Vô Song

Phượng Tiêu không rảnh chú ý đến bên ngoài, y đang vận lộn một trận nguy hiểm không thua gì trận chiến ở quán rượu.

Thôi Do Vọng để lại hai viên xá lợi tựa như còn sót lại ý thức của chủ nhân, mang theo sự kiêu ngạo của ông ta, không chịu bị chủ mới hấp thu đồng hóa dễ dàng, sau vài ngày ẩn núp giả vờ thần phục, rốt cuộc đã thừa dịp chủ nhân mới trọng thương điều dưỡng mà khí thế hung hăng phản công.

Thật không hổ là phong độ nhất mạch tương thừa của Ma môn.

May Phượng Tiêu đã sớm biết Tiêu Lý không thể dễ dàng đưa xá lợi trân quý cho mình, nên lúc nào cũng âm thầm phòng bị, nếu không bây giờ chắc đã sớm dây dưa không ngớt với kẻ xâm nhập, rơi vào kết cục đổi mạng.

Đường đường là Nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ, tông chủ Pháp Kính tông, lại bởi vì tẩu hỏa nhập ma mà chết… Cách chết này còn mạnh hơn ăn cơm nghẹn chết uống nước sặc chết, nhưng cho dù có mạnh thế nào thì cũng sẽ trở thành trò cười trên giang hồ từ xưa đến nay.

Huống chi y phong thái xuất chúng chói mắt thế gian khó tìm, nếu chết lúc này thì không phải trời đất sẽ mất đi một viên minh châu bảo ngọc, tổn thất thảm thiết sao?

“Hừ!”

Cười lạnh một tiếng, không phải là hờn dỗi, không phải là giận dữ, nhưng giống như điển cố Hoàng Đế tự tay bắt Quỳ Ngưu thời hồng hoang(*), thanh thế thật lớn, chấn động vạn dặm.

(*) Truyền thuyết về Quỳ Ngưu: Đông Hải có một ngọn núi tên là núi Lưu Ba. Trên núi có một loại thú như trâu, toàn thân màu xám tro, không có sừng, chỉ có một chân dài, mỗi lần xuất hiện sẽ có mưa to gió lớn. Loại thú này tên là Quỳ, về sau Hoàng Đế lấy da của nó tạo thành trống, dùng xương nó để làm dùi, mỗi lần gõ trống, tiếng vang ra ngoài năm trăm dặm, khiến kẻ địch khiếp sợ, oai phong khắp thiên hạ.

Ít ra, truyền tới tai Phượng Tiêu thì khiến linh đài hỗn độn của y khẽ run lên, chân khí vốn rối loạn càng thêm rối loạn.

Phượng Tiêu nhìn ánh sáng hình người run rẩy phía đối diện.

Kia cũng không phải tiền bối tông sư Thôi Do Vọng thật sự, chỉ là ảo giác do xá lợi của Thôi Do Vọng ngưng tụ trong linh đài của y.

Nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó, đây cũng là tàn ảnh cuối cùng của Thôi Do Vọng ở nhân gian.

Giống như mặc dù một con cá đã chết, nhưng khi nó bị nấu lên ăn, cũng không thể nói con cá này không tồn tại, chẳng qua là do vật còn sống biến thành thức ăn mà thôi. Phượng Tiêu hơi ác ý nghĩ.

Ma Môn sùng bái cá lớn nuốt cá bé, vốn ít tôn sùng tiền bối có thân phận, chỉ có cường giả mới có thể khiến người ta phải quỳ lạy.

Phượng Tiêu không phải là đệ tử Ma môn lớn lên ở địa phương, ngay cả vị trí tông chủ Pháp Kính tông y còn cố mà nhận lấy, làm hòa thượng một ngày thì đánh chuông một ngày, ngược lại y còn nhiệt tình với thân phận ở Giải Kiếm phủ hơn chút.

Bởi vì từ nhỏ thiên tư thông minh, rất được sủng ái, muốn thứ gì cũng dễ như trở bàn tay, ngay cả đạo tập võ mà người thường cho là khổ, y cũng là dễ dàng qua cửa, vì vậy cũng thì ít đi mấy phần cố chấp đối với võ đạo, nếu không lấy thiên phú của y, khẳng định bây giờ không chỉ dừng ở nơi này.

Cho nên vị tông chủ Pháp Kính tông này cũng thì ít mấy phần tôn kính đối với tông sư Ma Môn đời trước.

Cho dù là ở trong đau khổ bên bờ sống chết, y vẫn còn thừa sức mà âm thầm cười nhạo.

Đối mặt với sự coi thường này của y, “Thôi Do Vọng” không chỉ cười nhạt, mà còn không nói hai lời liền ra tay.

Sát ý tràn ngập, dây dưa từng tầng, chặt chẽ đến mức gió thổi không lọt.

Phượng Tiêu mỗi một lần đưa chân khí ra đều bị đối phương tiên tri biết trước, hốt thuốc đúng bệnh, trước chậm sau nhanh, thừa dịp y chưa chuẩn bị mà thuận tiện lấy thế bá đạo không cho kháng cự gầm thét lao tới.

Linh đài được coi như một ranh giới cuối cùng, lại cũng bị bất ngờ hung mãnh tàn phá, suýt nữa thì ngay cả ý thức tỉnh táo cũng mất đi, bị người này khống chế.


“Ngươi chỉ đến thế mà cũng dám xưng bậy là hậu nhân Ma môn?”

Giọng nói thô cuồng chấn động bên tai khiến Phượng Tiêu rét lạnh một cái, y muốn phản kích nhưng phát hiện căn bản không có cách nào điều động được chân khí, chân khí bị áp chế gắt gao, lúc này y mới ý thức được mình đã xem thường tiền bối cao nhân, có thể là một nhân vật sáng chói ở Ma môn thì tất nhiên thiên tư không thấp hơn y.

Sợ rằng kết quả khinh địch sẽ rất thảm.

Phượng Tiêu rốt cuộc không dám cà lơ phất phơ nữa.

Nhưng y cũng không biết phải làm sao, vốn đã đánh một trận ở quán rượu Phong Vân, một lần giết liên tục mười mấy tên nhất lưu cao thủ giang hồ, trong đó không thiếu nhân vật thành danh đã lâu, không thiếu nhân tài mới nổi tư chất tốt, cuối cùng còn đánh một trận hết mình với Tiêu Lý, hao hết tâm lực, thiếu chút nữa thì không về được, y cũng rất mệt mỏi chứ, sao ngay cả chữa thương nghỉ ngơi còn chưa làm, đã phải đánh tiếp rồi?

Chân khí chảy từng giọt rồi tập trung, điều động, muốn chống lại, cắn trả “Thôi Do Vọng”, nhưng hiển nhiên kẻ địch ẩn núp nhiều ngày đã có chuẩn bị mà đến, hai bên cứng đối cứng, chân khí của Phượng Tiêu lại yếu đi ba phân, nhưng kẻ địch vẫn sừng sững như núi thái sơn vậy, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt châm chọc cười nhạo với y.

“Phế vật!” Y nghe Thôi Do Vọng nói, “Năm đó ta lấy sức một mình đại chiến sáu cao thủ đại tông sư trong thiên hạ mà vẫn còn có thể ra về nguyên vẹn, quả nhiên Ma môn đời này không bằng đời kia, phế vật giống như ngươi, nếu là thời của ta, đừng nói đến nếu bái nhập Nhật Nguyệt tông, chỉ sợ ở bên ngoài cửa sơn cũng đã bị ta cho một chưởng toi mạng!”

Phượng Tiêu thở dốc, cảm giác chân khí đối diện dời núi lấp biển giáng xuống ngay đầu, trong nháy mắt tạo thành áp lực cực lớn, chân khí của y gần như không đỡ được, sẽ phải sụp đổ tan rã, tan xương nát thịt trong phút chốc.

Trong ý thức hư ảo, y lảo đảo lùi mấy bước, tứ chi nặng nề như bị đá lớn trói buộc, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.

Mà “Thôi Do Vọng” đối diện vẫn cười nhạt không ngừng.

“Ta khuyên ngươi không nên phí sức nữa.”

“Sáu đại tông sư cao thủ, là cùng nhau vây công ngươi, hay là chia ra trước sau?” Thình lình, Phượng Tiêu hỏi.

Đây là một loại trải nghiệm rất huyền diệu, kẻ đứng ở trước mặt y, nhìn như là Thôi Do Vọng, nhưng thật ra chỉ là hai viên xá lợi ông ta để lại khi còn sống, vừa là võ công trọn đời của ông ta ngưng tụ, cũng là ý thức mà ông ta để lại, hai người vốn không thể gặp nhau, nhưng vì vậy mà sinh ra một cuộc trao đổi cách không.

Thôi Do Vọng hừ lạnh: “Dĩ nhiên là đồng thời!”

Phượng Tiêu: “Vậy ngươi đang nói láo, cho dù lúc ấy võ công của ngươi là đệ nhất thiên hạ, cũng căn bản không thể nào đánh với sáu tên cao thủ cấp tông sư được!”

Thôi Do Vọng tức giận: “Dốt nát! Đệ nhất thiên hạ khi đó có qua loa lấy lệ như các ngươi bây giờ sao! Bổn tọa muốn giết ngươi, đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy!”

Phượng Tiêu dửng dưng: “Vậy ngươi ra tay đi, ngàn vạn lần chớ nương tay, nói không chừng ngươi còn có thể đoạt xác sống lại giống như những thần kia tiên, lấy thân xác ta đầu thai làm người thì sao?”

Thôi Do Vọng âm u nói: “Ta vừa để lại hai viên xá lợi, làm sao biết ngươi là không thể?”

Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Ngươi không làm được, cho nên ngươi đang do dự! Ngươi tiêu diệt ta thì cũng sẽ phải lấy mạng đổi mạng với ta thôi, ngươi không bỏ được, đã nhiều năm như vậy rồi, mặc dù ngươi chỉ là xá lợi, nhưng ngươi cũng có chút ý thức của Thôi Do Vọng khi còn sống để lại, ngươi vất vả lắm mới gặp được ta có thể đối thoại rồi giao thủ với ngươi, sao có thể dễ dàng tiêu diệt ta được!”

Ánh sáng ngưng tụ thành hình người hơi run run, giống bị nói trúng tâm trạng, lại giống như rơi vào trầm tư.

Phượng Tiêu tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể tiêu diệt kẻ địch, dù vị trước mắt này là tiền bối đồng môn, y cũng không chút do dự ra tay phản kích!

“Lang quân!”

Bùi Kinh Chập hoảng sợ nhìn thân thể Phượng Tiêu chấn động mạnh một cái, miệng mũi chậm rãi trào máu.


Hai mắt Phượng Tiêu nhắm nghiền, căn bản không nghe thấy hắn kêu lên, ngược lại sắc mặt từ trắng xanh đan xen, dần dần hiện lên một tầng màu vàng nhạt, giống như người ta nói mặt vàng như giấy.

Đương nhiên màu vàng là một màu sắc đẹp đẽ, nhưng nếu người luyện võ xuất hiện sắc mặt màu này, trên căn bản là cách cái chết không xa.

Ba viên Băng Chi đan đút vào trong miệng Phượng Tiêu, chỉ là để cho sắc mặt y thoáng có chút tốt lên, nhưng mà ngay khi mọi người cho là xuất hiện chuyển biến tốt thì tình hình lại xấu hẳn xuống.

Minh Nguyệt nói giờ phút này Phượng Tiêu đang đấu với tâm ma của mình không thể tách rời ra, thắng thì sống mà bại thì chết, chỉ có hai loại kết cục này.

Lúc ấy Thôi Bất Khứ lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, rồi sau đó liền xoay người rời đi, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, nếu không phải hắn lấy đan dược cứu nguy của mình cho Phượng Tiêu, nếu không phải sắc mặt Kiều Tiên khó coi thành như vậy, Bùi Kinh Chập gần như phải âm thầm vui vẻ khi thấy Thôi Bất Khứ căn bản không để ý đến sống chết của lang quân nhà mình ấy chứ.

Nhưng bây giờ, Phượng Nhị phủ chủ từ trước đến giờ không có chỗ nào bất lợi, kiêu ngạo thất thường, có lẽ phải thật sự gãy cánh ở đây.

Bùi Kinh Chập thở dài khe khẽ.

Phượng Tiêu ở trong mắt hắn gần như không gì là không thể, hắn căn bản không muốn nghĩ tới khả năng thế này sẽ xảy ra.

Hắn không dám chạm vào Phượng Tiêu, giờ phút này da thịt đối phương nóng bỏng như lửa, hơi có ngoại lực tiếp xúc đều có thể xảy ra bất trắc.

Lang quân, nếu như ngài có thể tỉnh lại, ghê gớm lắm thì ta cho ngài trừ vài lần bổng lộc cũng được. Bùi Kinh Chập khẽ cắn răng, chấp nhận một nguyện vọng khiến hắn đau lòng.

Hắn suy nghĩ một chút, lại tăng thêm câu: Ngài không phải thích gây khó dễ với Thôi tiên sinh sao, nếu xảy ra chuyện, sau này triều đình phái người mới đến tiếp quản Giải Kiếm phủ, nhất định hắn sẽ quên lão oan gia là ngài rất nhanh.

Hắn không biết câu nào của mình đã tác động đến dây xúc động của Phượng Tiêu, trong cơ thể y có hai chân khí đã đến lúc liều chết đánh nhau, dưới sự giằng co, không ai chịu nhường ai nửa bước, chân khí thuộc về Thôi Do Vọng khí mạnh mẽ bá đạo, lấy tư thế càn quét tất cả điên cuồng lao tới, lại bị Phượng Tiêu gắng gượng ngăn lại, người sau không hề luôn chống cự, y giảo hoạt tìm bất kỳ cách nào có thể đả kích kẻ địch, chờ cơ hội mà động, khiến “Thôi Do Vọng” ghét cay ghét đắng.

“Con chuột nhắt như ngươi không xứng tự xưng là người trong Ma môn…”

Phượng Tiêu mỉm cười nói: “Ngươi đúng là coi mình là Thôi Do Vọng đấy à? Ngươi chỉ là hai viên xá lợi khi võ đạo của Thôi Do Vọng lên cao, sau khi bỏ mình hồn tiêu rồi để lại nhân gian thôi, cho dù thật là Thôi Do Vọng tới, ta cũng muốn ông ta biết…”

Sâu trong đầu y rất thanh tỉnh, người gọi là “Thôi Do Vọng” trước mặt mình chỉ là hư ảnh khi tẩu hỏa nhập ma biến ra mà thôi, có lẽ đúng là nó thừa kế chân khí của Thôi Do Vọng, nhưng nói cho cùng, chẳng qua là không cho người có võ công ngoại lai chiếm đoạt, hôm nay nếu mình không thể hóa chân khí này cho mình dùng, hoặc là cưỡng ép đánh bại áp chế, như vậy điều chờ đợi y chính là kết quả giống như Thôi Do Vọng.

Đây cũng là lần nguy hiểm nhất mà y gặp phải từ khi luyện võ tới nay, nhưng Phượng Tiêu gặp mạnh thì mạnh, cho tới bây giờ không biết thỏa hiệp nhận thua là cái gì.

Có lẽ, đúng là trên đời này sẽ có người có thể khiến y nhượng bộ, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là kẻ trước mắt, hay là ở nơi này.

“…trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”

Ngôn từ hào hùng nói năng có khí phách, Phượng Tiêu chọn lựa kế sách đánh bọc trước sau, sau một hồi lượn quanh thật lâu, tự nghĩ đã điều tức đủ, rốt cuộc y đã chính thức tuyên chiến với kẻ địch.

“Thôi Do Vọng” giống như bị chọc giận, gầm thét một tiếng, cũng không chút do dự nhào tới.

Sau rung động kịch liệt, trước mắt hiện ra ánh sáng chói mắt, Phượng Tiêu chỉ cảm thấy cả người nóng bỏng, huyết dịch sôi trào lăn lộn, nóng lòng muốn phun ra ngoài qua da thịt, kinh mạch không ngừng thay đổi như dời sông lấp biển, từng đợt thống khổ nối tiếp nhau vọt tới.

Không biết qua bao lâu, tất cả sóng gió đau đớn rốt cuộc chậm rãi lắng xuống, Phượng Tiêu từ từ mở mắt.


Không thấy Thôi Do Vọng, hư ảnh kia đã hoàn toàn biến mất, bên trong thân thể lộ ra sự ấm áp lười biếng, cảm giác tuyệt vời sau khi chiến thắng kẻ địch, gân cốt máu thịt cũng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Dõi mắt nhìn lại là một màu xanh biếc.

Tựa như đồng ruộng mới trồng, tựa như rừng trúc trập trùng, tựa như sóng biếc phủ đầy lá sen, mềm mại vỗ về mệt mỏi sau đại chiến của y.

Còn có một người đứng ở trong màu xanh đó, đang mỉm cười nhìn y.

Phượng Tiêu động đậy ngón tay một chút, người nọ liền tới đến bên cạnh, mang theo vẻ bệnh tật quen thuộc cùng với vẻ mặt lạnh như băng, không nói một lời mà chỉ nhìn y thật lâu, mặc kệ ngón tay Phượng Tiêu lướt qua mặt mình rồi vén vạt áo ra, để lộ da thịt hàng năm không thấy mặt trời.

Thôi Bất Khứ cầm cổ tay Phượng Tiêu, thở dài thật thấp: “Tiêu Lý chết rồi.”

Phượng Tiêu sửng sốt một chút: “Chết thế nào?”

Thôi Bất Khứ nói: “Sau khi y đánh một trận với ngươi thì cũng bị trọng thương, Minh Nguyệt dẫn người đuổi kịp, giết chết y.”

Phượng Tiêu như trút được gánh nặng: “Đầu sỏ đền tội, đám người kia của Thập Tam Lâu như bầy rồng không đầu, cũng không nhấc nổi sóng gió nữa.”

Thôi Bất Khứ hơi mỉm cười nói: “Tất cả điều này đều là công lao của ngươi, ta sẽ thỉnh công cho ngươi.”

Phượng Tiêu cũng cười: “Ta không cần ngươi thỉnh công cho ta, ta chỉ cần ngươi làm một chuyện.”

Y khinh bạc nâng cằm người nọ, khuôn mặt tái nhợt của Thôi Bất Khứ rất nhanh hiện ra một màu đỏ nhàn nhạt, muốn lui về phía sau, nhưng lại hiếm thấy không động, giữa chân mày lộ ra vẻ ẩn nhẫn, cực kì động lòng người.

Phượng Tiêu từ từ đến phía trước, gần như muốn hôn lên, nhưng y đột nhiên dừng lại.

Thôi Bất Khứ lộ vẻ không hiểu.

Phượng Tiêu bỗng nhiên cười nhạt: “Còn có thể thấy được tâm ma của ta, rồi lấy nó để làm ta mê muội, không tệ!”

Y chợt trở tay cong ngón, không chút lưu tình tóm lấy cổ Thôi Bất Khứ, dùng sức bóp, “Thôi Bất Khứ” hóa thành phấn vụn trong nháy mắt!

“Tại sao… lại phát hiện…” Giọng nói của kẻ địch như có như không truyền tới, mang theo cảm giác không cam lòng và thất bại.

Phượng Tiêu cười to: “Bởi vì ngươi có chỉ khả năng biến ra Thôi Bất Khứ trong ảo tưởng của ta thôi! Thôi Bất Khứ thật sự tuyệt đối sẽ không nói ra tất cả đều là công lao của ta đâu!”

Trong quá trình đấu trí so dũng khí, y dần có tâm đắc, trong lòng lại xếp đặt ra từng lớp ngụy trang, quả nhiên đã dụ rắn ra khỏi hang, tự chui đầu vào lưới.

Giống như bàn trà phủi bụi được phất qua, linh đài lại sáng sủa, chân khí cuồn cuộn không ngừng dần bình tĩnh, lại lặng lẽ ngưng tụ.

Tiếng lớn không nghe thấy. Tượng lớn không có hình.

Phượng Tiêu phát hiện cảnh giới võ đạo của y hình như trời xui đất khiến lại tiến thêm một tầng.

“Thôi Do Vọng, ngươi thua rồi!”



Trong đại sảnh phủ quận trưởng, không còn chỗ ngồi, yên lặng như tờ.

Tất cả đại hộ bên trong huyện thành gần như đều bị “mời ” tới.


Lúc Dung Khanh đưa thiệp mời đến Lý gia, gia chủ vốn chỉ muốn phái đứa con trai không được cưng chiều ra mặt qua loa một chút, không nghĩ tới sau đó quân lính liền tới cửa, cưỡng ép đưa gia chủ “có bệnh nhẹ trong người” đến đây.

Không riêng gì Lý gia, đám người Đinh, Triệu, Vương đều có tình huống tương tự.

Mọi người bực bội không lên tiếng, quyết định chọn cách “Cho dù ngươi nói gì ta cũng không mở miệng không hợp tác”, đối kháng tiêu cực.

Nhắc tới đầu sỏ biển thủ tai lương, đám người Dương Vân và Lý Duyên Vũ Nghĩa đã bị bắt lại, bọn họ nhiều nhất là tòng phạm bị uy hiếp, đều nói pháp bất trách chúng(*), bọn họ cũng không tin Dung Khanh dám giết sạch đại hộ cả một huyện.

(*) Pháp bất trách chúng: nhiều người cùng làm sai thì không ai trách được.

Trước khi Thôi Bất Khứ tới, Dung Khanh đã nói một vòng với bọn họ.

Trước mềm sau cứng, tiên lễ hậu binh, trước lấy lý lấy tình để tác động, nói bây giờ trong thành quan thương đã không còn lương thực tồn trữ nữa, nếu chờ nạn dân nóng nảy biến thành mối họa, người đầu tiên mà bọn họ muốn đánh đập muốn cướp lương chính là các đại hộ ở đây, đây cũng là chuyện liên quan đến an nguy của các vị, mong các vị lấy đại cuộc làm trọng vân vân.

Lời nói thành khẩn có thể chất đầy cả một cái sọt, Dung Khanh cảm thấy cổ họng mình cũng sắp bốc khói, đám rùa này vẫn là sét đánh không động, ai cũng không chịu ra mặt, người người đều giả bộ làm chim cút, Dung Khanh giận đến mức mặt xanh lét.

Hắn không nhịn được vỗ bàn, bảo Bùi Kinh Chập bắt đầu đọc sổ sách mà Lý Duyên giao ra, ban đầu quyên lương miễn thuế, đại hộ nào được bao nhiêu chỗ tốt, trong danh sách đều ghi rõ ràng, ai mà muốn ỷ lại trì hoãn nữa thì hôm nay đừng hòng đi được.

Rốt cuộc gia chủ Lý gia chậm rãi nói: “Dung ngự sử minh giám, ban đầu quyên lương miễn thuế, Dương sứ quân nói dễ nghe, trên thực tế đến tay chúng ta cũng chỉ nhiều hơn năm đó thu được một chút, nhưng năm nay nạn lụt, những lương thực kia của chúng ta đã sớm bị ăn sạch, trước mắt người nhà đều không có cơm ăn, nào còn có lương thực dư thừa để cứu giúp nạn dân? Nếu ngài không tin, dẫn người đi lục soát một chút liền biết.”

Ông ta nói như vậy, nhưng lại không sợ Dung Khanh thật sự phái người đi lục soát.

Nếu như Dung Khanh không lục soát được lương thực, những người này sẽ thông qua bạn bè thân thích làm quan, liên hiệp lại tố cáo lên triều đình.

Dung Khanh đã thấy tình trạng thảm thiết của nạn dân sau khi lũ lụt đi qua, càng ghét cay ghét đắng những người này, đúng là muốn phái người đi lục soát một trận rồi mới nói sau.

Sau đó, Thôi Bất Khứ tới.

Hắn không hề phô trương, bên cạnh cũng không có ai, tự mình ôm một cái lò sưởi, mặc áo khoác ngoài, đi xuyên qua bên ngoài đình viện, lặng yên không một tiếng động đến cửa, hắn ho khan mấy tiếng, sắc mặt vốn bị đông cứng đến mức trắng bệch, rất nhanh lại vì ho khan mà hiện lên huyết sắc.

Trừ Dung Khanh và Bùi Kinh Chập, mọi người tại đây không tự chủ được nghiêm mặt lại như gặp địch lớn, còn có người trẻ tuổi đi theo quay lại nhìn hắn.

Vị Tả Nguyệt sứ này không nhìn bọn họ, hắn thậm chí không nhìn bất kì ai ở đây, vẫn đi tới chủ vị ngồi xuống, mi mắt dài, môi mỏng nhàn nhạt, nhưng nhìn nghiêng thì như đang hơi nhếch môi lên, cười như không cười, giống như lúc nào cũng có thể khiến cho một con quỷ xui xẻo nào đó sống không bằng chết.

Gia chủ Lý gia cảm thấy sống lưng lạnh lẽo khó hiểu, vội vàng ngậm miệng không nói, tiếp tục giả bộ làm chim cút.

Thôi Bất Khứ lại không đặt câu hỏi với ông ta, ngược lại nói: “Trước hết mời Dương quận trưởng lại đây nói chuyện đã.”



Tác giả có lời muốn nói: 

Đối thoại nhỏ không liên quan đến chính văn:

Phượng Tiêu, tự Vân Thiên.

Phượng Tiêu: Nghe nói có người gọi ta là Phượng Vân Điềm, bổn tọa ngọt sao? Hửm?

Thôi Bất Khứ: Ngốc bạch ngọt.

(*) Chữ Thiên đọc là tiān, chữ Điềm (ngọt) là tián.

(**) Kiểu nhân vật ngốc nghếch, ngọt ngào. [Đùa chứ =.=]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận