũng nước đục này?”

Thôi Bất Khứ: “Mặc dù Dương Vân đã bị bắt, nhưng từ đầu đến cuối hắn không nói ra hướng đi của phần lớn tai lương, ta không thể làm gì khác hơn là tới hỏi Tiêu lâu chủ.”


Không ngờ, Tiêu Lý dứt khoát nói: “Bị ta chở đi rồi.”

Thôi Bất Khứ: “Toàn bộ?”

Tiêu Lý cười nói: “Ta đưa một tên Dương Vân cho ngươi để đổi lấy những tai lương kia, không phải rất công bằng sao? Người biển thủ tai lương đã đền tội, ngươi cũng có cái để nói với Hoàng đế, còn những tai lương kia, coi như trả thù lao cho ta là được.”

Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Đúng là rất công bằng.”

Tiêu Lý hòa nhã nói: “Thôi huynh, mặc dù Phạm Vân phản bội ta, nhưng từ trước đến giờ ta vẫn rất thưởng thức ngươi, ta biết ngươi và ta là cùng một loại người, lấy sự kiêu ngạo của ngươi, muốn ngươi dễ dàng dựa vào ta là không thể, lần này ta giải quyết Phượng Tiêu trước. Giải Kiếm Phủ vừa đi, sau này ngươi cũng ít một đối thủ, đẹp cả đôi đường, không phải rất tốt sao?”

Dõi mắt nhìn mọi người ở đây, trừ Phượng Tiêu ra, không một ai là đối thủ, y muốn giết Thôi Bất Khứ cũng dễ như trở bàn tay, nhưng Tiêu Lý lại kiên nhẫn tỉ mỉ giải thích cho Thôi Bất Khứ.

Phượng Tiêu cười lạnh một tiếng, thể hiện tâm trạng của y đã rất khó chịu rồi.

Thôi Bất Khứ nhìn về phía tay phải của Tiêu Lý, nơi đó bị ống tay áo rộng lớn che mất, nhưng Tiêu Lý không tận lực che giấu, ống tay áo của y dài như vậy, sở dĩ không nhìn thấy tay phải là vì một đoạn xương khô héo kia không thon dài bằng tay trái.

Nếu y không phải là người tàn tật bị coi khinh thì đã sớm chiếm được một vị trí trên triều đình Trần triều rồi, cho dù như vậy, nếu y chịu luồn cúi, bày tỏ nhượng bộ với cấp trên, lấy bản lãnh của y thì chuyện được làm Tể tướng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng Thôi Bất Khứ biết, Tiêu Lý quá kiêu ngạo, giống như bản thân Thôi Bất Khứ vậy, thà tự đi ra ngoài xông xáo, chết ở đất không người chứ không muốn ở lại Thôi gia ăn chực.

Trong loạn thế, bất kỳ ai cũng đều có thể hô to một câu Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ(*), bất kỳ ai cũng có thể trở thành kiêu hùng, sự kiêu ngạo của Tiêu Lý không cho phép y cúi đầu, cho nên y lựa chọn một con đường gian nan nhất.

(*)Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ: (Vương, hầu, khanh, tướng, há phải là dòng dõi mới nên sao!) Đây là một câu danh ngôn của Trần Thắng, thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc.

Thời Trung Nguyên hỗn loạn nhất đã qua, bây giờ mặc dù thiên hạ chưa đại thống, nhưng cũng chỉ phân hai triều nam bắc, không giống hai hơn trăm năm trước, Hoa Hạ lớn như vậy chia làm mười sáu nước nhỏ, Tiêu Lý sinh không gặp thời, trời ban cho y tài kiêu hùng, nhưng cố tình lại để cho một Đại Tùy mới nổi ngăn trước mặt y, có một Thôi Bất Khứ thông minh không hề kém y đối nghịch với y.

Tiêu Lý rất kiên nhẫn chờ Thôi Bất Khứ trả lời, dù y biết có lẽ Thôi Bất Khứ chẳng qua là đang kéo dài thời gian thôi.

Ngay khi bọn Thôi Bất Khứ đọ sức cùng Dương Vân, Tiêu Lý đã sớm cho người vận chuyển từng đợt tai lương ra khỏi huyện thành, lúc ấy Tê Hà sơn trang xảy ra chuyện, Dương Vân cũng lo lắng tai lương sẽ bị bọn Thôi Bất Khứ tìm được, nên mới đáp ứng yêu cầu của Tiêu Lý.

Giết Phượng Tiêu chỉ là để bổ sung thêm chiến lợi phẩm, trên thực tế trong ván cờ lần này, Tiêu Lý biết mình đã thắng, hòa nhau một bàn.

“Ta quên nói cho ngươi một chuyện.” Thôi Bất Khứ bỗng nói.

“Có phải ngươi rất kinh ngạc, vì sao lần này ta tới huyện Quang Thiên chỉ mang theo vài người, lại không điều một nhóm Tả Nguyệt Vệ đến gần đó để chờ, cho nên mới bị đám Dương Vân bắt rơi vào hoàn cảnh bị động không. “

“Bởi vì trước đó ta đã điều người đi nơi khác, để họ làm một chuyện còn quan trọng hơn.”

“Hiểu biết của Phạm Vân về Vân Hải Thập Tam Lâu quá mức tường tận, may mà có hắn ở giữa cân đối, cũng may mà có chung kẻ địch là Tiêu lâu chủ, hai bên hợp tác tiêu diệt một nơi tên là Lăng Ba sơn trang, chắc hẳn Tiêu lâu chủ nghe nhiều nên quen nơi này rồi.”

“Nghe nói, Lăng Ba sơn trang hội tụ thế lực nhiều năm ở Nam Triều của Tiêu lâu chủ, trong đó có ba mươi ba các chủ, tuy kém hơn chủ sự Thập Tam Lâu nhưng cũng là tinh anh trong tinh anh, trong đó giỏi thiên văn địa lý, âm dương bát quái cũng không hề ít. Trước đó ta đã nhận được tin, nghe nói mấy người này đã bị tổn thất, những kẻ còn lại thì bị thương thừa dịp loạn mà hoảng hốt chạy trốn, chắc hẳn cũng làm được trò trống gì.”


“Tiêu lâu chủ vì mời những người này mà mất không ít thời gian đi, đáng tiếc, lúc ngươi bận bịu ở đây đối phó với chúng ta, hậu viện đã nổi lửa rồi.”

“Dùng những tai lương kia đổi lấy một hang ổ của ngươi bị diệt, ngươi nói có đáng giá hay không?”

Tiêu Lý nheo mắt, nụ cười dần nhạt đi.

Lúc y không cười, khóe miệng căng ra để lộ một sự lãnh khốc mỏng manh.

“Thôi Bất Khứ, đúng là lần nào ngươi cũng có thể làm cho ta mừng rỡ khôn xiết. Nếu ta phát hiện ra ngươi sớm hơn vài năm, kéo ngươi vào Vân Hải Thập Tam Lâu, chỉ sợ bây giờ kẻ ăn mệt sẽ là Tùy Triều. Sau khi Phạm Vân phản bội ta, ta liền dời hết thế lực Nam Triều đi, không nghĩ tới hắn còn có thể tìm tới cửa.”

Thôi Bất Khứ nói: “Tiêu lâu chủ đừng quên, Phạm Vân và Trần đế có chuyện cũ, mặc dù hắn không muốn Tùy Triều lớn mạnh, nhưng cũng không muốn nhìn Vân Hải Thập Tam Lâu trở thành uy hiếp của Nam Triều, kẻ địch của kẻ địch là bạn, ngại gì mà không hợp tác một lần?”

“Nếu ngươi muốn chọc giận ta, vậy ngươi đã thành công.”

Tiêu Lý cất bước đi tới chỗ hắn, nhìn như không khác vừa rồi, nhưng đảo mắt đã đi tới trước mặt Thôi Bất Khứ, y giơ tay lên một cái, Thôi Bất Khứ liền không tự chủ được ngã ngựa, bị y nắm chặt lấy bả vai không thể động đậy, lúc Quan Sơn Hải bên cạnh ra tay đã chậm nửa bước, cơ thể bị Tiêu Lý hất một cái, lập tức văng ra ngoài mấy trượng.

Thân thể rơi xuống đất vang lên một tiếng nặng nề khiến người nghe phải ê răng.

“Đối với ngươi mà nói, ta mới là kẻ địch lớn nhất của ngươi, mà không phải là Phượng Tiêu. Ta là tâm phúc của Hoàng hậu, Tả Nguyệt cục phá án, xưa nay giao thiệp với rất nhiều bí mật, ngươi không nghĩ đến việc đưa ta đi nghiêm hình tra khảo, lấy được nhiều bí mật Bắc triều hơn sao?”

Thôi Bất Khứ đánh giá xương bả vai đã bị bóp nát của mình, đau nhức làm hắn gần như không có cách nào nói xong một câu hoàn chỉnh, nhưng thần trí lại bởi vì đau đớn mà càng tỉnh táo hơn, hắn chắc chắn Tiêu Lý sẽ không giết mình, nếu không bây giờ thứ bị gãy không phải là bả vai mà là cổ họng.

“Phượng Tiêu chết lúc nào đều không khác nhau, nhưng một Thôi Bất Khứ còn sống sẽ có giá trị lớn hơn Phượng Tiêu, không phải sao?”

Tiêu Lý ôn nhu nói: “Ngươi lại không muốn vào Vân Hải Thập Tam Lâu, ta muốn một Thôi Bất Khứ dẫu có chết vẫn bất khuất thì có ích gì đâu?”

Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt, cố gắng không để đau đớn ảnh hưởng đến hô hấp.

“Ta có thể gia nhập, xin Tiêu lâu chủ thu nhận.”

Tiêu Lý cười: “Sau đó thì sao, trở thành người Phạm Vân kế tiếp, phản bội ta à?”

“Trong vòng ba năm, ta giúp ngươi phá hủy Nam Triều.” Thôi Bất Khứ ho khan mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt như quỷ, “Điều kiện là, tối nay ngươi không thể động đến bất kì ai ở đây.”

Tiêu Lý sâu kín thở dài nói: “Một Phượng Tiêu thôi, đáng giá không?”

Thôi Bất Khứ giật giật môi, không phát ra âm thanh.


Nhưng Tiêu Lý nhìn thấy.

Y nhìn thấy đối phương nói, đáng giá.

Phượng Tiêu động.

Y vốn không nên động vào lúc này.

Lấy thương thế của y thì ít nhất phải điều tức hơn nửa ngày mới miễn cưỡng có sức đánh một trận.

Nhưng y đột nhiên làm khó dễ, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, gần như hóa thành khói nhẹ lao đến chỗ Tiêu Lý.

Đối mặt với cao thủ như Phượng Tiêu, cho dù Tiêu Lý có phần thắng, cũng không khả năng một tay bắt Thôi Bất Khứ, một tay ứng chiến được.

Cho nên y tự nhiên buông người ra.

Một trận phải đánh tối nay lại xảy ra trước giờ bởi vì Phượng Tiêu ra tay.

Thôi Bất Khứ rơi xuống đất, xương vai của hắn đã nát hết, cơ thể không thể động đậy, chỉ có thể nằm trên đất.

Tần Diệu Ngữ đi qua nâng hắn dậy, nàng nhẹ nhàng sờ thương thế của đối phương, muốn nhìn xem có nghiêm trọng không, kết quả lại sờ được một tay máu, không khỏi hít một hơi.

“Trong ngực ta có thuốc trị nội ngoại thương.” Thôi Bất Khứ nói, “Mỗi người một viên, ngươi đưa cho Quan Sơn Hải và Minh Nguyệt đi.”

Hóa ra vị Tả Nguyệt sứ này là bệnh lâu thành lương y, biết mình hay bị thương nên mới mang thuốc theo bên người.

Tần Diệu Ngữ không dám trì hoãn, vội vàng lấy lọ thuốc ra, đổ một viên cho Thôi Bất Khứ ăn.

“Nếu không nô gia đi tìm chút nước trong quán rượu cho ngài?”

“Không cần.”

Nhìn gương mặt của Phượng Tiêu tự xưng là nô gia, Thôi Bất Khứ cảm giác bả vai càng đau hơn, nhanh chóng tống cổ nàng đi lấy thuốc cho người khác.

Trận chiến của Phượng Tiêu và Tiêu Lý vừa mới bắt đầu.

Ở trong mắt người xem, bóng hai người như phi ảnh lơ lửng, lúc thì giao thủ giữa không trung, khi thì lại xuất hiện trên nóc nhà quán rượu.

Lấy nhanh đánh nhanh, lấy lực chế lực.

Mũi chân lướt qua, ngói nhà vỡ vụn từng mảnh, ầm ầm vang dội, nóc nhà đã hoàn toàn sụp đổ.

Tường rào nứt ra, phấn vụn tứ tán, hóa thành phế tích với quán rượu đã gần bị phá hủy hết bên dưới.

Hai người hồn nhiên không cảm giác, bọn họ đánh từ quán rượu đánh tới trên phố Đào Hoa, từng tấc gạch dưới chân bay lên, chịu chân khí ngăn cản lẫn nhau mà treo giữa không trung không rơi, tựa như trở thành đồ dùng biểu diễn để hai người đấu sức, tạo thành một tường rào ngăn cách đám người Thôi Bất Khứ ở bên ngoài.

Nhưng động tác của hai người Phượng, Tiêu bỗng nhiên chậm lại.


Giống như bút mực tùy ý kéo dài trong giang sơn, đường cong dần dần nhạt đi trên tờ giấy trắng, biến thành hai viên đá dừng ở vách núi.

Viên đá mệt mỏi, chỉ trong gang tấc nhưng lại tương đối lâu, hơi lơ là một cái là có thể bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Võ công của Phượng Tiêu đã cực cao.

Sau khi hóa hai viên xá lợi kia cho mình dùng, võ công của y đã cao hơn một tầng, đã chân chính bước vào cảnh giới tông sư.

Nhưng Tiêu Lý không nhường một tấc, không những không có nửa phần yếu thế, ngược lại giống như bản thân y tự nói như vậy, hãy còn có thừa sức, sâu không lường được.

Võ công của Minh Nguyệt và Quan Sơn Hải cũng không tệ, nhưng lấy nhãn lực của bọn họ, lại không nhìn ra thực lực của Tiêu Lý rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

Một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy lại không theo muốn đuổi đến cảnh giới cao hơn trong phương diện võ công, ngược lại một lòng nghĩ cách mưu triều soán vị, không thể không khiến người ta cảm thấy tức cười.

Nhưng trong giang hồ có vô số cao thủ, bao nhiêu người nhất thời cực mạnh lại phải trầm luân trên đường tìm đỉnh cao của võ đạo, thân chết hồn tiêu đâu. Ai có thể nói lựa chọn của Tiêu Lý nhất định là sai?

Ai cũng có chí riêng thôi.

“Tiêu Lý dùng Thiên Trì Ngọc Đảm!” Tần Diệu Ngữ nhìn chằm chằm y hồi lâu, không nhịn được biến sắc nói.

Minh Nguyệt nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt.

Lần trước Phượng Tiêu vì cho thấy thành ý của mình để gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, đã đặc biệt lấy Thiên Trì Ngọc Đảm từ trong cung ra, giao cho Phạm Vân coi như công trạng đầu.

Sau đó trong hỗn loạn, bận giao thủ với Phạm Vân, Ngọc Đảm kia không biết tung tích, hôm nay xem ra, chắc là rơi vào tay Tiêu Lý để y sử dụng.

Lúc Tần Diệu Ngữ ở Lục Công thành đã từng chiếm Thiên Trì Ngọc Đảm làm của riêng một thời gian, khi đó nàng lén lút lợi dụng Ngọc Đảm để luyện công, đã biết được tác dụng của Ngọc Đảm, nếu không phải như vậy, lấy võ công vốn có của nàng thì tối nay cũng không có khả năng giả trang thành Phượng Tiêu lừa gạt kẻ địch được.

Thiên Trì Ngọc Đảm có thể khiến Tần Diệu Ngữ hiểu biết lơ mơ đột nhiên tăng mạnh nội lực, ở trong tay của Tiêu Lý ắt có thể phát huy tác dụng lớn hơn, nói không chừng cả khối Ngọc Đảm đã bị y hấp thu hầu như không còn.

Khó trách Tiêu Lý tự tin như thế.

Lấy nội lực thâm hậu của y bây giờ, dõi mắt khắp giang hồ, khó mà tìm được đối thủ.

Tuy Phượng Tiêu có xá lợi trợ giúp, nhưng y sẽ là đối thủ của Tiêu Lý sao?

Tần Diệu Ngữ không dám nói thêm nữa, nàng rất sợ Phượng Tiêu nghe thấy mà ảnh hưởng đến tâm trạng, giao thủ với kẻ địch đáng sợ như vậy, bất kỳ một sai lầm gì đều có thể quyết định thắng bại.

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ bậy bạ, Phượng Tiêu và Tiêu Lý đồng thời động!

Phản ứng nhanh hơn bọn họ chính là những viên đá vụn xung quanh.

Như có một bàn tay vô hình khổng lồ siết chúng trong tay, đột nhiên nắm chặt!

Uỳnh!

Tất cả đá vụn nổ tung, bắn sang bốn phía.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận