Vô Song

Trên đường trở về, Tần Diệu Ngữ vẫn luôn giao chiến với người trời.

Phải đưa cao thần tiên cho Phượng Nhị phủ chủ thế nào mà không nói tới Thôi tôn sứ, còn phải tự phủi sạch, không để Phượng Nhị phủ chủ hiểu lầm mình.

Đây là một vấn đề khó khăn.

Phượng Nhị không thể nghi ngờ là rất thông minh.

Mặc dù Thôi Bất Khứ hay tính kế được y, nhưng chỉ có thể nói rõ Thôi Bất Khứ thông minh tuyệt đỉnh.

Không người nào dám khinh thường năng lực nhìn rõ của Phượng Nhị phủ chủ, Tần Diệu Ngữ cũng không dám.

Nàng cảm thấy lúc mình nói chuyện nhất định sẽ lộ ra sơ hở, cho nên phải luyện tập trước.

Mười lăm tháng giêng, hơn nửa buổi trưa.

Đứng ở cửa sau Giải Kiếm phủ, Tần Diệu Ngữ lặng yên chốc lát, rút kinh nghiệm xương máu.

Vẻ mặt nàng biến đổi với không khí, trong nháy mắt trở nên vui vẻ.

“Nhị phủ chủ, hôm nay cửa hàng son phấn ở phố đông mới có đồ mới, tên là Cao thần tiên, đắp mặt trước khi ngủ, hôm sau nhất định sẽ tỏa sáng, thuộc hạ đi ngang qua thuận đường mua một ít, ngài có muốn dùng thử không?”

Dứt lời, Tần Diệu Ngữ nhảy đến một bên khác, nhướng chân mày, giọng trầm thấp.

“Bổn tọa bảo ngươi đi mời Thôi Bất Khứ tới, ngươi lại chạy đi dạo phố đông? Phố đông thuận đường với Giải Kiếm phủ à?”

Tần Diệu Ngữ: …Như vậy không được.

Qua một lúc lâu, nàng lại thay bằng vẻ mặt vui vẻ.

“Nhị phủ chủ, đây là Cao thần tiên, trong cung ban thưởng cho Tả Nguyệt cục, bọn họ chưa dùng hết, phân cho thuộc hạ một ít, cao này có hiệu quả dưỡng nhan, ngài có muốn dùng thử không?”

Dứt lời, Tần Diệu Ngữ biến đổi vẻ mặt, liếc mắt bắt bẻ cái lọ trong tay.

“Tả Nguyệt cục không cần, ngươi lại cầm tới cho bổn tọa? Bổn tọa là ăn xin à?”

Tần Diệu Ngữ: …Hình như cũng không được.

Nàng hít sâu một cái, khẽ mỉm cười, nói với phía trước không có một bóng người: “Nhị phủ chủ, Cao thần tiên này chính là bài thuốc bí truyền nhà ta, thường xuyên dùng có tác dụng giữ gìn thanh xuân, thuộc hạ cũng vì thế mà mỗi ngày đều được tỏa sáng, ngài hay thức đêm, phá án vất vả, thuộc hạ đặc chế phương thuốc này thành cao, xin ngài vui vẻ nhận!”

Chốc lát sau, Tần Diệu Ngữ cau mày, lộ ra vẻ chê bai.

“Ngươi gọi cái này là tỏa sáng? Dùng còn không bằng ta không cần, vứt thứ rác rưởi này đi!”

Tần Diệu Ngữ: …Thật là không có đường sống mà!

Sau lưng truyền tới động tĩnh.

Nàng chợt quay đầu!

Bùi Kinh Chập: …

Hắn bị giật mình quá độ, dưới chân không cẩn thận đạp phải đá vụn.

“Xin lỗi, vừa vặn đi ngang qua.” Bùi Kinh Chập xoay người muốn đi.

Tần Diệu Ngữ lanh tay lẹ mắt níu hắn lại.

“Ngươi tới đúng lúc lắm, ta có chuyện tìm ngươi!”

Bùi Kinh Chập cười khan: “Ta mót quá, muốn đi nhà xí.”

Tần Diệu Ngữ âm u: “Vậy thì quá tốt, ta chờ ngươi ở ngoài nhà xí.”

Bùi Kinh Chập: “Thúi.”

Tần Diệu Ngữ: “Ta không ngại.”

Bùi Kinh Chập chắp tay: “Tần tỷ tỷ, ngươi tha cho ta đi!”


Tần Diệu Ngữ không vui: “Có bảo ngươi lên núi đao xuống biển lửa đâu!”

Nàng kín đáo đưa bọc quần áo cho Bùi Kinh Chập, dĩ nhiên, Tần Diệu Ngữ đã lấy phần của mình ra.

“Đây là Cao thần tiên, ngươi cùng ta đi gặp Nhị phủ chủ, ta bẩm báo xong chính sự thì ngươi lấy ra tới, nói sáng nay Bệ hạ thấy y phong thái xuất chúng, đặc biệt ban thưởng.”

Dù sao Phượng Tiêu cũng không có khả năng đi chất vấn Hoàng hậu, nếu chính y đoán được, vậy thì không liên quan đến nàng.

Mặt mày Bùi Kinh Chập ủ dột: “Không muốn, miệng ta vụng về, nhất định sẽ bị lang quân dạy bảo.”

Tần Diệu Ngữ: “Ta mời ngươi ăn chỗ tốt kinh thành, địa điểm do ngươi định.”

Bùi Kinh Chập kiên quyết lắc đầu: “Ta tuyệt đối không phải đồ nông cạn có thể tùy tiện bị thu mua!”

Tần Diệu Ngữ: “Mời ba bữa.”

Bùi Kinh Chập hiên ngang: “Giàu sang không làm động lòng.”

Tần Diệu Ngữ khẽ cắn răng: “Bổng lộc tháng này cho ngươi một nửa!”

Có Cao thần tiên ngàn vàng khó cầu kia cũng đáng.

Bùi Kinh Chập: “Đồng ý!”

Tựa như sợ Tần Diệu Ngữ đổi ý, hắn còn chủ động ôm bọc quần áo đi vào trong, quay đầu thúc giục.

“Lang quân nhất định đang nóng lòng chờ ngươi, chúng ta đi nhanh đi!”

Tần Diệu Ngữ co quắp khóe miệng: …

(Cười ẻ với hai bạn trẻ…)



Mười lăm tháng giêng, giờ mùi.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ rực rỡ.

Nhưng tâm trạng của Phượng Tiêu không tốt lắm.

Y đang suy nghĩ đến cái chết của Lý Mục và Lưu Phưởng.

Sau khi ra khỏi cung, y liền thuận đường đi Hình bộ lấy hồ sơ đi, lại thuận đường xem xong trên đường tới hai nhà Lý, Lưu.

Dù sao lão Lý đã bảy mươi mấy rồi, đời người thất thập cổ lai hy(*), mặc dù hành vi nổi điên tự sát trước khi chết của ông ta rất cổ quái, nhưng đến nay Lý Mục cũng đã qua đầu bảy, phản ứng của người Lý gia cũng được coi là bình tĩnh.

(*) Ý nói đời người có mấy ai sống đến được tuổi 70.

Bọn họ nói với Phượng Tiêu, hôm Lý Mục qua đời rất bình thường, tuy đã về hưu, nhưng mỗi ngày vẫn có thói quen đọc sách viết chữ, sau khi ăn xong còn cùng tiểu bối nói chuyện phiếm, nói năm nay muốn đi xem đèn tiết Thượng Nguyên, ai ngờ đêm khuya vắng người lại đột nhiên nổi điên.

Ngỗ tác đã nghiệm thi, không bị trúng độc, hơn nữa ngày đó người Lý gia ăn thức ăn giống nhau, nếu như trúng độc thì cả một phủ Thân quốc công đã sớm bị hạ độc mới đúng.

Còn cái chết của Lưu Phưởng, ngược lại cũng không lạ.

Bởi vì trước khi ông ta tự vẫn, từng bị gọi vào cung khiển trách.

Lúc đó ông ta ủng hộ Dương Kiên soán vị lập triều mới, có công hầu vua, nhưng sau khi triều mới thành lập lại không có được trọng quyền, chỉ đành phải ở chức cao ngồi chơi xơi nước, trong lòng rất bất bình.

Sau khi từ trong cung trở về, cả một ngày đều buồn bực không vui, không thích nói chuyện.

Tới đêm đó, ông ta giải tán người nhà, ngồi một mình trong thư phòng, nói muốn yên tĩnh, ngay cả hạ nhân cũng bị đuổi đi.

Kết quả nửa đêm hạ nhân thấy không đúng nên vào nhà xem xét, Lưu Phưởng đã sớm treo trên xà ngang, thi thể đã lạnh.

Cái chết của Lý Mục không hề được báo trước.

Cái chết của Lưu Phưởng lại có động cơ.


Nhưng lại rất đúng lúc, hai người trước sau đều chết trong tháng giêng, cách nhau không đến mấy ngày.

Lại thêm đồng dao lưu truyền trong kinh, cùng việc Hoàng hậu bệnh, không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.

Cho dù là dân chúng tầm thường cũng sẽ không nhịn được càng nghĩ càng oai.

Thật ra Phượng Tiêu còn hỏi được không ít chi tiết, thậm chí đã nghĩ được một vài gương mặt.

Do đó nghi ngờ cũng ngày càng nhiều,

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có họ Thôi mới có thể đuổi theo đầu óc thông minh sống động của y.

Nhưng y không chờ được Thôi Bất Khứ, chỉ thấy Tần Diệu Ngữ và Bùi Kinh Chập trở về.

Hai người đứng gần đó hành lễ.

Phượng Tiêu mặt đầy vẻ cao thâm khó lường “tốt nhất ngươi nên cho ta câu giải thích hợp lý nếu không tự gánh lấy hậu quả”.

Thần sắc Tần Diệu Ngữ trịnh trọng, không nhìn ra vẻ tinh quái lúc ở ngoài cửa chút nào.

“Hồi bẩm Nhị phủ chủ, Thôi tôn sứ có chuyện quan trọng, không chịu tới cùng ta, nhưng hắn nói hắn biết ngài muốn hỏi cái gì, bảo ngài nhìn kĩ Trịnh Dịch.”

Trịnh Dịch?

Phượng Tiêu nhíu mày, quả nhiên sự chú ý đã bị cái tên này dẫn đi.

Người này là cựu thần tiền triều, cũng là trọng thần trong triều.

Sau khi Tùy Triều mới lập, Dương Kiên trừ việc đuổi tận giết tuyệt đối với Vũ Văn gia, cũng không có quá nhiều dính dáng đối với cựu thần tiền triều.

Nói cách khác, chỉ cần ngươi an phận, không gây rắc rối, không làm chuyện xấu, ngươi sẽ có thể tiếp tục làm quan.

Người giống như Lý Mục, Lưu Phưởng còn có rất nhiều trong triều đình, vì sao hết lần này tới lần khác là Lý, Lưu phải chết?

Bởi vì bọn họ và Trịnh Dịch không chỉ là cựu thần tiền triều, còn từng dựng cờ ủng hộ Dương Kiên lên ngôi, Lưu Phưởng, Trịnh Dịch thậm chí đã từng giả mạo chỉ dụ của vua.

Ba người này là “người có công lớn lập nước” danh xứng với thực.

Bọn họ chết, không chỉ có thể đánh được Tùy đế, càng có thể khiến người ta cảm thấy Dương Kiên cũng không phải là chân mệnh thiên tử.

Những người khác thì không có hiệu quả này.

Phượng Tiêu nghĩ tới Thôi Bất Khứ.

Lúc ấy Thôi Bất Khứ đã ở bên cạnh Hoàng hậu Độc Cô làm mưu sĩ.

Ảnh hưởng của hắn với Đế Hậu đương nhiên lớn hơn ba người Lưu, Trịnh, Lý.

Nhưng Tả Nguyệt cục không hay xuất hiện, ngoài triều đình, thậm chí rất ít có người nghe nói về danh tiếng của Thôi Bất Khứ.

Ồn ào khi hắn chết sẽ không thể lớn hơn bọn Lưu Phưởng được.

Kẻ địch nấp trong bóng tối có lẽ rất muốn giải quyết hắn, nhưng mấy lần đều không thể giết chết, liền lui mà cầu tiến, đặt mục tiêu lên người khác.

Bây giờ Lưu Phưởng đã chết, nhưng vẫn còn một nan huynh nan đệ cùng nhau giả mạo chỉ dụ của vua với ông ta là Trịnh Dịch.

Trước đó Phượng Tiêu chỉ đi về phía hai vụ án kia, nhất thời không nghĩ tới Trịnh Dịch.

Thôi Bất Khứ đúng là đã nói cho y tỉnh ra.

Trịnh Dịch là một người rất thích tham gia náo nhiệt.

Nhất định ông ta sẽ đến dạ tiệc tối nay của Tần vương.

Nghĩ đến đây, Phượng Tiêu nói với Bùi Kinh Chập: “Ngươi đi tìm Minh Nguyệt, để hắn phái mấy người nhìn kĩ Trịnh trạch, cho dù Trịnh Dịch ra cửa cũng phải đi theo từ xa, ông ta gặp ai, ăn cái gì, đi nơi nào, ta đều phải biết.”


Bùi Kinh Chập vội vàng đáp ứng, thuận đường liếc Tần Diệu Ngữ.

Phượng Tiêu lập tức phát hiện ra, nhìn hắn một cái.

Bùi Kinh Chập nhắm mắt đặt tay nải lên bàn.

“Lang quân, đây là Tần, à không, là Cao thần tiên trong cung ban thưởng, nghe nói có kỳ hiệu dưỡng nhan, là Bệ hạ cho người đưa tới.”

Phượng Tiêu lấy một lọ trong bọc ra chơi.

“Vậy sao?”

Bùi Kinh Chập vì nửa tháng bổng lộc kia, đã không thèm quan tâm gì nữa, lời càng nói càng lưu loát: “Sau khi ngài rời cung, nội quan phụng lệnh Bệ hạ đưa tới, vừa vặn gặp Tần tỷ tỷ ở cửa cung, liền nhờ nàng đưa tới.”

Tần Diệu Ngữ cười khan, thầm nghĩ làm sao một chuyện nhỏ càng nói càng phức tạp, còn lôi cả Hoàng đế vào.

Nói cho cùng, nàng sợ mình không dựa theo lời Thôi tôn sứ mà khai hắn ra, ngày sau Nhị phủ chủ nói với Thôi tôn sứ, kẻ xui xẻo không phải là tiểu tốt như nàng sao?

Haiz, làm người thật khó, làm người tốt khó lại càng khó hơn!

Ánh mắt không phân rõ vui giận của Phượng Tiêu quét qua lại hai lần trên người họ, bất thình lình hỏi: “Các ngươi cảm thấy Thả Mạt thành như thế nào?”

Giọng nói hòa ái dễ thân cận.

Bùi Kinh Chập không phòng bị chút nào, theo bản năng nói: “Khá tốt!”

Phượng Tiêu cười ôn nhu: “Vậy để cho hai ngươi đi đến đó ăn gió nhé? Đất biên giới Tây Bắc đang cần những thiên tài trụ cột như các ngươi!”

Dứt lời, sắc mặt y chợt biến đổi: “Nói láo ngay trước mặt ta, hửm?”

Tiếng hửm kia thiếu chút nữa dọa Bùi Kinh Chập sợ đến nhũn chân, hắn lập tức đầu hàng.

“Là Tần Diệu Ngữ bảo ta cho ngài! Nàng không cho ta nói!”

Tần Diệu Ngữ thở dài.

Việc đã đến nước này, đối mặt với áp lực của cấp trên, nàng cũng chỉ có thể khai ra lời dặn của Thôi Bất Khứ ra.

Phượng Tiêu hừ cười: “Ta cũng biết, ngươi cho là ngươi không nói, ta sẽ không đoán ra được sao?”

Tần Diệu Ngữ vội vàng nịnh nọt nói: “Ngài thật là thấy mầm biết cây, thuộc hạ biết khẳng định không thể gạt được ngài! Nhưng ngài cũng biết, Thôi tôn sứ là một người da mặt mỏng thích sĩ diện, tuy nói là nghĩ cho ngài, nhưng hắn lại sợ bày nhiệt tình ra trước mặt ngài sẽ bị cười nhạo chế giễu. Ngài không biết, vẻ mặt hắn lúc đưa Cao thần tiên cho thuộc hạ, vừa mong đợi lại thấp thỏm, gần như không che giấu được kính mến đối với ngài, thuộc hạ nhìn ở trong mắt, sao có thể không động lòng? Lúc này mới cố mà nhận lấy.”

Bùi Kinh Chập nghe mà trợn mắt hốc mồm, thầm nghĩ đang nói về Thôi Bất Khứ hả? Thôi Bất Khứ vừa mong đợi lại thấp thỏm? Sao hắn lại không tưởng tượng ra được!

Phượng Tiêu nhếch khóe miệng cười: “Nói như vậy, tối nay hẹn ở quán Lục Khởi phố đông, hắn nhất định sẽ đến?”

Tần Diệu Ngữ nhất thời cứng họng.

Phượng Tiêu đưa ngón tay ấn trán nàng, thân mật nói: “Buổi tối hắn mà không tới, ngày mai ngươi đi Thả Mạt thành.”

Tần Diệu Ngữ: …

Phượng Tiêu đứng dậy đi.

Tần Diệu Ngữ khóc không ra nước mắt.

Bùi Kinh Chập như bôi dầu vào lòng bàn chân, lén chạy theo sau.

“Bùi Kinh Chập ngươi đứng lại!”



Mười lăm tháng giêng, giờ dậu.

Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn.

Tối nay không giới nghiêm.

Cả năm cũng chỉ có ba ngày như vậy.

Thường ngày vào lúc này, phố đông đã sớm ngừng kinh doanh, bây giờ vẫn nhộn nhịp, qua lại không dứt như cũ.

Cửa hàng hai bên treo đèn lồng cả ngày, ngay cả tường thành cũng điểm ánh sáng nhạt, nhìn xa như sao trời hạ phàm.

Rùng mình trong đêm đông đã sớm bị hơi nóng của bả vai ma sát xua tan.

Duy chỉ có một vòng trăng tròn treo trên cao là hơi ửng đỏ, tựa như mang màu máu.


Thôi Bất Khứ đứng ở trước cửa quán Lục Khởi, đi theo phía sau là Quan Sơn Hải cùng hai tên Tả Nguyệt Vệ, đều ăn mặc bình thường.

Quan Sơn Hải trải qua những ngày tháng điều dưỡng, thương thế đã tốt lên rất nhiều, tuy vẫn chưa thể so sánh với thời kỳ toàn thịnh, nhưng thường ngày đi theo bảo vệ vẫn dư sức có thừa.

Quán Lục Khởi này được mở từ thời tiền triều, chính là quán ăn tiệm rượu nổi danh, không chỉ có thức ăn mùi thơm tuyệt vời, hơn nữa còn có ca múa đàn hát, là một trong những nơi ở kinh thành mà quan to quý nhân thích tới nhất.

Khách ở cửa đến như mây, nhưng rất nhiều người cũng chỉ liếc mắt nhìn bảng hiệu rồi đi.

Dẫu sao nơi này không rẻ, người bình thường không xài nổi.

Thôi Bất Khứ báo tên họ, liền được tiểu nhị dẫn đường lên sương phòng tầng hai.

Ba mặt tường vây, một mặt kế bên phố, tầm nhìn rất tốt, đủ để xem không sót cảnh tượng dưới tầng.

Phượng Tiêu đang ngồi ở bên trong, tự rót tự uống, lưng thẳng xếp bằng, dù bận vẫn nhàn.

Thôi Bất Khứ liếc mắt liền thấy được lọ Cao thần tiên trên bàn.

Khóe miệng hắn co rút không thể thấy được, yên lặng ghi nợ cho Tần Diệu Ngữ.

Đám người Quan Sơn Hải ở bên ngoài trông giữ.

Hắn cất bước đi vào.

Phượng Tiêu cười tủm tỉm nhìn, tự rót rượu gắp thức ăn cho hắn.

“Hôm nay ta nhận được một món quà.” Phượng Tiêu nói.

Thôi Bất Khứ vô tội nhìn lại. Địch không động, hắn bất động.

Phượng Tiêu: “Ta rất cảm động, nhưng người tặng lại xấu hổ, không dám nói thẳng với ta, chỉ có thể nhờ người chuyển hộ.”

Thôi Bất Khứ cười nhạt trong lòng, lại ghi một khoản nợ cho Tần Diệu Ngữ.

Phượng Tiêu: “Ngươi cảm thấy, ta nên như cảm ơn như thế nào mới phải đây?”

“Ta cảm thấy,” Thôi Bất Khứ chậm rãi mở miệng, “Không phải người tặng quà mù mắt, thì chính là người nhận mù mắt.”

Phượng Tiêu ẩn ý sâu xa: “Ta còn nghĩ nếu hắn chịu mở miệng thừa nhận, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, ta liền cố mà làm tiếp nhận đấy.”

Thôi Bất Khứ: “Có thể người nọ đưa xong liền hối hận.”

Phượng Tiêu: “Phải không?”

Thôi Bất Khứ: “Không phải sao?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cười như không cười.

Thôi Bất Khứ hừ lạnh: “Nếu Phượng Nhị phủ chủ không có chuyện quan trọng, bổn tọa liền cáo từ.”

Phượng Tiêu nói: “Ta đã phái người nhìn kĩ Trịnh Dịch rồi, tạm thời bình yên vô sự, ngươi cảm thấy lúc nào đối phương sẽ ra tay?”

Lúc này mới chuyển vào chính đề.

Y không dây dưa lởn vởn quanh chuyện Cao thần tiên, Thôi Bất Khứ cũng sẽ khoan hồng độ lượng nói hơn hai câu, dẫu sao trước mắt mới là chuyện lớn quan trọng.

Thôi Bất Khứ nói từng chữ một: “Ngày kia, mười bảy tháng giếng, hội Phật!”

Phượng Tiêu gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế. Đối phương giết người tạo tin đồn, đơn giản vì tạo thế, thế vừa lên, tất nhiên càng huyên náo, càng lớn càng tốt, tốt nhất là làm Bệ hạ mất hết uy nghiêm dưới con mắt mọi người, phát động chính biến lần nữa, hoặc giết người đoạt vị. Tìm cách đã lâu, âm thầm bố trí, cấu kết với hậu nhân Vũ Văn thị, sau đó thừa dịp loạn mà lấy hạt dẻ trong lò lửa, đúng là giống như tác phong của Tiêu Lý!”

“Nhưng mà,” y chuyển lời, “Ta vẫn còn chút nghi ngờ về vụ án của Lý Mục và Lưu Phưởng.”

Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng: “Phượng Nhị phủ chủ thông minh hơn người cũng không giải quyết được nghi vấn, sao Thôi mỗ biết được?”

Phượng Tiêu dứt khoát: “Cha!”

Thôi Bất Khứ: …

Hắn một hơi không thở nổi, thiếu chút nữa lớn tiếng ho khan.

Phượng Tiêu nghiêng đầu: “Trước kia đã nói qua, ta gọi cha thì ngươi thì sẽ đồng ý, không thể nuốt lời chứ?”

Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Hình như ta đã nói như vậy.”

Phượng Tiêu kéo dài giọng, ôn nhu nhỏ nhẹ: “Cha, ngài không thể không quan tâm đến hài nhi chứ!”

Thôi Bất Khứ: …Quá không biết xấu hổ.

Ta còn không trị được ngươi? Phượng Tiêu cười thầm, nhân cơ hội nói tới vụ án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận