Vô Song

Thành Đại Hưng, mười bốn tháng giêng, canh ba.

Mọi vật im ắng, gà nghỉ ngựa ngủ.

“Trời đông giá rét, đóng chặt cửa sổ!”

Lưu Tam Nhi hét một tiếng thật dài, thanh âm truyền xa trong đêm yên tĩnh.

Gã giơ cái chiêng đồng, lão Dương đồng hành bên cạnh dùng mõ gõ một cái lên trên.

Bang!

“Dương lão trượng, chúng ta phải đi cả một buổi tối sao?”

Lưu Tam Nhi nhận công việc của cha gã, cha gã là một lão phu canh, tháng trước đột nhiên bệnh tim tái phát.

Lần đầu làm phu canh, Lưu Tam Nhi còn hưng phấn một hồi, nhưng rất nhanh đã cảm thấy vừa lạnh vừa cực khổ.

Mặc dù không có tuyết rơi, nhưng cho dù có bọc kín bao nhiêu thì gió vẫn dùng trăm phương ngàn kế chui vào trong kẽ hở, khiến người ta sống không bằng chết.

Lưu Tam Nhi bắt đầu nhớ giường chăn trong phòng nhỏ của mình.

“Dĩ nhiên!” Lão Dương không hài lòng với hành vi ngày đầu tiên đã kêu khổ của Lưu Tam Nhi, không nhịn được dạy dỗ, “Ta và cha ngươi lúc làm việc đều như vậy, tối nay ngươi đi với ta một lần, nếu có trường hợp không khéo, ngươi phải đi một mình, thì phải nhận ra đường!”

Sắc mặt Lưu Tam Nhi khổ hơn: “Còn có lúc làm một mình?”

Lão Dương vừa nghe giọng điệu này đã biết không được rồi, tiểu tử trẻ tuổi ham ăn biếng làm, làm sao kiếm tiền cưới vợ nuôi gia đình, liền há miệng dạy dỗ gã mấy câu.

Tính tình Lưu Tam Nhi vốn không tốt, nhưng lúc này gã lại yên lặng lạ thường, vừa không phản bác, cũng không hề không nhịn được.

“Ngươi làm phu canh nhiều năm như vậy, có chưa bao giờ gặp chuyện kì quái gì chưa?”

Lão Dương đang thao thao bất tuyệt, thình lình bị Lưu Tam Nhi cắt đứt, tức giận nói: “Cái gì là chuyện kì quái? Không có!”

“Một chuyện cũng không có?” Giọng Lưu Tam Nhi có chút kỳ quái.

Lão Dương cau mày: “Đứa nhỏ này lại đang suy nghĩ gì đấy!”

Lưu Tam Nhi nhìn thẳng tắp ra sau lưng lão: “Vậy ngươi xem phía sau ngươi là cái gì?”

Lão Dương theo bản năng quay đầu.

Ở khúc quanh cách sau lưng không xa, có nửa bạch y nhân.

Sở dĩ nói là nửa, bởi vì người nọ còn có một nửa thân hình ẩn phía sau góc tường.

Càng quan trọng hơn là, trên cổ bạch y nhân không có đầu.

Đầu hắn đang được bê trên lòng bàn tay, mở một đôi mắt máu đỏ nhìn về chỗ này.

Lông trắng mồ hôi cả người lão Dương đều bị dọa, lão dụi mắt một cái, bạch y nhân kia lại vẫn còn ở đó, không phải nằm mơ.

“Nhanh, chạy mau! Có quỷ!”

Lão không chút nghĩ ngợi, nắm tay Lưu Tam Nhi chạy như điên.

Một ông lão hơn năm mươi tuổi dùng hết toàn lực, ngược lại cũng không hề chạy chậm hơn người trẻ tuổi.


Hai người chạy như điên một lát, lão Dương rốt cuộc chạy hết nổi, khom người đỡ đầu gối thở hổn hển.

“Mau, mau đi báo lí chính, không, đi nha môn, trực tiếp báo quan, có kẻ gian dọa người!”

“Có dọa người như vậy sao?” Lưu Tam Nhi sâu xa nói.

“Vừa rồi ngươi không nhìn thấy sao, một người lớn như vậy, còn không có đầu…” Lão Dương chợt thấy giọng Lưu Tam Nhi có chút quái dị, mới ngẩng đầu lên.

Nhìn một cái, lão trực tiếp bị sợ hồn phi phách tán!

Đầu Lưu Tam Nhi đang bị gã bê trên tay, toét miệng cười với lão Dương, miệng còn nhúc nhích.

“Ngươi nói quỷ là ta sao?”

Lão Dương đã không trả lời được nữa.

Lão trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất, ngất đi.



Thành Đại Hưng, mười lăm tháng giêng, tờ mờ sáng.

Tiết đèn Thượng Nguyên.(*)

(*) Hay còn gọi là tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn hoa, hoặc hội hoa đăng.

Đối với bách tính trong kinh mà nói, đây là Nguyên Tiêu thứ nhất sau khi dời đô của bọn họ.

Đối với phó sứ Tả Nguyệt cục – Tống Lương Thần mà nói, đây là một Nguyên Tiêu rất không tầm thường.

Cho dù là phó sứ Tả Nguyệt cục, võ công của nàng bình thường, thậm chí còn không bằng cao thủ nhị lưu.

Nhưng sở trường của nàng không phải võ công, mà ở chỗ xử lý nội vụ, Tả Nguyệt cục có Tống Lương Thần, Thôi Bất Khứ liền có thể miễn đi nỗi lo về sau.

Tống Lương Thần vì vậy mà yên tâm thoải mái ở Tả Nguyệt cục, mười ngày nửa tháng đều không ra cửa một lần.

Cho dù là đại đa số nữ tử thích đi cửa hàng bạc và tiệm son phấn, nàng cũng xin miễn thứ cho kẻ bất tài, thà rằng pha trà đọc sách nói chuyện phiếm chơi cờ, thậm chí là dưới tình huống không có đối thủ, mình chơi với mình, so với Thôi Bất Khứ thân thể không tốt nhưng thích chạy ra bên ngoài, Tống Lương Thần lại là một cực đoan khác.

Cho nên trong triều âm thầm lưu truyền một câu nói: Trong Tả Nguyệt cục có ba quái nhân, một bệnh quỷ, một nữ tử không bao giờ lộ diện, còn có một người giả hòa thượng.

Hôm nay có chút không tầm thường.

Sắc trời mờ mờ, lam nhạt trắng nhạt.

Tống Lương Thần thức dậy sớm hơn bình thường rất nhiều.

Mặt hướng cửa, đang ngồi ngay thẳng.

Giống như đang chờ tin, hoặc là đang chờ một người.

Canh hoa mai trong tay từ ấm biến thành lạnh băng, rốt cuộc bên ngoài có người đi vào.

Phong trần mệt mỏi, cả người sương tuyết.

Dẫn đầu là Trưởng Tôn Bồ Đề.


Mỗi lần nhìn thấy Trưởng Tôn Bồ Đề, Tống Lương Thần đều suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc: Hắn cạo sạch đầu thế kia mà mùa đông không lạnh sao?

Bây giờ nhìn lại, chắc là lạnh, bởi vì lúc Trưởng Tôn cầm lấy cái mũ, nàng nhanh mắt phát hiện bên trong cái mũ kia có một vòng lông măng xám tro.

Đổi lại ngày thường, nàng nhất định sẽ nhạo báng đôi câu, nhưng hôm nay lại không nói tiếng nào.

Vẻ mặt Trưởng Tôn còn nghiêm trọng hơn nàng.

“Chết rồi.”

Nghe hai chữ này, chân mày Tống Lương Thần càng nhíu chặt, lại không hề có chút bất ngờ.

Nàng hỏi: “Lưu Phưởng?”

Trưởng Tôn chậm rãi gật đầu: “Lưu Phưởng.”

Tống Lương Thần: “Nguyên nhân cái chết?”

Trưởng Tôn: “Tự vẫn.”

Sắc mặt Tống Lương Thần cổ quái, thậm chí còn như không nghe rõ hỏi lại một lần: “Tự vẫn?”

Mà Trưởng Tôn Bồ Đề, vị Tả Nguyệt phó sứ không hay nhiều lời này cũng như học theo vẹt cường điệu nói: “Tự vẫn.”

Tống Lương Thần yên lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ta đi dạo một chút.”

Một người không hay ra khỏi cửa, lại còn nói nàng muốn đi ra ngoài dạo một chút, điều này hiếm lạ như vàng từ trên trời rơi xuống.

Trưởng Tôn Bồ Đề lại nói: “Ta cũng đi.”

Hai người cùng nhau ra cửa, không hề bàn trước nhưng lại rất ăn ý đi về phía đông khu phố.

Đó là chỗ xa hoa nhất của cả thành Đại Hưng, quán rượu san sát, cửa hàng ngọc đẹp, nghe nói ở chợ phía đông, không có thứ không mua được, chỉ có ra giá không nổi.

Năm mới vừa qua không bao lâu, không khí tháng giêng vẫn đậm đà như cũ, mà ba ngày từ mười lăm tháng giêng lại là ba ngày triều đình đặc biệt cho phép không cần giới nghiêm trong một năm.

Nói cách khác, bắt đầu từ tối nay, đông thành thậm chí còn có nơi khác, cả kinh đô sẽ thật sự là thành không đêm với đèn đuốc rực rỡ.

Rất nhiều thương lữ từ Tây Vực đường xa tới gặp ngày gió tuyết, đều lựa chọn ở đây qua năm mới trở về.

Không những triều đình có hoạt động cầu phúc, pháo hoa thịnh hội cùng dân cùng nhạc, trên phố cũng sẽ có đố đèn, tiệc trà, trò chơi ca múa, đốt pháo tưng bừng, ngay cả các thương nhân cũng nắm lấy cơ hội đẩy ra các loại trò vui mới lạ, hoặc cộng thêm những cái tên hợp với tình thế.

Khắp nơi đều có thể thấy từng khuôn mặt vui vẻ mong đợi.

Vương công quý tộc tất nhiên dùng hết sức đua đòi, muốn phải nổi bật trong đêm nay.

Bình dân bách tính bởi vì năm nay được mùa mà thở phào, cũng bởi vì kì vọng vào cuộc sống khi Hoàng đế ban bố luật mới.

Nguyên Tiêu miễn giới nghiêm, còn náo nhiệt hơn cả Nguyên Đán và Giao Thừa.

Giờ còn sớm, chợ phía đông đã rất náo nhiệt, rất nhiều người chạy sớm đến xem hội chùa.

Tống Lương Thần thiếu chút nữa bị chen đến rơi giày, mà mũ sa của Trưởng Tôn đã sớm không biết thất lạc phương nào, một cái đầu trụi lủi rất thu hút sự chú ý.


Thật vất vả đi tới cửa quán trà, Tống Lương Thần lộ ra vẻ tuyệt vọng, giống như vừa trải qua một trận kịch chiến sống chết.

Đầu năm nay còn không lưu hành việc uống trà, cái gọi là quán trà, còn kiêm bán đủ loại đồ uống và điểm tâm, bên cạnh quán trà còn có gian hàng thịt lừa nướng, mỗi lần thịt nướng ra lò, người mua cũng sẽ xếp thành hàng dài, trên thực tế hai nơi này đều là trạm gác ngầm của Tả Nguyệt cục ở kinh thành, dòng người hỗn tạp địa vị khác nhau, là chỗ có nhiều tin tức nhất.

Tiểu nhị cũng là người Tả Nguyệt cục, đương nhiên nhận ra hai vị phó sứ, bọn họ vừa đi vào, đã được đón vào trong phòng.

Nơi này có chỗ đặc biệt, hai mặt dựa vào tường, dùng mành vải vây lại, vừa chắn được bên ngoài, vừa có thể nghe các khách nhân tán gẫu rất rõ.

“Đêm qua lại có quỷ!” Một nam nhân trung niên lên tiếng áp đảo người, giọng nói tục tằng.

Từ khẩu âm, Tống Lương Thần suy đoán đối phương có thể là người buôn bán lẻ xung quanh huyện thành, vào thành xem Nguyên Tiêu thuận tiện làm chút mua bán nhỏ.

“Ta cũng nghe nói, là phường Xương Nhạc ở nam thành, nghe nói có người nhìn thấy ba quý nhân bạch y không đầu!”

“Sao ngươi biết là quần áo trắng? Ngươi thấy sao?”

“Tất cả mọi người đều nói như vậy! Không chỉ có quần áo trắng, đầu còn đội kim quan, không phải quý nhân thì là cái gì? Chẳng qua nghe nói đầu kia không gắn ở trên cổ, giống như mấy vị bị chém đầu từ trước kia.”

“Mấy vị kia?”

“Haiz, ngươi không nghe đồng dao mới lưu truyền trong thành sao? Dương hoa bại, mưa tới tấp, thiện ác đến cuối ắt có báo.”

“Ngươi nói là…”

“Suỵt!”

“Đừng nói chuyện ma quỷ lộng hành nữa, toàn là bắt gió bắt bóng, các ngươi có ai thấy không?! Ta đây có tin tức lớn hơn, ngay tại đêm qua, phủ Thư quốc công xảy ra chuyện!”

“Thư quốc công? Lưu gia?”

“Đúng thế, Thư quốc công Lưu Phưởng, đêm qua đã chết, náo loạn rất lớn, còn kinh động đến trong cung, Hình bộ, Đại Lý tự, có cả những quan viên khác đều đến!”

“Sao ngươi biết?”

“Hàng xóm nhà ta đưa thức ăn cho phủ Thư quốc công, ngươi nói làm sao ta biết?”

“Mùng ba tháng giêng, không phải nhà Thân quốc công cũng có tang sao? Nhưng nghe nói Thân quốc công là lớn tuổi bị bệnh qua đời.”

“Tà môn như vậy?”

Tiếng nghị luận năm mồm bảy miệng này thay nhau vang lên, lại bỗng nhiên hạ xuống, đổi thành xì xào bàn tán.

Giống như bảo bối bị che trong ngực không thấy được ánh sáng, dè đặt mở ra trước mặt người khác, vừa cẩn thận lại không nhịn được khoe khoang.

Trưởng Tôn và Tống Lương Thần cũng không lên tiếng, bọn họ lại lẳng lặng nghe một lúc lâu, sau khi xác định không có nội dung có giá trị nữa, Tống Lương Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trở về thôi?”

Trưởng Tôn Bồ Đề yên lặng gật đầu.

Hai người còn không uống trà trong tay, vội đến vội đi.

Lời đồn đãi trong quán trà cũng không thể mang đến bao nhiêu tin mới cho họ, nhiều nhất chỉ giúp bọn họ xác nhận suy đoán ban đầu.

Ma quỷ lộng hành, người chết, đồng dao.

Một làn sóng ngầm đang chấn động mãnh liệt.

“Lúc Lưu Phưởng tự vẫn, thật ra còn để lại một di thư đóng kín.” Sau khi trở lại Tả Nguyệt cục, Trưởng Tôn Bồ Đề bỗng nhiên nói.

Tống Lương Thần: “Sao vừa nãy ngươi không nói?”

Trưởng Tôn: “Ngươi không hỏi.”


Tống Lương Thần thở dài, thật ra thì nàng sớm nên quen tác phong hợp tác này, trừ khi đối mặt với Thôi Bất Khứ, nếu không cho tới bây giờ Trưởng Tôn đều là hỏi một câu nói một câu, không khá hơn kẻ câm bao nhiêu.

“Di thư đâu?”

“Bị Hình bộ cầm đi, hẳn là muốn đưa vào cung.” Trưởng Tôn Bồ Đề nói, “Nhưng ta thấy phía trên chỉ có một lời, ta còn chưa suy nghĩ hết, cho nên vừa rồi không nói với ngươi.”

Tống Lương Thần: “Vậy bây giờ ngươi suy nghĩ rõ chưa?”

Trưởng Tôn: “Trăn trối của Lưu Phưởng chính là câu cuối cùng của bài đồng dao kia, thiện ác đến cuối ắt có báo.”

Trong lòng Tống Lương Thần rét một cái: “Dương hoa bại, mưa tới tấp, thiện ác đến cuối ắt có báo?”

Trưởng Tôn Bồ Đề gật đầu.

Dương, là chỉ Dương gia, cũng chính là hoàng tộc Dương thị của Tùy Triều bây giờ.

Mưa, đồng âm với Vũ, Vũ Văn, là chỉ hoàng tộc Vũ Văn tiền triều.

Mọi người đều biết, Dương Kiên đoạt ngôi vị hoàng đế của con rể mình mới được nở mày nở mặt như hôm nay.

Mà sau khi hắn lên ngôi, những tông thất tiền triều cũng không tránh khỏi kết quả đầu thân chia lìa.

Tộc Vũ Văn, phàm là có uy hiếp, gần như bị chém chết hầu như không còn.

Bài đồng dao này, ám chỉ Dương thị bất vị bất chính sẽ có báo ứng.

“Mùng ba tháng giêng, Thân quốc công Lý Mục nổi điên chém hạ nhân bị thương rồi cầm kiếm tự vẫn, để tránh đưa tới suy đoán dư thừa, sau khi phủ Thân quốc công tấu báo triều đình, tuyên bố Lý Mục bị bệnh qua đời với bên ngoài.”

“Mười bốn tháng giêng, cũng chính là đêm qua, Thư quốc công Lưu Phưởng treo cổ tự sát.”

“Sau đó là tin đồn ma quỷ lộng hành, đồng dao nổi lên.”

“Ngày hôm trước Hoàng hậu còn bị bệnh.”

“Đúng dịp là Lý Mục và Lưu Phưởng đều là thần tử năm đó ủng hộ Thánh thượng lên ngôi.”

Tống Lương Thần dứt lời, nhìn về Trưởng Tôn Bồ Đề: “Ngươi cảm thấy trên đời thật sự có oan hồn quấy phá sao?”

Trưởng Tôn vân vê phật châu trong tay, niệm một tiến phật hiệu thật thấp, nghiêm túc nói: “Phật ở trong lòng, quỷ cũng ở trong lòng.”

Tống Lương Thần: …

“Nếu là Tôn sứ ở đây thì tốt!” Nàng không nhịn được thở dài nói, “Tôn sứ đã ra cửa lâu như vậy, cũng nên trở lại chứ!”

“Là đợi ta về giải quyết phiền toái sao?”

Tống Lương Thần chợt quay đầu!

Một người từ từ đi tới trước cửa sân nhỏ, áo khoác trắng, cao gầy.

Mặt mũi không biểu cảm để lộ vẻ tuấn tú tái nhợt, giữa chân mày luôn là bệnh khí mệt mỏi trường kì, một khi khóe miệng nhếch lên, tất cả nhạt nhẽo thoáng chốc trở nên rực rỡ, tựa như chút hồng mai trên tuyết trắng, thắp sáng tất cả trong tầm mắt, lại khiến người ta không thể nhìn được cái khác.

Hắn càng gầy đi, ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, thậm chí là sắc bén giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, đánh đâu thắng đó.

Chỉ cần có hắn, không có phiền toái không giải quyết được.

Dù cả người bệnh tật, hắn cũng có thể chống đỡ nửa thành giang sơn.



Tác giả có lời muốn nói:

ps1, Tả Nguyệt cục có hai phó sứ, 1 là Trưởng Tôn, 1 là Tống Lương Thần, trước đây có đề cập tới, nhưng có thể các bạn đã quên.

ps2, Lưu Phưởng và Lý Mục đều là nhân vật lịch sử, cũng đều là người ủng hộ Dương Kiên, nhưng bọn họ không chết như trong truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận