Vô Song

“Người này, ta chưa bao giờ nghe.”

Thôi Bất Khứ lục soát ở trong đầu một vòng, rất nhanh chắc chắn mình chưa từng nghe về Đồ Ngạn Thanh Hà.

Hắn từng xem qua bản sao võ lâm phả mà Phạm Vân lấy ra từ Lưu Ly cung Phương Trượng châu, lấy bản lĩnh gần như gặp là không quên của hắn, nếu phía trên quả thật không có tên họ người này, mà võ công của đối phương lại đúng là cực cao, cũng chỉ có hai loại khả năng.

“Hoặc là hắn chưa bao giờ lộ diện trên giang hồ, cho dù Lưu Ly cung muốn ghi chép tên họ lai lịch, thành tựu võ công, cũng không có cách nào giả tạo vô căn cứ.”

Ví dụ như Phượng Tiêu, cho dù bây giờ thành tựu võ công của y đã sâu không lường được, nhưng y chưa bao giờ tham dự đại hội Thử Kiếm, cũng rất ít giao thủ với cao thủ giang hồ, Lưu Ly cung cũng chỉ có thể tham khảo người đã giao thủ với y, nếu như đối thủ của Phượng Tiêu cũng chưa từng giao thiệp với giang hồ, thì càng không thể xếp hạng được.

Nhưng trận chiến ở quán rượu lần trước, một mình y liên tục đánh bại mười mấy cao thủ, ngay cả Thiếu bang chủ Lãnh Đô của Kim Hoàn bang cũng ở trong số đó, tin rằng không lâu sau, võ lâm sẽ xuất hiện một vị trí của y.

Dĩ nhiên, Phượng Nhị phủ chủ chưa chắc đã để ý loại xếp hạng này, chí của y căn bản không ở đây.

“Còn có một loại khả năng nữa.” Thôi Bất Khứ nói tiếp.

Phượng Tiêu vừa muốn há mồm, Băng Huyền đã nối tiếp.

Băng Huyền: “Hắn dùng tên giả.”

Phượng Tiêu:???

Nữ nhân này cố ý ở đây cướp lời với y có phải không.


Thôi Bất Khứ gật đầu.

Băng Huyền thấy hai người quá mức ăn ý, không khỏi cười nói: “Thôi lang quân nghĩ như ta vậy, nhưng ta thấy người này không quen quy củ giang hồ, thậm chí còn không quen lễ nghi nhà Hán, rất có thể tên họ cũng không phải là giả, hơn nữa, võ công hắn dùng như là truyền từ nhất mạch của Hồ Lộc Cổ ở Tây Vực.”

Thôi Bất Khứ: “Theo ta biết, năm đó Hồ Lộc Cổ có mấy đệ tử, có ba người nổi danh là Duy Côn Tà, Đoạn Văn Ương, Tần Song Hàm. Đám người còn lại, bởi vì chưa bao giờ giao thiệp với Trung Nguyên, càng không ở nêu cao tên tuổi Tây Vực, ta cũng không thể nào biết được.”

Hắn không nói hết.

Trên thực tế Thôi Bất Khứ đã nhận được tin Đột Quyết xưng thần với Đại Tùy, Thất vương tử Quật Hợp Chân dẫn bảo mã Đột Quyết vào triều hầu hạ Thiên tử.

Vương tử Đột Quyết bước vào Trung Nguyên không bao lâu, trên giang hồ liền nhảy ra một cao thủ Tây Vực như là đệ tử của Hồ Lộc Cổ, trên đời quả thật có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Chỉ sợ giữa hai người ắt có liên quan.

Tin tức Vương tử Đột Quyết vào kinh chắc chắn cũng truyền tới Lạc Dương, nhưng không biết Băng Huyền là thật sự không nghĩ tới quan hệ trong đó, hay là làm bộ như không biết, nàng nghe vậy thì chỉ gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ thở dài nói: “Xem ra người này giữ kín thân phận như bưng, nhất thời không có cách nào tra rõ, nếu sau này Thôi lang quân lấy được đầu mối, lại thuận tiện, có thể phái người báo cho Hợp Hoan tông biết một chút hay không?”

Phượng Tiêu âm thầm cười nhạt. Tùy Đại Chu lập, nhân sự biến thiên, nội tuyến của Hợp Hoan tông chôn ở trong triều không còn dư lại mấy, nữ nhân này rõ ràng là muốn mượn đường của Tả Nguyệt cục để liên lạc lâu dài.

Y ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Thôi Bất Khứ đừng dễ dàng bị con chồn vàng này mê hoặc.

Thôi Bất Khứ làm bộ không nghe thấy: “Đương nhiên có thể. Nhưng mỗi lần trở về đều là ngươi tìm tới cửa, chúng ta không khỏi bị động, không biết Hợp Hoan tông có chỗ ở kinh thành để thuận lợi liên lạc không?”


Cho dù có, cũng không công khai, nhưng Băng Huyền không nói, không có nghĩa là Tả Nguyệt cục không tra được. Nàng rất thông minh, nghe lời này thì không đợi Thôi Bất Khứ hỏi lại, liền tự nhiên hào phóng thừa nhận, còn dứt khoát báo địa chỉ ra: “Đúng là có, nhưng bình thường ít có người ở, đệ tử nội môn tới kinh thành làm việc mới có thể dùng, là nhà ở ngay tại An Ấp phường, sau khi vào phường thì quẹo phải đến nhà cuối cùng.”

Ý nói, người của Tả Nguyệt cục lúc nào cũng có thể đến cửa thăm dò.

Đối với thái độ hợp tác như vậy của nàng, Thôi Bất Khứ cũng rất hài lòng, giọng nói cũng nhu hòa đi mấy phần: “Ta và Băng Huyền cô nương mới gặp mà như đã quen từ lâu, mấy lần vô tình gặp được đều có duyên hợp tác, nếu ngươi không vội lên đường, không bằng để ta làm chủ, ở trấn trên dùng cơm đi.”

Phượng Tiêu: …

Rõ ràng bọn họ đã nói không dừng lại ở chỗ này mà đi thẳng đến Lạc Dương rồi, họ Thôi vừa thấy có thể lấy được nhiều tin tức giang hồ từ nữ nhân này là thuận miệng sửa lại cả kế hoạch.

Tựa như nghe thấy y oán thầm, Thôi Bất Khứ quay đầu thân thiện nói: “Nếu Phượng phủ chủ có việc gấp, không ngại đi trước một bước.”

Phượng Tiêu nhếch mép một cái, muốn đuổi y đi? Không có cửa đâu.

Y trơ tráo không cười: “Ta cũng muốn nghe Băng Huyền cô nương nói một chút về tình hình của đại hội thử kiếm ở Tung Sơn, người không thể tới, lòng hướng tới là được.”

Băng Huyền cau mày nói: “Đa tạ ý tốt của Thôi lang quân, chẳng qua là còn có một chuyện, nô gia không thể không tường trình trước hai vị. Ngay hôm qua ta rời khỏi Lạc Dương, Nhạn Đãng sơn trang vừa vặn có một án giết người, hơn năm mươi miệng ăn của Lâm gia Lạc Dương, trong một đêm đều bị chết sạch.”

Ánh mắt Thôi Bất Khứ nghiêm nghị.

Nhạn Đãng sơn trang ở thành Lạc Dương, Thiếu trang chủ của bọn họ chính là “Thất tiên sinh” Lâm Ung của Vân Hải Thập Tam Lâu. Lần trước ở trên núi Thiên Nam, Lâm Ung là cấp trên duy nhất bị bắt sống, sau đó bị mang về Tả Nguyệt cục, để lộ ra không ít tin tức, nhưng Lâm Ung phụ trách tài lộ ở phương bắc cho Thập Tam Lâu, nghiêm túc mà nói cũng không phải là tâm phúc của Tiêu Lý, có lẽ còn không biết chuyện nhiều bằng Phạm Vân, mắt thấy có hỏi cũng không hỏi ra cái gì, Thôi Bất Khứ liền tạm thời giam lại ở Tả Nguyệt cục, đợi sau này dùng.


Lúc này nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là: Tiêu Lý muốn giết người diệt khẩu.

Nhưng suy luận này lại bị lật đổ ngay sau đó. Theo hắn biết, Lâm Ung làm những chuyện kia ở sau lưng, cha gã cũng không biết, nếu như Tiêu Lý muốn bắt người nhà gã để uy hiếp Lâm Ung không thể để lộ nhiều tin tức hơn, cũng sẽ không giết sạch toàn bộ, như vậy sẽ chỉ ép Lâm Ung vào sâu trong trận doanh của kẻ địch mà thôi.

Nhưng nếu như không phải là Vân Hải Thập Tam Lâu làm, thì là ai?

Hắn và Phượng Tiêu trao đổi một ánh mắt, Thôi Bất Khứ khẽ lắc đầu.

Phượng Tiêu hỏi Băng Huyền: “Nếu không liên quan đến Hợp Hoan tông, vì sao ngươi lại chủ động báo cho biết?”

Băng Huyền nói: “Quan phủ Lạc Dương đã phong tỏa sơn trang rất nhanh, bởi vì hội tiểu thử kiếm vừa kết thúc, chúng ta còn bị mời đi làm chứng trợ giúp, nói đến cũng kì lạ, hơn năm mươi người này, tất cả đều là giết lẫn nhau mà chết, vợ chồng tương tàn, chủ tớ tương tàn, thậm chí còn có tự chém mấy chục đao lên người mình chảy máu mà chết, lúc chúng ta đến, Nhạn Đãng sơn trang đã không còn một người sống. Trong giang hồ, không có nhiều võ công có thể làm người ta mất thần trí, làm trái suy nghĩ, nhưng đúng lúc trong Ma môn lại có.” 

Phượng Tiêu: “Ma Âm Nhiếp Tâm.”

Băng Huyền: “Không sai, môn võ công này, người trong ba tông Ma môn đều biết, nhưng Hợp Hoan tông của ta và Nhạn Đãng sơn trang ngày xưa không oán, ngày nay không thù, tuyệt đối không thể diệt cả nhà người ta, cho nên ta mới nói việc này lại cho hai vị lang quân.”

Phượng Tiêu mỉm cười: “Ngươi chủ động nói chuyện này với chúng ta, cũng không thể thoát khỏi bị hiềm nghi, có lúc càng để lâu vô cùng, ngược lại càng khả nghi. Hơn nữa rõ ràng ngươi vừa nói là đi ngang qua đây, nhưng bây giờ nhìn lại, ngươi rõ ràng đã sớm có dự tính, biết chúng ta sẽ đi qua Lạc Dương, cho nên mới chờ ở chỗ này!”

Băng Huyền thở dài: “Thực không dám giấu giếm, lúc Thôi lang quân tra án biển thủ ở Quang Thiên rất huyên náo, gần như bách tính ở huyện Quang Thiên không ai không biết, lúc ấy bổn môn đang có đệ tử ở đó, chỉ cần hơi hỏi thăm là có thể được biết các ngươi rời đi lúc nào, ta cũng nhận được tin tức này mới suy đoán hai vị hẳn sẽ về kinh qua Lạc Dương, cho nên mới chờ ở nơi này, tuyệt đối không có ác ý, nếu như Phượng phủ chủ không tin, ta nguyện theo hai vị trở lại Lạc Dương chứng tỏ mình trong sạch.”

Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Ta tin ngươi.”

Sắc mặt Phượng Tiêu nhất thời đen đi một nửa.

Thôi Bất Khứ: “Ta tin ngươi không cố ý theo dõi chúng ta, nhưng ngươi có trong sạch thật hay không, còn phải đợi xem xét.”

Sắc mặt đen đi của Phượng Nhị phủ chủ mới lại chậm rãi trắng lại.


Băng Huyền đứng dậy hành lễ nói: “Đa tạ đã thông cảm, nô gia vô cùng cảm kích, án này đúng là không liên quan đến Hợp Hoan tông, ta làm như vậy cũng chỉ để cởi bỏ hiểu lầm, xin hai vị lang quân giúp đỡ tra rõ chân tướng, cho chúng ta một sự trong sạch.”

Nàng rất rõ ràng, bây giờ Hợp Hoan tông đang trăm phế đợi hưng, không chịu nổi bất kì giằng co gì nữa, nếu như tội danh giết cả nhà cuối cùng bị chụp lên trên người tông môn mình, lấy thế lực của Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ, không phải là không thể liên thủ trấn áp thế lực của Hợp Hoan tông ở Bắc triều, đến lúc đó sư môn sẽ càng nửa bước khó đi.

Nhưng bây giờ nàng có giải thích nhiều đi nữa cũng vô dụng, trước khi tra ra chân tướng, Thôi Bất Khứ sẽ không cho nàng bất kì cam kết gì.

Nếu đã có vụ án này thì đoàn người không thể trì hoãn tiếp nữa, lúc này lên đường chạy tới thành Lạc Dương.

Băng Huyền một người một ngựa, đi theo phía sau bọn họ.

Phượng Nhị phủ chủ lại leo lên xe ngựa của Thôi Bất Khứ lần nữa.

Thôi Bất Khứ không đuổi y xuống, bởi vì sắc mặt Phượng Nhị không được tốt lắm, không giống như tới quấy rối.

“Sau khi Lâm Ung bị ngươi giam ở Tả Nguyệt cục, ta đã phái người ở trong tối nhìn chằm chằm Nhạn Đãng sơn trang, ai ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà ta lại không biết gì cả.”

Trạm gác ngầm của Giải Kiếm phủ ở khắp nơi, ngay cả biên thành như Lục Công thành còn có, càng chớ bàn về thành lớn ở Trung Nguyên như Lạc Dương, dù Phượng Tiêu có ở chân trời góc biển, một khi y muốn biết chuyện có gió thổi cỏ lay gì, tin tức cũng sẽ đi qua đường dây đặc biệt truyền đến chỗ y rất nhanh.

Có lẽ phạm vi của Tả Nguyệt cục nhỏ hơn Giải Kiếm phủ, nhưng Phượng Tiêu tin tưởng, lấy sự cẩn thận của Thôi Bất Khứ, khẳng định cũng sẽ giám thị tương tự với Nhạn Đãng sơn trang.

Nhưng cả đường bọn họ đi này lại không nhận được bất kì tin tức gì.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiện lên ra khả năng duy nhất.

Cho thấy rõ người giám thị đều đã chết hết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận