Vô Song

Đây là lần thứ mấy Phượng Nhị mượn cớ để lên chiếc xe ngựa này rồi?

Hôm kìa nói mặt trời quá chói làm đau mắt, hôm kia là bị phơi hỏng da, hôm qua…

Nếu như thời gian có thể quay lại, Thôi Bất Khứ nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không đổ ba viên Băng Chi đan kia ra đâu.

“Hình như sắc mặt ngươi không được tốt, chẳng lẽ là vết thương cũ tái phát?” Phượng Tiêu kinh ngạc ân cần, “Ta độ chút chân khí cho ngươi nhé.”

“Đa tạ, xin nhận tấm lòng, Tam phủ chủ của các ngươi còn nằm ở chiếc xe phía sau kìa, không bằng ngươi đi xem hắn một chút đi.” Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác.

Phượng Tiêu nhiệt tình nói: “Võ công của Minh Nguyệt không kém, tự vận công chữa thương không chừng còn có thể đột phá bình cảnh võ học, ta cũng không cần dục tốc bất đạt, Thôi lang, hai ta có quan hệ thế nào, ngươi cũng đừng xấu hổ.”

Thôi lang?

Hai người bọn họ có quan hệ thế nào, tại sao hắn lại không biết?

Còn nữa, hai chữ xấu hổ viết như thế nào?

Thôi Bất Khứ không nói mà chỉ nhìn trời.

Đáng tiếc ngồi ở bên trong xe ngựa, cả ngắm cũng không tới, hắn chỉ có thể nhìn buồng xe trên đỉnh đầu.

Không đợi hắn nói chuyện, Phượng Nhị đã là không kịp chờ đợi bắt lấy cổ tay hắn, nửa cưỡng bách truyền chân khí vào.

Thôi Bất Khứ không tránh được.

Chân khí từ đầu ngón tay đi sâu vào kinh mạch, mang đến chút ấm áp, vẫn có tác dụng hơn lò tay của hắn, chân khí mấy ngày nay không ngừng độ mạch, đúng là khiến bệnh cũ của hắn chậm lại rất nhiều, bình thường vào lúc này, thời tiết lạnh lẽo, hai ba ngày đều bị bệnh tật hành hạ, nhưng từ khi bệnh phát ở huyện Quang Thiên, đến nay vẫn chưa hề tái phát lần nữa, thành thật mà nói, chân khí của Phượng Nhị giành được công đầu.

Nhưng mà…

“Ưm…”

Chân khí lén lút ở trong người như vô số con rắn, không có quy luật chút nào, vui buồn tùy ý đến mức thoải mái, như cơ thể lạnh giá hòa vào trong suối nước nóng, trong nháy mắt khiến lông măng người ta dựng đứng, cho dù tâm trí của Thôi Bất Khứ có kiên định đi nữa thì cũng không có cách nào khống chế lông mày hơi nhíu lên, một tiếng rên rỉ thật thấp tràn ra từ khóe miệng.

Hắn cắn đầu lưỡi, cố gắng kiềm chế, không muốn phát ra nửa tiếng than thở.


“Nếu không thoải mái thì ngươi cứ kêu lên, chớ chịu đựng.” Đối phương dán vào lỗ tai hắn, thân thiết nói. 

Thôi Bất Khứ liếc mắt.

Hắn biết Phượng Nhị hoàn toàn cố ý.

Cũng bởi vì lần trước hắn thừa dịp đối phương bế quan, để Tần Diệu Ngữ giả trang Phượng Tiêu, kéo Giải Kiếm phủ xuống nước…

Cuối cùng cũng không để cho Giải Kiếm phủ chịu oan ức, cuối cùng còn chưa thoả mãn xong việc, lập chút công lao thôi, Giải Kiếm phủ cũng có một phần, nhưng tên Phượng Nhị không nhớ chuyện này, mà bây giờ đòi lại từng chút một.

Nhưng mình không nói được cái gì, bởi vì đối phương đúng là đang chữa thương cho hắn.

Nghĩ đến đây, Thôi Bất Khứ không khỏi thở dài.

Cái hôm đánh nhau ở quán rượu, hắn không nên mềm lòng ngăn cản Tiêu Lý, nói không chừng đánh đến hai bên đều thiệt, lấy mạng đổi mạng, hôm nay sẽ được thanh tĩnh.

Phượng Tiêu không được voi đòi tiên, đàng hoàng độ chân khí cho hắn rồi ôn nhu nhỏ nhẹ để cho hắn nghỉ ngơi, sau đó mới vén lên rèm rời khỏi buồng xe — mang theo khuôn mặt đỏ ửng khả nghi.

Thôi Bất Khứ nghe Bùi Kinh Chập ở bên ngoài hỏi: “Lang quân, sao sắc mặt ngài đỏ thành như vậy?”

Cố ý bế khí nên nghẹn chứ sao. Thôi Bất Khứ thầm nghĩ.

Phượng Tiêu thở dài nói: “Đều do lang quân nhà ngươi phong thái trác tuyệt, hiếm có trên đời.”

Thôi Bất Khứ: …

Chính là cái giọng muốn nói lại thôi này, nói một nửa mà không nói hết mới khiến người ta phải suy nghĩ kì quái.

Bùi Kinh Chập quả nhiên mắc câu, lắp bắp nói: “Thôi tôn sứ không giống người như vậy đâu?”

Thôi Bất Khứ lại nghe thấy Phượng Tiêu chê bai nói: “Người này miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật.”

… Biết y nói độ chân khí, không biết còn nghĩ y nói bóng gió xa xôi gì đâu.

Phản ứng Bùi Kinh Chập hít một hớp khí lạnh từ bên ngoài truyền vào, mặt Thôi Bất Khứ đầy vẻ chết lặng, tâm lặng như nước.


Lâu ngày, ở trong mắt người khác, tất nhiên Thôi Bất Khứ hắn và Phượng Tiêu có quan hệ không cạn, Phượng Nhị có thể lợi dụng quan hệ này để tiếp tục lừa gạt.

Trúc đào tinh chính là một người thù dai như thế, hắn đã sớm quen rồi.

Lỡ một bước chân thành mối hận thiên cổ.

Thôi Bất Khứ nhìn cổ tay mình vừa bị bóp, giống như còn dư lại hơi ấm, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vì sao ban đầu hắn bị ma quỷ ám ảnh, không chút do dự đưa ra ba viên Băng Chi đan kia chứ?

Một buổi sáng yên bình lướt qua, Phượng Tiêu như biết tâm trạng hắn không tốt, không đi vào trêu chọc hắn nữa.

Xe ngựa dừng lại ở một trấn nhỏ cách Lạc Dương mấy chục dặm.

Bọn họ không có ý định qua đêm ở trấn trên, tạm nghỉ rồi sẽ tiếp tục lên đường, vào Lạc Dương trước khi trời tối.

Thôi Bất Khứ đã sớm ngồi đến mỏi eo đau lưng, đang chuẩn bị xuống xe giãn gân cốt, bất thình lình bị một người kéo cánh tay.

Phượng Tiêu: “Phía trước chỉ có chồn, ngươi đừng đi ra.”

Thôi Bất Khứ: …

Hắn cũng đã nhìn thấy hoàng y nữ tử ngồi yên trong quán trà rồi.

Thôi Bất Khứ nhìn Phượng Tiêu: “Ngươi cảm thấy ta là gà?”

Phượng Tiêu nhướng mày: “Dĩ nhiên không, ngươi là…”

Mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Phượng Tiêu đổi lời nói: “Ngươi là Tả Nguyệt sứ mà, Thôi lang, ngươi mất trí nhớ sao? Tới đây, mau vào nghỉ ngơi đi, ta bảo Bùi Kinh Chập lấy trà cho ngươi.”

Thôi Bất Khứ khoát tay nhưng không thoát được, đành từ bỏ.


“Thấy cố nhân, sao có thể không chào hỏi?” Hắn thở dài, “Hơn nữa nàng không tới tìm ta.”

Phượng Tiêu: “Làm sao ngươi biết?”

Thôi Bất Khứ: “Chúng ta đánh cược.”

Phượng Tiêu có chút hứng thú: “Tiền đặt cược?”

Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Ta nếu thắng, trước khi đến kinh thành, ngươi không được mở miệng nói chuyện.”

Hắn chỉ muốn yên lặng thưởng thức gương mặt này, chứ không muốn nghe chủ nhân của gương mặt này ở bên tai nói dông dài.

Phượng Tiêu: “Vậy nếu như ta thắng thì sao?”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi nói xem.”

Phượng Tiêu: “Khi ngươi trở lại kinh thành, lập tức đi nói ngay với Hoàng hậu, từ hôn với Vũ Văn Huyện chúa.”

Thôi Bất Khứ cau mày: “Ta với nàng đâu có hôn ước.”

Phượng Tiêu mỉm cười: “Ta không tin ngay cả chút tiếng gió ngươi cũng không nghe được, trong thời gian chúng ta rời kinh, tin tức Hoàng hậu tứ hôn cho các ngươi cũng đã gây ra ồn ào trong kinh rồi, thậm chí ngay cả thư liên hôn cũng đã được chuẩn bị, chỉ sợ là muốn đùa mà thành thật.”

Thôi Bất Khứ kéo khóe miệng mong mỏng, đầy thâm ý nhìn y một cái, cười như không cười: “Hình như Phượng Nhị phủ chủ quá quan tâm đến việc chung thân đại sự của ta rồi?”

Phượng Tiêu xích lại gần hắn, thấp giọng nói: “Đêm đánh một trận ở quán rượu, ngươi chiếm tiện nghi lớn của ta, Minh Nguyệt và Tần Diệu Ngữ đều tận mắt nhìn thấy, sau đó ta vì chữa thương cho ngươi mà lại để ngươi cho khinh bạc một lần. Tuy nói dáng vẻ của ngươi quá cay nghiệt, không xứng với ta, nhưng đường đường là Tả Nguyệt sứ lại chiếm tiện nghi rồi chạy, truyền đi cũng không dễ nghe đúng không?”

Thôi Bất Khứ chân thành thỉnh giáo: “Đổi trắng thay đen mặt dày vô sỉ như vậy, làm sao ngươi nói ra được?”

Phượng Tiêu: “Học theo ngươi thôi.”

Thôi Bất Khứ cười nhạt, vỗ vỗ gò má của y: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đồng ý đánh cược, Nhị phủ chủ, mời.”

Phượng Tiêu thuận thế nghiêng đầu, môi cọ vào lòng bàn tay hắn, nhìn qua lại giống như Thôi Bất Khứ mượn cơ hội khinh bạc vậy.

Bùi Kinh Chập vừa vặn quay đầu lại, nhìn thấy một màn này, không khỏi nhẹ nhàng a một tiếng, càng thêm liên tưởng đến lời Phượng Tiêu nói với hắn.

Thôi Bất Khứ: …

Mặc dù Băng Huyền đưa lưng về phía bọn họ, nhưng tựa như có mắt phía sau, lúc bọn họ đi tới, nàng liền vừa vặn quay đầu, đứng dậy hành lễ, nụ cười rạng rỡ, tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng khiến người ta như tắm trong gió xuân.

“Thôi lang quân, Phượng phủ chủ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ.”


Phượng Tiêu cười nhạt trong lòng, gọi y là Phượng phủ chủ, lại gọi Thôi Bất Khứ là lang quân, hai người khác biệt rõ ràng, đừng tưởng rằng y nghe không hiểu.

Băng Huyền là đệ tử xuất sắc của Hợp Hoan tông thế hệ này, nói lý lẽ còn cùng xuất thân Ma môn với Phượng Tiêu, đáng tiếc Ma môn từ trước đến giờ không có truyền thống nhận thân nói chuyện cũ, đồng môn thấy nhau ngược lại còn phải cạnh tranh đấu đá ấy chứ.

Bỏ thái độ của Phượng Tiêu qua một bên, Thôi Bất Khứ ngược lại rất ôn hoà: “Băng Huyền cô nương, phong thái càng hơn năm xưa.”

“Có thật không?” Băng Huyền sờ gò má một cái, vẻ mặt vui sướng.

Phượng Tiêu thầm nói: Tùy tiện nói câu khách sáo mà cũng tin? Cứ như kẻ ngu.

“Không ngờ Băng Huyền cô nương tin tức linh thông, ngay cả chúng ta muốn đi qua đây cũng rõ ràng, còn cố ý…” Thôi Bất Khứ nhìn chén trà đã uống được bảy tám phần trên bàn một cái, như có ý chỉ, “Chờ hồi lâu, chắc là có chuyện quan trọng?”

Băng Huyền mím môi cười một tiếng: “Ngài hiểu lầm, mấy ngày trước đại hội tiểu thử kiếm của Thiếu Lâm Tung Sơn vừa kết thúc, ta cũng phụng lệnh sư môn đi góp náo nhiệt, thuận đường đi qua Lạc Dương, nghe nói Thôi lang quân tiêu diệt hơn nửa thế lực Vân Hải Thập Tam Lâu, ngay cả cao đồ Ngọc Tú của Thiên Thai tông cũng bị hao tổn trong tay hai vị, chuyện này đã truyền ra khắp giang hồ, chúc mừng Thôi lang quân thắng ngay từ trận đầu, còn cho thế đạo một thiên hạ thái bình.”

Phượng Tiêu: Lần đầu tiên y nghe người Ma môn cũng sẽ nói thiên hạ thái bình đấy, lúc nữ nhân này nói những lời đó không thấy không được tự nhiên sao? Còn nữa, rõ ràng Ngọc Tú là y giết, nàng chúc mừng Thôi Bất Khứ làm gì? Cái này còn không phải là cố ý tìm tới sao?

Băng Huyền như cũng phát hiện mình làm lơ Phượng Nhị phủ chủ cao ngạo lạnh lùng, vội nói: “Tiểu nữ thấy Phượng phủ chủ thần quang nội liễm, chắc hẳn cảnh giới võ đạo đã tiến thêm một tầng, quả thực rất đáng mừng.”

Phượng Tiêu nhếch mép một cái: “Sau Nguyên Tú Tú, Hợp Hoan tông không còn nhân vật nào được như vậy nữa, các ngươi nên cố gắng.”

Lúc trước đối mặt, Băng Huyền đã đoán ra chút lai lịch từ võ công của y, sau khi trở về nói với sư môn, không khó biết được thân phận của Phượng Tiêu, Ma môn không luận thân phận bối phận, nhưng bàn về kẻ mạnh là vua, Băng Huyền biết mười bản thân cũng không phải là đối thủ của Phượng Tiêu, nghe vậy không chỉ không tức giận mà còn đồng ý gật đầu một cái: “Đa tạ Phượng phủ chủ dạy bảo, Băng Huyền nhất định sẽ cố gắng.”

Sau đó nàng cười nói với Thôi Bất Khứ: “Gặp nhau không bằng vô tình gặp được, nếu có duyên, vừa vặn báo cho Thôi lang quân biết hai chuyện.”

Thôi Bất Khứ: “Mời nói.”

Mấy người chia nhau ngồi xuống, Bùi Kinh Chập đi hỏi chủ quán nước trà điểm tâm.

Nơi này trống trải, bên cạnh lại là đám người Minh Nguyệt Tần Diệu Ngữ, nói tới nói lui đều thuận lợi.

Băng Huyền liền nói: “Vừa nói đến đại hội tiểu thử kiếm của Thiếu Lâm Tung Sơn, mặc dù không so được với đại hội thử kiếm thật sự, cũng không có người của Lưu Ly cung Phương Trượng châu đến dự, nhưng nhân tài mới nổi và cao nhân lánh đời hàng năm trên giang hồ cũng có không ít, một người trong đó, ta chưa từng nghe nói đến danh tiếng lai lịch của hắn, trời sinh kẻ này tỏa sáng rực rỡ, người trên đó thua vô số, võ công còn có chiêu thức đặc biệt, không chỉ xảo quyệt cổ quái mà nội lực còn thâm hậu, lấy hiểu biết của ta…”

Nàng xưa nay vẫn trấn định như thường, ra đâu vào đấy, lúc này lại do dự chốc lát, còn nhìn Phượng Tiêu một cái mới nói: “Sợ rằng có thể bước lên hàng trước mười, thậm chí trước ba trong thiên hạ.”

Quả nhiên Phượng Tiêu nhướng mày: “Trước mười của ngươi cứ như cải trắng, tùy tiện vớ một tên cũng có?”

Băng Huyền cười khổ: “Ta cũng không muốn đánh giá cao hắn, nhưng sự thật ở ngay trước mắt. Nói lại khiến hai vị chê cười, sau Nguyên Tú Tú và Tang Cảnh, Hợp Hoan tông của ta liền thiếu nhân tài, mắt thấy sắp phải bỏ Tây Sơn, sư môn bảo ta du lịch khắp nơi để kiếm nhân tài mới nổi làm mạnh sư môn, nhưng lai lịch người này, ta chưa bao giờ nghe qua, cũng không biết từ lúc nào mà Trung Nguyên lại có thêm một vị cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, nghe nói Thôi lang quân rõ các môn phái trong giang hồ như lòng bàn tay, cho nên mạo muội đến thỉnh giáo.”

Thôi Bất Khứ: “Người này tên là gì?”

Băng Huyền: “Họ kép Đồ Ngạn, tên kép Thanh Hà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận