Vô Song

Dung Khanh thấy mà kinh hồn bạt vía.

Hắn biết hôm nay Thôi Bất Khứ nhất định sẽ vừa đấm vừa xoa, bức bách những người này giao ra lương thực còn dư, nếu không đừng nói là nạn dân trong thành, cho dù là cư dân trong thành cũng không chịu nổi nữa.

Nhưng hắn không nghĩ tới Thôi Bất Khứ lại ra tay như vậy, Vũ Nghĩa Lý Duyên là mệnh quan triều đình mà nói giết liền giết, cũng không chút lưu tình với gia chủ Lý gia, vấy máu tại chỗ, khiến một đám người sợ choáng váng, hắn vốn nghĩ hôm nay còn phải thao thao bất tuyệt hai bút cùng vẽ khuyên bảo những người hồ đồ ngu xuẩn này, chưa từng nghĩ Thôi Bất Khứ cho một liều thuốc mạnh, những người này trực tiếp mềm nhũn.

Dung Khanh nhìn những dáng vẻ người đó cúi đầu nghe theo, khóc lóc thảm thiết ở trước mặt Thôi Bất Khứ, lại nghĩ tới cục diện thiếu lương thực ở trong huyện sẽ được giải quyết rất nhanh, ưu sầu mấy ngày liên tiếp nhất thời được quét sạch.

Nhưng trên mặt Thôi Bất Khứ không có gì vui mừng.

Hoặc là nói, thái độ hắn đối với những đại hộ này đều là trước sau như một, lạnh như băng, ít cười, giống như một Diêm Vương sống.

“Đây là lương thực để các ngươi mua mạng sống, ta hy vọng chư vị giữ lời hứa, không nên lật lọng, nếu không ta không ngại lại tìm một người đi theo Lý Canh làm bạn đâu, hiểu không?”

Theo âm cuối lên cao của hắn, mọi người đều run một cái.

Diêm Vương sống đã lên tiếng, còn ai dám có tâm tư?

Cho dù trước đó có thì bây giờ cũng đã sớm dập tắt rồi.

“Phượng Nhị phủ chủ, lần này làm phiền Giải Kiếm phủ rồi.”

Đại cuộc đã định, Thôi Bất Khứ nói với “Phượng Tiêu” bên cạnh.

Tần Diệu Ngữ có chút kỳ quái, Thôi Bất Khứ biết rất rõ mình là ai, còn cố ý ở chỉ đích danh trước mặt người ngoài, là muốn kéo danh tiếng của Giải Kiếm phủ để phô trương thanh thế sao?

Nàng nháy mắt mấy cái, có cảm giác vi diệu khi rơi vào hố.

Bùi Kinh Chập đúng lúc nói: “Mời chư vị đi cùng ta.”

Một hộ giấu lương ở đâu, nộp nhiều hay ít, cũng phải ghi thành một danh sách, không cho phép bọn họ hối hận, cũng không cho phép có quan lại nhỏ kiếm túi tiền riêng từ trong đó nữa.

Mọi người đã sớm không chịu nổi cái phòng khách đầy mùi lạ này rồi, nghe những lời này thì không ngừng bận rộn, cứ như chạy nạn chen lấn đi ra ngoài.

Dung Khanh nhìn thi thể đầy phòng, không khỏi nhíu mày.

“Thôi tiên sinh, dù sao đám người Vũ Nghĩa cũng là mệnh quan triều đình, tuy người có tội lớn nhưng chưa được pháp luật xét xử đã tự tiện ra tay, chỉ sợ về sau trong triều khó tránh khỏi có người chỉ trích, đến lúc đó nếu ngươi tấu lên biện bạch, ta cũng có thể phối hợp theo.”

Hắn đang bày tỏ mình nguyện ý bị xử phạt với Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ nghe vậy, vẻ mặt cũng không cảm động hoặc cảm kích như trong tưởng tượng của Dung Khanh, ngược lại lộ ra vẻ cao thâm khó lường làm người ta không hiểu.

“Dẫn người đến đây.” Dung Khanh nghe hắn nói.

Một khắc sau, Dung Khanh hơi mở to hai mắt.

Mấy người bị trói gô lôi đến, cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, là bại tướng rõ rành rành.

Đây không phải là Vũ Nghĩa và Lý Duyên sao?


Dung Khanh nhìn bọn họ một chút, lại nhìn thi thể trên đất thêm chút nữa, cảm thấy mình như đang nằm mơ.

“Đây là…” Chuyện gì xảy ra?

Tần Diệu Ngữ mang khuôn mặt của Phượng Tiêu giải thích: “Thôi tôn sứ không giết bọn họ, chỉ để hù dọa những người đó, dùng thi thể trong hỗn chiến ở quán rượu đêm trước thay thế, trang điểm ngụy trang thôi.”

Thật ra thì Tần Diệu Ngữ không giỏi đổi giọng, nàng cũng không có cách nào giả bộ giọng Phượng Tiêu giống như đúc, đêm đó đánh một trận ở quán rượu, bởi vì kẻ địch không quen thuộc Phượng Tiêu nên mới có thể trổ tài, bây giờ nàng cũng rất tự biết mình mà đổi trở về giọng nữ mềm mại, Dung Khanh nhìn mặt nàng và giọng nói quả thực không giống, chỉ đành phải yên lặng dời tầm mắt đi.

“Như vậy, Lý Canh cũng không chết?” Dung Khanh thở phào một cái.

Tần Diệu Ngữ xem thường phản ứng của hắn: “Dĩ nhiên là chết rồi, không phải ngươi chính mắt nhìn thấy sao?”

Dung Khanh sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Lý Canh ngã dưới đất, khuôn mặt người chết dữ tợn, vết thương trí mạng ở ngực vẫn còn chảy máu ròng ròng.

Mặc dù trưởng tử Lý gia vừa rồi vừa buồn vừa giận, nhưng mạng nhỏ của mình quan trọng hơn nên không dám tiến lên cướp thi thể, đàng hoàng đi theo Bùi Kinh Chập ghi danh nộp lương.

Nói như vậy, vẫn phải chết một Lý Canh.

Dung Khanh không biết trong lòng có tư vị gì, vừa rồi mặc dù hắn nói cùng gánh vác trách nhiệm với Thôi Bất Khứ, nhưng bây giờ nhìn thấy đám người Lý Duyên Vũ Nghĩa chưa chết, lại cảm thấy người không chết cuối cùng vẫn không nên chết mới tốt, nếu như Lý Canh cũng có thể không chết, vậy sẽ là kế không chiến mà khiến người khuất phục, mới tính là cảnh giới tối cao của người thắng.

Dương Vân bên kia bỗng dưng nhảy lên, chỉ Thôi Bất Khứ kích động nói: “Khốn kiếp dám gạt ta, căn bản ngươi không dám giết bọn họ!”

Thôi Bất Khứ không cãi lại, cũng không bảo Tần Diệu Ngữ đánh người, phản ứng của hắn là đưa tay túm lấy búi tóc của đối phương hung hăng đẩy một cái đánh về phía cột tròn bên cạnh.

Dương Vân bị đói mấy bữa mà chỉ được uống nước căn bản không có sức phản kháng, sau một tiếng rên, hắn mơ hồ không rõ kêu đau, bịt miệng mũi cong lưng xuống, máu chảy ra từ kẽ ngón tay.

Dung Khanh cũng cảm thấy sống mũi mình đau nhói.

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Bây giờ ta không muốn giết ngươi, không phải là không dám giết ngươi, ngươi đừng không biết xấu hổ, không thức thời nữa thì ta có thể vứt ngươi xuống chỗ nạn dân, nói cho bọn họ ngươi chính là đầu sỏ hại bọn họ cửa nát nhà tan trôi giạt khắp nơi, chờ ngươi bị đánh gần chết lại đưa ngươi về.”

Dương Vân ngồi chồm hổm dưới đất, bụm mặt kêu ô ô, cũng không biết là đang khóc hay là đang kêu đau.

May mà Thôi Bất Khứ có bệnh trong người, lực đạo không đủ, nếu không bây giờ hắn không chỉ chảy máu mũi đâu, chắc hẳn sống mũi cũng gãy luôn rồi.  

Thôi Bất Khứ tiến lên một bước.

Dương Vân theo phản xạ co rúm lại một chút.

Lại thấy Thôi Bất Khứ thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, hơi có chút kinh ngạc, lại đầy vẻ ân cần nói: “Dương quận trưởng, tại sao ngươi lại phải va vào cột như thế? Nếu có chuyện gì phiền lòng, không ngại nói ra, đừng tự bực bội trong lòng.”

Dương Vân: …

Dung Khanh: …

Dương Vân rất muốn khóc.

Bây giờ tay chân hắn không có sức, ngay cả Thôi Bất Khứ cũng không đánh lại, cho dù đánh thắng được cũng không dám đánh, bên cạnh còn có Tần Diệu Ngữ cùng mấy Tả Nguyệt Vệ đang nhìn chằm chằm, nhưng thật sự hắn sắp bị Thôi Bất Khứ làm hỏng mất rồi, nước mắt theo máu tươi rớt xuống, cả người ở co ro run lẩy bẩy trong góc

Thôi Bất Khứ còn khom người vỗ bả vai hắn, giọng ôn tồn an ủi: “Nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày nữa đưa ngươi hồi kinh.”


Dung Khanh mở rộng tầm mắt.

Đổi chỗ suy nghĩ một chút, nếu là hắn, có thể giải quyết nhanh như vậy sao?

Dám giải quyết như vậy sao?

Chỉ sợ là không làm được.

Cũng không phải là bởi vì quyền hạn của hắn nhỏ hơn Thôi Bất Khứ, Ngự sử cầm lệnh thiên tử xuống, nếu hắn muốn tiên trảm hậu tấu, chỉ cần có thể gánh được lúc truy cứu trách nhiệm sau chuyện này, cũng chưa chắc không thể giết, nhưng Dung Khanh biết mình không thể ra tay độc ác được, đừng nói để hắn giết Vũ Nghĩa, đối với chuyện ra tay với Lý Canh, chắc cũng phải suy đi nghĩ lại, chậm chạp không động được đao.

Mà Thôi Bất Khứ vừa giết vừa lừa gạt, nửa ngày ngắn ngủi đã khiến những người này phun đồ trong miệng ra.

Trong lòng Dương Vân chắc chắn rất hận Thôi Bất Khứ, nhưng hắn có thể làm gì được? Tội chứng như núi, có thể giữ được mạng nhỏ đã là tốt rồi, cho dù sau này có dùng biện pháp linh tinh gì, bằng vào thân phận bối cảnh gì để làm lại từ đầu thì chắc hẳn cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám trêu chọc Thôi Bất Khứ nữa.

Dung Khanh vứt bỏ một chút ưu tư như ẩn như hiện cuối cùng trong đáy lòng đi, hoàn toàn bội phục.

Đại sự đã định, nhưng Thôi Bất Khứ cảm thấy không tốt lắm.

Sai người đưa Dương Vân xuống tiếp tục giam lại, hắn vốn muốn đi qua nhìn Phượng Tiêu một chút, đối phương đang bế quan, không thích hợp quấy rầy, chỉ đứng ở cửa nhìn một là được, chỉ cần thấy được cửa phòng có đóng chặt hay không là biết đối phương đã thoát khỏi hiểm cảnh chưa.

Nhưng khi hắn đi tới ngoài viện của Phượng Tiêu thì lại dừng bước.

Đau đớn như kim đâm nổi lên từ ngực, rậm rạp chằng chịt lan truyền ra toàn thân giống như bị bóp cổ, không thở nổi, vừa giống như bị ấn vào trong nước, liều mạng muốn tránh khỏi mặt nước nhưng không thể ra sức, hô hấp ở mũi càng ngày càng mỏng manh, cảm giác vô lực rất nhanh đã lan tràn đến tứ chi.

Mềm nhũn nặng nề, như đeo đá nặng.

Thôi Bất Khứ biết đây là tật cũ phát tác, thở gấp và tim đập nhanh, trước kia cũng không ít lần xuất hiện loại tình huống này, thông thường đều là một viên Băng Chi đan là có thể giảm bớt, nhưng trước mắt không có Băng Chi đan, ba viên còn sót lại đã đưa Phượng Tiêu dùng, Kiều Tiên đi sang quận bên cạnh tìm dược liệu giúp hắn luyện chế, không trở lại nhanh như vậy được.

Mà hắn vốn tính toán tật cũ không phát tác nhanh như thế, nhưng giờ lại đột nhiên xuất hiện, khí thế to lớn.

Hẳn là mấy ngày nay mệt nhọc quá mức rồi.

Dẫu sao ban đầu phải đối phó với đám Dương Vân, sau đó lại đội mưa đi tìm người.

Lấy tình trạng thân thể của hắn thì nên xảy ra sự cố rồi.

Chính vì Kiều Tiên biết thế nên mới có thể gạt tình trạng của Phượng Tiêu, không để cho hắn đưa Băng Chi đan ra.

Nhưng tẩu hỏa nhập ma so với tật cũ phát tác thì cái trước nguy hiểm hơn một chút, Thôi Bất Khứ cảm thấy mình có thể nhịn, nhiều năm qua đã như vậy rồi, cũng đã sớm quen.

Nhịn một chút là được.

Hắn đi rất chậm, gần như là vịn tường bước từng bước một, sống lưng không thẳng tắp giống thường ngày, nhưng cũng không nhìn ra có cái gì khác thường, bởi vì vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nhìn phong cảnh dọc đường, tuyệt đối không có ai nhìn ra hắn đang nhẫn nhịn đau.

Đau đớn tê tâm liệt phế.


Bùi Kinh Chập đi tới từ phía đối diện, nhìn thấy hắn ở bên ngoài, còn dừng lại chào hỏi.

“Thôi Tôn sứ, ngài đến thăm lang quân sao?”

Thôi Bất Khứ ừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Ta đi không nổi, ngươi đỡ ta trở về.”

Hắn nói không nhúc nhích được thì chính là không đi được thật.

Tâm chí của Thôi Bất Khứ có thể so với đá vàng, năng lực chịu đau của hắn không thua bất kì một cao thủ nào, nhưng cơ thể hắn lại như gỗ mục đá mòn.

Bùi Kinh Chập thất kinh, vội chạy đến đỡ hắn.

“Ta giúp ngài mời một đại phu tới nhé?”

“Không cần.” Giữa chân mày Thôi Bất Khứ uể oải, giọng còn rất vững vàng, “Đại phu ở đây còn không bằng Kiều Tiên, nàng đã đi tìm thuốc. Ngươi đỡ ta về nghỉ là được.”

Bùi Kinh Chập nghĩ đến kia ba viên Băng Chi đan kia, trong bụng áy náy, không dám nói nhiều nữa, vội vàng đáp một tiếng, trực tiếp cõng Thôi Bất Khứ về phòng.

“Không cần quản ta, ta nằm là được.”

Thôi Bất Khứ vừa dứt lời liền cởi giày lên giường, ngay cả y phục cũng không thay, trực tiếp chui vào trong chăn, bọc người lại.

Hắn không có thói quen tố khổ kêu đau, nói nhiều cũng vô ích, bây giờ trừ Băng Chi đan, thuốc gì cũng không thể dùng được, thay vì dài dòng với Bùi Kinh Chập, không bằng tiết kiệm ít sức, qua cửa ải này đã rồi nói sau.

Sau lưng truyền tới động tĩnh rón rén đóng cửa lại.

Thôi Bất Khứ chậm rãi thở ra.

Lại là một trận đau đớn xông lên.

Thôi Bất Khứ nhắm mắt.

Ban đầu bệnh phát tác từ lúc nào, hắn đã không nhớ.

Chắc là khi còn ở Thôi gia, hắn bởi vì phản kích một con em Thôi gia bắt nạt mình, đối phương bị thương khóc sướt mướt đi tố cáo, Thôi Bất Khứ thì bị trưởng bối thiên vị nhốt ở phòng chứa củi để “ngẫm lại”.

Hơn nữa còn là một đêm đông, gió rét chui vào từ trong khe hở cửa sổ, gào thét vang vọng bên trong phòng chứa củi trống rỗng.

Khi đó Thôi Bất Khứ còn quá nhỏ, cho dù hắn hiểu biết từ sớm thì cũng sẽ có lúc phải ăn mệt, dù sao thực lực của hai bên cách nhau quá xa. 

Vốn là bị giam một giờ, nhưng bên ngoài đã qua đông chí, mọi người bận giỗ tổ, trong ngoài náo nhiệt, ai còn nhớ đến đứa trẻ ngay cả cái tên tử tế cũng không có trong phòng chứa củi chứ, Thôi Bất Khứ bị đông suốt một đêm, cho đến khi trời sáng mới được phát hiện.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn hẳn phải chết chắc, nhưng mà lại không có, Thôi Bất Khứ còn sống, ngay cả Thôi Vịnh cũng không thể không thầm nói mình đặt tên cho hắn có chút tà môn, Thôi Giai Thôi Giai, đúng là ương ngạch bất khuất giống như cây cỏ dưới bậc thềm.

(*)Giai là bậc thềm.

Nhưng cũng chính là từ khi đó, triệu chứng khó thở và tim đập nhanh của hắn càng thêm nghiêm trọng, đã đến mức uy hiếp đến tính mạng.

Thôi Bất Khứ lần lượt giãy giụa trở lại từ bên bờ tử vong, bởi vì dường như mạng của hắn vừa lạnh vừa cứng, ngay cả Diêm Vương cũng không chịu nhận.

Rất nhiều năm trong quá khứ, hắn đã trải qua vô số lần bệnh phát như vậy, đau đớn quen thuộc như đã sớm trở thành một phần của cơ thể.

Sau khi có Băng Chi đan, bệnh phát tầm thường sẽ không còn đáng kể, cho dù có nghiêm trọng thì cũng có tác dụng làm giảm nỗi đau. 

Hắn nghĩ tới Phượng Tiêu.

Không biết tại sao, mặc dù biết tình hình đối phương tẩu hỏa nhập ma nguy hiểm dị thường, nhưng trong tim hắn lại có cảm giác sáng tỏ: Nhất định đối phương có thể chịu đựng được. 


Chắc vì bình thường Phượng Tiêu quá tự tin kiêu ngạo, nên mới mang tới ảo giác cho người ta đi.

Cái gọi là tai họa sống ngàn năm.

Thôi Bất Khứ hơi nhếch môi.

Trán và cổ hắn đã phủ đầy mồ hôi.

Y phục trước ngực sau lưng đã hoàn toàn ướt đẫm, còn thấm ướt cả chăn.

Nhưng nhớ tới Phượng Tiêu, giống như có thể để khiến sự chú ý không tập trung lên đau đớn, cũng có thể làm giảm thời gian đau khổ.

Hắn có thể yên lặng miêu tả ra đường nét khuôn mặt của đối phương ở trong lòng.

Đó đúng là một khuôn mặt rất dễ nhìn.

Xuất sắc nhất chính là đôi mắt đào hoa rực rỡ sáng sủa kia.

Mặc dù vừa lên tiếng nói chuyện thì sẽ mất đi ba phần.

Không biết có phải đau quá mức xuất hiện ảo giác hay không, hắn phát hiện lại có người thổi khí vào gáy hắn.

Ban ngày, gặp quỷ sống sao?

Thậm chí Thôi Bất Khứ không có sức quay đầu nhìn.

Một cái tay sờ lên cổ hắn ngay sau đó, cái tay còn lại thì như linh xà dò vào trong chăn, nắm chính xác lấy cổ tay hắn.

Chân khí hùng hậu thuần tuý từ huyệt đạo lan ra toàn thân như một dòng nước ấm, mặc dù ngực vẫn đau đớn như cũ, nhưng cả người như cây tắm ánh mặt trời, tựa như đau đớn đã được giảm bớt.

Trừ một người, không ai có được chân khí hùng hậu có thể lãng phí tiêu hao như thế.

Phượng Tiêu.

Thôi Bất Khứ lẩm bẩm há mồm, thậm chí không có sức phát ra âm thanh.

Nhưng đáy lòng lại có một chút mừng rỡ, từ dưới đất chui lên.

Y quả nhiên xông phá được những ràng buộc, thuận lợi xuất quan.

Tuy Thôi Bất Khứ không rành võ công, nhưng hắn cũng biết mỗi lần người luyện võ qua một cửa ải khó, võ công sẽ tiến thêm một tầng, Phượng Tiêu vừa có thể xuất quan, là đã tự mình đột phá, nhìn thấy cảnh giới võ đạo cao hơn.

“Ba viên Băng Chi đan, đổi lấy bổn tọa lấy thân báo đáp, như thế nào?” Phượng Tiêu cúi đầu xuống ngậm môi của hắn, chân khí từ miệng lưỡi độ vào.

Thôi Bất Khứ còn chưa từng thấy cái cách mặt dày vô sỉ chiếm tiện qua việc nhìn như chữa thương này, nhất thời bị chấn động, nhưng hắn cũng không phát ra được tiếng, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên mặc y ta cần ta cứ lấy, cổ đưa ra một độ cong yếu ớt, lại bị một cái tay vững vàng nâng lên.

Hai cơ thể tuy cách chăn, nhưng lại gần như quấn lấy nhau.

“… Cút.” Miệng Thôi Bất Khứ cuối cùng cũng lấy được tự do lần nữa, hắn không kịp chờ đợi mà biểu đạt ý kiến của mình.

Nhưng ngay sau đó mí mắt hắn bị ngậm lấy, mút tới đỏ mọng, ngay cả nước mắt sinh lí cũng dâng lên, muốn rơi mà không rơi nổi.

Thôi tôn sứ không thể nhịn được nữa.

“Cút!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận