Vô Song

Đế kinh đêm dài, mưa gió mù mịt.

Một đêm này gần như khiến tất cả mọi người đều cảm thấy dài đằng đẵng.

Không biết có bao nhiêu người nằm trên giường nhỏ trằn trọc trở mình, không có cách nào ngủ được, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ chờ trời sáng.

Trong cung Đại Hưng đèn đuốc sáng trưng, từng tầng ngọn đèn ánh nến, gần như phản chiếu cung đình rõ như sắc trời.

Cung nhân đang làm nhiệm vụ ra vào cung cấm, trước khi đi còn vội vã, nghiêm trọng hơn ngày thường mấy lần.

Mà ở cách cung Đại Hưng không xa, ở trung tâm thành Đại Hưng, bên trong chùa Đại Hưng đã sớm hỗn loạn.

Tùy đế được Trưởng Tôn nâng đỡ, mặt xám mày tro từ trong giếng bò ra ngoài.

Ai có thể dự đoán được, cái giếng khô trong rừng lại có một lối đi vào địa cung chứ.

Cái giếng này phủ đầy bụi nhiều năm, bởi vì không có nước, lại sợ có người trượt chân rơi xuống, tăng nhân trong chùa Đại Hưng đã chặn đá lên trên miệng giếng, nếu không có Trưởng Tôn Bồ Đề, chỉ bằng vào một mình Tùy đế thì không thể leo lên kêu cứu được, cho dù hắn có kêu, lấy hỗn loạn trong chùa, chưa chắc đã có ai nghe được.

Nếu Tiêu Lý ở chỗ này, nhất định sẽ xúc động vì Tùy đế vẫn chưa mất mạng.

Đáng tiếc chính y là người mang thiên tư và tài kiêu hùng, có thể lãnh đạo được cao thủ các phe, gần như tạo thành bóng mờ của triều đình, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ mình hồn tiêu.

Tiêu Lý và Vũ Văn Nghi Hoan đã chết, sau đó thế lực Vân Hải Thập Tam Lâu cũng sụp đổ tan rã.

Ngọc Tú đã sớm chết ở núi Thiên Nam, Phạm Vân có người khác để nguyện trung thành, còn về Nguyên Tam Tư, lần trước hắn trọng thương chạy trốn, cho dù nhặt được một cái mạng, chỉ sợ cũng khó mà gây sóng gió nữa.

Tất cả bụi bặm lắng xuống, mặc dù mọi người vì thế mà phải trả cái giá cực lớn. 

Bên trong chùa Đại Hưng rất hỗn loạn, Quật Hợp Chân hạ độc bên trong canh gừng, khiến cho đại thần và cấm quân thần trí bất tỉnh, giết hại lẫn nhau, lúc Hoàng hậu dẫn người tới, nơi này đã chết không ít.

Trong lòng Tùy đế đang rất mờ mịt, giương mắt nhìn thấy Hoàng hậu gọi Bệ hạ, vội vàng chạy tới, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng không đoái hoài tới phép tắc gì nữa, lúc này liền lao nhanh lên ôm chặt Hoàng hậu, lệ nóng doanh tròng.

Cảm tình của hắn và thê tử không chỉ đến từ sau khi hai người kết tóc, gần như là nửa bước không rời, mà càng bởi vì năm đó bị cha con Vũ Văn Ung nghi kỵ, ngày nào cũng như ngồi bàn chông, chỉ sợ liên lụy đến tính mạng cả nhà, nếu không phải tâm trí Độc Cô hoàng hậu vô cùng kiên định, chống đỡ một mặt mềm yếu của hắn, cũng khiến hắn phải quyết định, có thể sẽ không có Tùy đế như bây giờ nữa.

Hôm nay sống sót sau tai nạn, gặp lại thê tử, càng cảm thấy như cách một đời.

Hốc mắt Tùy đế đỏ ửng, như muốn nói với vợ tất cả những gì kinh tâm động phách mình vừa trải qua dưới đất, nhưng vẫn nhớ đến thân phận và trách nhiệm của mình, hắn liền nuốt hết lời đến miệng xuống, hỏi đến việc chính.

“Sao Hoàng hậu lại đến đây? Những người khác thế nào rồi?”

Câu phía sau là hỏi Ngu Khánh Tắc.

Độc Cô hoàng hậu tỏ ý Ngu Khánh Tắc nói trước.

Ngu Khánh Tắc nói: “Bệ hạ yên tâm, thế cục đã ổn định, thần và Tần nương tử của Tả Nguyệt cục lấy ngải thảo, xương bồ loại bỏ uế vật, cho mọi người ăn vào, đã trừ được hơn nửa độc tính, theo như lời thái y, có thể còn vài người trúng cổ độc, cần chữa trị thêm. Lần này số lượng người thương vong còn đang thống kê, xin Bệ hạ di chuyển về cung để tránh ngộ thương.”

Tùy đế gật đầu, thấy Hoàng hậu chuẩn bị nói chuyện thì giơ tay lên ngăn nàng lại, nói với Trưởng Tôn Bồ Đề đang rất sốt ruột: “Có phải Thôi tiên sinh vẫn còn ở phía dưới hay không? Bây giờ ngươi về tìm hắn đi, trẫm cho Ngu Khánh Tắc dẫn người đi xuống theo ngươi.”

Trưởng Tôn cũng không từ chối, chắp tay cám ơn, xoay người đi cùng đám người Ngu Khánh Tắc xuống miệng giếng tìm người.

Lúc này Tùy đế mới chuyển hướng sang Hoàng hậu, không che nổi vẻ mừng rỡ: “Xem ra thân thể Hoàng hậu đã tốt lên rồi?”

Độc Cô hoàng hậu thở dài nói: “Bệ hạ, ta cũng không phải bị bệnh, chỉ là trúng độc.”

Tùy đế ngạc nhiên nghi ngờ: “Độc gì? Lúc nào trúng?”

Độc Cô hoàng hậu nói: “Lệ Hoa vừa vào cung thỉnh tội, ta mới biết, hóa ra hơn mười năm trước, nàng sinh ra một đôi nữ sinh đôi, một người tên Vũ Văn Nghi Hoan, vốn sinh ra đã kém cỏi, bị lầm tưởng là chết yểu, được đưa ra ngoài cung mai táng, không ngờ đứa nhỏ này mạng lớn, lại nhiều lần thoát chết, còn được Lâu chủ Vân Hải Thập Tam Lâu thu làm nghĩa muội, đợi sau khi lớn lên thì âm thầm trở về nhận thân. Lệ Hoa nhất thời mềm lòng, một bước sai, từng bước sai.”

Những chuyện này, đương nhiên Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu đã biết được, nhưng Tùy đế lại là lần đầu nghe thấy, trên mặt không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc hoảng sợ.

Độc Cô hoàng hậu nói: “Lần trước vào sinh nhật của Vũ Văn Nga Anh, ta không thể không đến phủ Công chúa dự tiệc theo lời thỉnh cầu của Lệ Hoa, chắc Bệ hạ còn nhớ chuyện này.”

Thấy Hoàng đế gật đầu, nàng lại nói: “Sau đó ta mới biết, lúc ta trở về cung, một thị nữ bên người đã thay hình đổi dạng, bị đổi thành người của Vũ Văn Nghi Hoan, thậm chí nàng không có cách nào trà trộn vào tỏng cung, liền mượn cơ hội lần đó để ta đưa người của nàng vào cung. Người nọ chờ cơ hội hạ độc trong đồ ăn của ta, ngày này qua ngày khác mới giống như bị bệnh. May sao Lệ Hoa đã biết ghìm ngựa trước vách đá, biết quay lại khi lạc đường, không lâu trước mới vào cung nói rõ tất cả cho ta, giao ra giải dược mà nàng trộm được của Vũ Văn Nghi Hoan.”

Trong lúc Đệ Hậu đang hàn huyên sau khi gặp lại, Minh Nguyệt đã dẫn theo một đám người bao vây vương phủ của Quật Hợp Chân.

Nhưng lúc này, phủ đệ giống như phủ Hoàng tử được Thiên tử ban tặng này lại giống như chết yên lặng, người bên trong như ngủ chết hết rồi, hoàn toàn không biết bên có ngoài binh mã đến.

Minh Nguyệt không tin vào lúc này mà người ở bên trong, bao gồm cả Quật Hợp Chân còn có thể ngủ được.

Hắn khoát tay, cấm quân sau lưng lập tức tản ra, phá cửa vọt vào.

Sau đó Minh Nguyệt cũng vào.

Nhưng một khắc sau, tất cả mọi người đều dừng bước, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Vòng qua tường, thi thể nằm ngổn ngang trong phòng, trong sân trước mặt, có tùy tùng tì nữ được Hoàng đế phái tới nơi này hầu hạ, cũng có người mà Quật Hợp Chân dẫn từ Đột Quyết tới, chẳng phân biệt được dân tộc, chẳng phân biệt được thân phận, tất cả đều nằm ở một nơi, có vài người hai mắt trợn tròn, trên mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ, tựa như bị dọa chết.

Minh Nguyệt ngẩn người ngắn hơn những người khác, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã kịp phản ứng, xông về trong sảnh.

Không có ai.

Trước cửa, trong sân, nhà chính, tất cả cũng đều không có ai.

Hắn hoài nghi Quật Hợp Chân đã biết chuyện, bỏ lại người mình mà chạy trốn, lại ôm hy vọng cuối cùng đi tới phòng chứa củi, không nghĩ rằng đúng là tìm được Quật Hợp Chân ở chỗ đó.

Có lẽ, đã không thể xưng là người.

Đối phương ngửa mặt ngã trên đống củi, khắp người toàn là vết máu, mặt mũi tay chân phủ đầy những lỗ thủng chằng chịt, giống như một cây gỗ mục bị mọt ăn hết, ngay cả Minh Nguyệt còn thấy da đầu tê dại, không dám tiến lên nửa bước nữa.

Chỉ có quần áo trên người đối phương cùng với vóc người, loáng thoáng còn có thể nhận ra thân phận hắn.

Thất vương tử Đột Quyết – Quật Hợp Chân, nuôi cổ làm loạn, cuối cùng ngược lại bị cổ độc cắn trả, chết không toàn thây.

Minh Nguyệt chợt thấy sau lưng có một trận gió lạnh lẽo tấn công tới, dù chưa cảm giác được sát khí, nhưng từ phản ứng của người tập võ, hắn vẫn né người tránh cực nhanh, quay đầu nhìn người tới.

Đồ Ngạn Thanh Hà vốn đang ở trong chùa Đại Hưng ngăn cản bọn Phượng Tiêu, nhưng lại xuất hiện ở cửa.

Trong lòng Minh Nguyệt rét một cái, nếu bàn về đơn độc chiến đấu, tất nhiên hắn không phải là đối thủ của Đồ Ngạn Thanh Hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui