Vô Song

Dân gian lưu hành lấy ngân châm thử độc, nhưng độc mà ngân châm có thể nghiệm ra chỉ có tỳ sương, còn có rất nhiều thuốc độc không biết tên mà ngân châm không nghiệm được.

Tần Diệu Ngữ rất cẩn thận, nàng không chỉ dùng ngân châm, còn bắt mấy con gà vịt, cho chúng uống một chút canh.

Nửa canh giờ trôi qua, tất cả động vật vẫn hoạt bát nhảy nhót, bình yên vô sự.

Trừ khi đây là một loại độc chậm phát, phải sau mấy giờ hoặc vài ngày mới phát tác.

Thôi Bất Khứ nghe nàng nói xong thì nhìn về phía cái bát đó.

Nửa bát canh ngân nhĩ hạt sen đã bị lấy đi thử độc, số lượng còn dư lại không nhiều.

Hắn bê lên, lại ngửi một cái giống như trong sơn trang.

“Canh đã nguội, nhưng vẫn còn mùi tanh nhàn nhạt.” Thôi Bất Khứ nói.

Tần Diệu Ngữ gật đầu: “Bởi vì bên trong cho thêm hoa giao(*). Ngân nhĩ hạt sen hầm hoa giao, nữ nhân uống để dưỡng nhan.”

(*) Hoa giao = bong bóng cá.

Thôi Bất Khứ không có nghiên cứu về thẩm mỹ dưỡng nhan, cho nên từ chối cho ý kiến, đến bây giờ hắn sẽ không bàn bạc gì với những thứ mà mình không giỏi.

“Trưởng Tôn vừa đưa tin, bảo ta mau sớm hồi kinh, ngươi đi hỏi Phượng Nhị một chút, xem y muốn tiếp tục ở lại điều tra án này, hay muốn giao lại cho quan phủ Lạc Dương, cùng nhau trở về.”

Lấy kinh nghiệm điều tra rất nhiều vụ án của hắn, thảm án diệt môn của Nhạn Đãng sơn trang trước mắt đã đến nút thắt, trước khi bọn họ tới, rất có thể hung thủ đã rời đi, trừ khi đối phương gây án lần nữa, hoặc là sau khi bọn họ trở lại kinh thành lấy được đầu mối từ Lâm Ung, nếu không rất khó đột phá được nữa.

Thôi Bất Khứ lại nói: “Thi thể của Nhạn Đãng sơn trang, ta sẽ bảo quan phủ Lạc Dương triệu tập thêm hơn ngỗ tác tiến hành kiểm tra thực hư, để một tên Tả Nguyệt Vệ ở chỗ này tiếp ứng, nếu tiến thêm được một bước sẽ lập tức báo về kinh, Giải Kiếm phủ các ngươi cũng có thể để người lại làm việc cùng nhau.

Tần Diệu Ngữ ngẩn ra, vội vàng nói: “Vậy ta đi mời phủ chủ quyết định!”

“Chậm đã.”

Thôi Bất Khứ gọi nàng lại, trên mặt hiện lên một vẻ do dự.

Tần Diệu Ngữ thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt.

Bởi vì lấy tính cách và quyết định của Thôi Bất Khứ, gần như không có khả năng xuất hiện vẻ mặt như vậy.

Một lát sau, Thôi Bất Khứ hỏi: “Thức khuya khiến da sạm đi sao?”

Tần Diệu Ngữ:???

Nàng theo bản năng cảm thấy lời nói của Thôi Bất Khứ có hàm ý và điều kì diệu, còn là điều kì diệu gì thì cần mình đi phân tích.


Đầu óc Tần Diệu Ngữ trống không, chớp mắt một cái: “Chắc, chắc thế.”

Thôi Bất Khứ: “Bình thường buổi tối của ngươi như thế nào?”

Tần Diệu Ngữ nháy mắt mấy cái: “Lúc ta ở nước Vu Điền, có được vài bài thuốc bí truyền dưỡng nhan, chế thành cao thần tiên, cho dù thức đêm cũng không sao, nếu ngài muốn, tiểu nữ lập tức dâng hai tay lên. Hay là, ngài muốn đưa cho Nhị phủ chủ?”

Thôi Bất Khứ nhìn nàng: “Tại sao ngươi lại cảm thấy ta muốn đưa cho y?”

Tần Diệu Ngữ cảm thấy mình nói sai, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên cười một tiếng, giọng ôn tồn nhỏ nhẹ: “Ta là cảm thấy da thịt của Diệu Ngữ ngươi như ngọc sinh quang, rất đẹp mắt, nếu thức đêm mệt lả thì thật đáng tiếc. Trong cung có không ít bài thuốc bí truyền dưỡng nhan, nói không chừng cũng có cái ngươi có thể dùng, đợi lần tới ta vào cung, giúp ngươi xin Hoàng hậu một phần.”

Tần Diệu Ngữ thụ sủng nhược kinh, lại có chút động tâm: “Có thể không?”

Thôi Bất Khứ: “Đương nhiên, mặc dù ngươi là người của Giải Kiếm phủ, nhưng lần này đối phó Vân Hải Thập Tam Lâu, ngươi cũng nhiều có khổ lao, Hoàng hậu xưa nay hào phóng, ta chỉ cần động miệng một chút mà thôi.”

Thành thật mà nói, không có nữ nhân nào có thể nghe cái này mà không động tâm, Tần Diệu Ngữ cũng không ngoại lệ, nàng vui vẻ nói: “Vậy thì cảm ơn Thôi tôn sứ!”

Từ khi bọn họ bước vào huyện Quang Thiên, thẳng đến lúc này và trên đoạn đường này, có thể nói là ngựa không ngừng vó, mụn thi nhau nổi lên, cho dù là Tần Diệu Ngữ có võ công tốt, trở về đến phòng mình, nhìn thấy canh nóng thức ăn mà tiểu lại quan dịch đưa tới, vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng rên thoải mái.

Đời người chính là muốn vinh hoa phú quý, ngồi hưởng cực lạc, chỉ cần hơi động ngón tay là có người dâng thứ nàng muốn lên — từ tiến vào Phù Dư môn huấn luyện, bị ra lệnh đến gần cháu trai của Vu Điền vương, trở thành thị thiếp của Uất Trì Kim Ô, từ đó Tần Diệu Ngữ liền có được quan niệm như vậy, nhưng từ khi nàng bị buộc phải đầu hàng, giao ra tin tức mình biết, tiến vào Giải Kiếm phủ thì đã hoàn toàn thay đổi.

Thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, mỗi ngày nơm nớp lo sợ phá án, hở một tí vào sinh ra tử, thỉnh thoảng còn phải so chiêu với cao thủ tuyệt đỉnh, đừng nghĩ đến vinh hoa phú quý, có thể ngủ đúng giờ đã không tệ rồi, Tần Diệu Ngữ biết, thật ra thì Phượng Tiêu còn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, đồng bọn Tô Tỉnh ban đầu mai phục ở Lục Công thành với nàng, sau đó lại giết thiên kim Lư Gia của Phù Dư đã chết, người còn sống cũng chỉ có Tần Diệu Ngữ thôi.

Cho nên nàng vì giữ cái mạng nhỏ của mình mà không thể không cố hết sức làm việc, yêu cầu với vật ngoài thân càng ngày càng thấp, bây giờ thấy được một bát canh nóng cơm nóng cũng sẽ cảm động không thôi, lệ nóng doanh tròng.

Thật là càng sống càng khổ, Tần Diệu Ngữ đột nhiên sinh ra một chút chua xót.

Nhớ năm đó, nàng cũng có nô bộc quanh người, bây giờ…

Giọng nói của Bùi Kinh Chập vang lên bên ngoài: “Tần tỷ tỷ, lang quân vừa bàn bạc với Thôi tôn sứ, quyết định giờ mão ngày mai sẽ lên đường.”

(*) Giờ mão: từ 5-7h sáng.

“Biết rồi!” Tần Diệu Ngữ vội trả lời, nghe tiếng bước chân của Bùi Kinh Chập càng lúc càng xa, cũng không đoái hoài tới thương xuân thu buồn nữa, vội vàng bưng bát cơm bắt đầu ăn.

Bây giờ cách giờ mão không tới ba giờ, sau khi cơm nước xong còn phải rửa mặt chải đầu nữa…

Nàng là một nữ tử yếu liễu đào tơ, tại sao mệnh lại khổ như vậy chứ!

Nếu như có thể trở lại từ trước, nhất định nàng sẽ cho bản thân đã trộm mất Thiên Trì Ngọc Đảm hai cái bạt tai, ai bảo ngươi tham, ai bảo ngươi nông cạn, mau nhanh chóng thu thập bọc quần áo cao chạy xa bay đi, nếu không sau này ngươi sẽ bị bắt làm trâu làm ngựa trong hang hổ ổ sói đấy!

Tần Diệu Ngữ chỉ có thể ăn cơm uống canh như sói đói, một bên vốc nước mắt chua sót cho mình.


Lúc này tiết trời đã sáng, bên ngoài giờ thìn cũng còn đen sì một mảnh.

Tần Diệu Ngữ rửa mặt chải đầu xong đã qua nửa giờ sửu, nàng cảm thấy nằm xuống trong chốc lát lại phải tỉnh, dứt khoát để nguyên quần áo ngồi tĩnh tọa trên giường, xấp xỉ giờ thìn, trong lòng đã tỉnh, vội mở mắt ra, xuống giường xỏ giày, ra cửa chuẩn bị trước.

Xe ngựa đều có người của quan dịch chuẩn bị kĩ càng, ngựa cũng đã được cho ăn, chỉ cần phu xe dắt chúng ra buộc cương lên cổ là được.

Tần Diệu Ngữ thận trọng, suy nghĩ thời tiết quá lạnh, đệm bên trong xe ngựa Thôi Bất Khứ không đủ dày, có lẽ người thường còn có thể kiên trì giữ vững, nhưng lấy thân thể của Thôi tôn sứ, nhất định sẽ bị đông bệnh, nàng còn nhớ đêm qua Thôi Bất Khứ nói sẽ giúp nàng vào cung lấy cao dưỡng nhan, lòng nói nếu Thôi tôn sứ bị bệnh trên đường, việc vào cung lại phải kéo dài, liền chuẩn bị đi nhìn một cái, cho tiểu lại chuẩn bị chăn nệm.

Một đêm trôi qua, khắp nơi quanh xe kết một tầng băng sương thật mỏng, ngay cả bàn đạp trước cũng buồng xe không ngoại lệ. Đó là nơi để chủ nhân xe ngựa lên xe, cũng là chỗ ngồi của phu xe, Tần Diệu Ngữ theo lệ liếc một cái, chợt sửng sốt.

Đèn lồng ngoài của quan dịch lắc trong gió, ánh sáng nhạt chập chờn như muốn tắt.

Phía tên lớp băng sương màu trắng, có hai dấu chân.

Dấu rất nông, đến mức không dễ nhìn thấy, mà hướng của dấu chân chính là trong xe ngựa.

Lông măng cả người Tần Diệu Ngữ dựng đứng!

Tất cả mỏi mệt lười biếng nhất thời biến mất hầu như không còn, nàng chợt lùi lại mấy bước, nghiêm nghị quát lên: “Người nào, đi ra!”

Bên trong xe ngựa không có chút động tĩnh nào.

Ngược lại những người khác bị giọng của nàng gọi ra.

Tần Diệu Ngữ trở tay rút bội kiếm tùy thân của Bùi Kinh Chập, rung cổ tay càn quét, màn xe bị cắt đứt.

Một người xếp chân ngồi ở bên trong.

Sắc mặt vặn vẹo, hai mắt trợn tròn, miệng hơi há ra, trợn mắt nhìn Tần Diệu Ngữ giống như nhìn thấy một thứ gì đó khiến người ta sợ hãi thống khổ.

Bùi Kinh Chập thất thanh nói: “Chu lão thất!”

Ưng kỵ Chu lão thất của Giải Kiếm phủ, vốn làm mật thám ở Nhạn Đãng sơn trang, sau khi Lâm Ung bị bắt, hắn phụng mệnh lẻn vào Nhạn Đãng sơn trang, giả trang thành tạp dịch, âm thầm giám thị nhất cử nhất động của sơn trang.

Sau khi huyết án xảy ra, Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục đều mất một tên mật thám.

Bây giờ, Chu lão thất của Giải Kiếm phủ đã xuất hiện.

Vậy người của Tả Nguyệt cục ở đâu?


Mặc kệ người bên ngoài khiếp sợ bất ngờ, Chu lão thất không nhúc nhích, vẫn nhìn bọn họ như cũ.

“Hắn đã chết rồi.”

Minh Nguyệt từ cửa đi ra, hắn trọng thương chưa lành, bình thường luôn ở trên xe ngựa nghỉ ngơi, lúc này ra tay nhanh như chớp, tuy kém hơn lúc toàn thịnh, nhưng cũng có thể nhìn ra đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng một trảo này của hắn vẫn không làm Chu lão thất nhúc nhích được.

Minh Nguyệt hơi biến sắc mặt, lại dùng thêm ít lực, xe ngựa hơi chao đảo một cái, nhưng cái mông của Chu lão thất giống như bị dính chặt vào bên trong xe vậy.

“Đáy xe có vấn đề.” Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, hắn cũng đi ra, nghỉ ngơi không đủ làm sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn hôm qua.

Bùi Kinh Chập vội khom người nhìn vào đáy xe, rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề.

“Đáy xe có cắm một thanh kiếm!”

Hắn rút kiếm ra, Chu lão thất cuối cùng cũng ngã nghiêng.

Không chỉ là Bùi Kinh Chập, những người khác đều không khỏi kinh hãi.

Chu lão thất là bị để vào trong xe ngựa, sau đó đối phương cắm kiếm từ dưới đáy xe ngựa vào thân thể hắn để cố định thân hình, cho nên vừa rồi một trảo kia của Minh Nguyệt không thể làm hắn nghiêng đi.

Nhìn từ vẻ mặt của hắn thì trước khi bị kiếm đâm xuyên, rất có thể Chu lão thất còn chưa chết.

Một người sống sờ sờ bị một thanh kiếm xuyên qua thân thể mà tắt thở, là một trải nghiệm và cảm nhận như thế nào?

Bùi Kinh Chập biết đó là thống khổ mà người thường khó có thể chịu đựng được, hắn thậm chí cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình cũng nhộn nhạo cả lên.

“Đối phương đang thị uy với chúng ta.” Minh Nguyệt trầm giọng nói.

Lời của hắn cũng khiến đáy lòng của Bùi Kinh Chập kéo lên theo.

Lấy bản lĩnh của đối phương, tất cả những người ở Nhạn Đãng sơn trang đều chết hết, không có đạo lý Chu lão thất có thể tránh được một kiếp, đối phương không chỉ biết Chu lão thất là mật thám của Giải Kiếm phủ, còn biết bọn Phượng Tiêu đã tới nơi này, cố ý ngược giết Chu lão thất ở trước mặt bọn họ, đây không chỉ là khiêu khích với Phượng Tiêu, mà còn là khiêu khích với cả Giải Kiếm phủ.

Minh Nguyệt tính tình phúc hậu, rất ít khi tức giận, nhưng lúc này lại thật sự nổi giận: “Nhị Lang, chúng ta ở lại đây đi, chờ tra rõ chân tướng rồi đi!”

Không đợi Phượng Tiêu mở miệng, Thôi Bất Khứ liền nói: “Ta đề nghị đi, đi ngay bây giờ.”

Đối với Thôi Bất Khứ, Minh Nguyệt vẫn đủ tôn trọng và bội phục, hắn nén giận nói: “Thôi tôn sứ, rõ ràng người này nắm giữ chiều hướng của chúng ta, nếu không thừa dịp còn sớm trừ đi, sợ rằng để tai họa ngầm lớn hơn.”

Tuy đám người Bùi Kinh Chập không mở miệng, nhưng biểu tình trên mặt cũng nghĩ như vậy.

Suy nghĩ của Thôi Bất Khứ lại khác họ: “Đêm qua trước khi ta ngủ đã hỏi người ở quan dịch, quan dịch này ở Lạc Dương lớn hơn những chỗ khác, không bao gồm chúng ta, tổng cộng có ba tốp khách, một nhóm bốn người đi nhận chức quan huyện ở huyện Tân An, một nhóm sáu người là sĩ tử du học đi ngang qua Lạc Dương, còn có một nhóm ba mươi sáu người, là đội ngũ của Dương Thành huyện chúa, con gái của hoàng huynh quá cố của Hoàng đế – Thái Cảnh vương Dương Chỉnh, hơn nữa lại viên tạp dịch ở quan dịch, nhiều người nhiều miệng, tin tức bây giờ chúng ta muốn lên đường trước thời hạn tất nhiên đã bị lộ ra ngoài đêm qua, không phải là không tra được, nhưng ắt sẽ làm trễ thời gian, hơn nữa hiệu quả quá nhỏ. Ta nghĩ, ngược lại điều này là mục đích của đối phương.”

Phượng Tiêu vẫn không lên tiếng kết luận cho hắn: “Ý ngươi là kẻ đó không muốn để chúng ta rời Lạc Dương nhanh như vậy.”

“Không sai.” Thôi Bất Khứ gật đầu, “Hắn càng muốn ngăn chúng ta, nói rõ chúng ta càng cần phải thừa dịp còn sớm trở lại kinh thành, việc này không nên chậm trễ, hẳn phải lập tức lên đường.”

Sau khi Minh Nguyệt nghe xong thì cau mày không nói, nhất thời không nghĩ ra câu phản đối.


Nhưng Phượng Tiêu đã có quyết định, y bảo Bùi Kinh Chập lập tức thông báo cho quan dịch đi giúp đỡ an táng thi thể Chu lão thất, lại để cho Thôi Bất Khứ và Quan Sơn Hải đổi xe ngựa cho nhau, lúc này đoàn người mới sắp xếp xong xuôi, chỉnh trang lên đường, còn không để cho tiểu lại quan dịch ân cần hỏi han vỗ mông ngựa.

Tất cả mọi người chia thành ba chiếc xe ngựa, Quan Sơn Hải và Minh Nguyệt một chiếc, Tần Diệu Ngữ và Băng Huyền một chiếc, xe ngựa của Thôi Bất Khứ được bảo vệ ở chính giữa, còn có mấy tên Tả Nguyệt Vệ và ưng kỵ của Giải Kiếm phủ.

Một giây trước khi xe ngựa đi, Thôi Bất Khứ đang trầm ngâm suy nghĩ ở bên trong xe, đã thấy Phượng Tiêu từ bỏ việc cưỡi ngựa, vén rèm xe không mời mà tới.

“Vẫn là bên trong ấm áp!” Phượng Tiêu thoải mái thở dài một hơi, đối với vẻ mặt im lặng của Thôi Bất Khứ, “Địch trong tối ta ngoài sáng, bổn tọa chỉ có thể xả thân đồng cam cộng khổ cùng thuộc hạ, tới bảo vệ ngươi, đừng quên đêm qua là ai giúp ngươi cản người.”

Tiểu Bùi lang quân không hề được đồng cam cộng khổ, giờ phút này đang cưỡi ngựa ở bên ngoài chịu đủ gió rét.

Nghĩ đến mệt mỏi hiếm có của đối phương đêm qua, lời ra đến miệng theo bản năng thu về, Thôi Bất Khứ đẩy túi nước đã chuẩn bị sẵn bên người qua.

“Ấm.”

Phượng Tiêu nhướng mày, nhanh mắt nhìn thấy một góc xe ngựa còn có một cái túi nước giống nhau.

Điều này nói rõ Thôi Bất Khứ đã sớm chuẩn bị xong, muốn để cho y.

Y cười như không cười liếc đối phương một cái, nhận lấy túi nước uống một hớp.

Vừa uống thì ấm nóng, chảy qua cổ họng lại hơi có vị ngọt.

Phượng Tiêu nháy mắt mấy cái, y còn tưởng rằng là tâm tình mình khiến nước cũng ngọt, uống một hớp nữa, phát hiện không phải.

Thật ngọt.

“Ngươi thả cái gì trong nước thế?”

“Thuốc độc.” Thôi Bất Khứ cầm một quyển sách lên mở ra, cũng không ngẩng đầu.

“À————” Phượng Tiêu kéo dài giọng, “Hóa ra là Băng Chi đan.”

Thôi Bất Khứ: …

“Xin lỗi cầm nhầm, vốn là chuẩn bị cho Tần Diệu Ngữ.” Hắn lạnh lùng nói.

Phượng Tiêu thở dài: “Tuy nói bổn tọa nổi bật bất phàm, trên đời này có không ít người ngưỡng mộ ta, nhưng nếu ngươi có ý tốt thì phải nói ra mới được chứ.”

Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Tuy nói ta chướng mắt phàm phu tục tử, cho dù Phượng Nhị phủ chủ thích ta, ta cũng chưa chắc sẽ để ý tới, nhưng ngươi cứ che che giấu giấu như vậy, không sợ mất phong độ của cao thủ tông sư sao?”

Phượng Tiêu mỉm cười: “Ai nói ta thích ngươi? Sao ta có thể thích tên quỷ bệnh như ngươi chứ? Đừng tự mình đa tình. Chẳng lẽ ngươi thích ta?”

Thôi Bất Khứ giễu cợt nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể thích một con khổng tước trọc đuôi bên ngoài kim ngọc bên trong ngu ngốc sao?”

Hai người nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng liếc mắt sang một bên, lười để ý đối phương nữa.

Phượng Tiêu thầm nghĩ: Ha, khẩu thị tâm phi!

Thôi Bất Khứ âm thầm cười nhạt: Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận