Vô Song

Hai chữ Tả Nguyệt(左月), lấy bộ bên phải của chữ Tùy(隋), ý nghĩa như tên, tất nhiên có liên quan đến Tùy Triều.

Sau khi Dương Kiên lên ngôi, lấy quốc hào là Tùy(隋) cùng âm với Tùy quốc công(随)mà mình từng được thụ phong, lại đặt niên hiệu là Khai Hoàng. Khai Hoàng hai năm, nửa năm sau khi Giải Kiếm phủ thành lập, một nơi được đặt tên là Tả Nguyệt cục cũng lặng lẽ xuất hiện theo đó.

Nó và Giải Kiếm phủ độc lập với ba tỉnh sáu bộ, nhưng lại không chịu sự quản lý của hoàng đế, mà là trực tiếp nghe lệnh của hoàng hậu.

Vị Độc Cô hoàng hậu này có công với xã tắc, cùng hoàng đế chia sẻ thiên hạ, một thân ân sủng tập trung, làm ra một chuyện trước giờ chưa có ai từng làm, đặc biệt thiết lập một tổ chức, làm việc cho mình.

Người ta gọi là Đế Hậu là Nhị Thánh, cũng không phải là nói phét nịnh nọt, Độc Cô hoàng hậu quyền thế to lớn, đúng là đã vượt qua bất kỳ một vị hoàng hậu nào của tiền triều, bao gồm cả Lã Hậu(*), thậm chí còn khác Lã Hậu ở chỗ, Dương Kiên đối với vị này hoàng hậu này vừa kính vừa yêu vừa sợ.

(*)Lã Hậu là vị hoàng hậu duy nhất của Hán Cao Tổ Lưu Bang – hoàng đế sáng lập nên triều đại nhà Hán. Bà là Hoàng hậu đầu tiên của nhà Hán, cũng là hoàng hậu chính thức đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Đối với văn hóa Trung Hoa, Lã Hậu, Võ Tắc Thiên và Từ Hi thái hậu là những người phụ nữ chuyên chính nổi bật nhất lịch sử Trung Quốc. (Theo wiki)

Từ ngày Tả Nguyệt cục thành lập, liền có quyền lực không kém với Giải Kiếm phủ, chức trách nó cũng là thu lấy tình báo cơ mật, lui tới nam bắc đông tây, không bị hạn chế, nhưng hai người Đế Hậu dù sao cũng là vợ chồng son, Độc Cô hoàng hậu cũng không muốn hoàn toàn đoạt mất nổi bật của Thiên tử, không cho chút mặt mũi nào, cho nên quyết định chức trách phạm vi của Tả Nguyệt cục, để bọn họ chuyên xử lý tranh chấp nghi án có liên quan đến võ lâm giang hồ.

Tả Nguyệt cục có một chính sứ, hai phó sứ, một số ưng kỵ, hạ nhân tương đối ít, làm việc khiêm tốn thần bí, cơ bản không lộ mặt trước mặt người khác, ngay cả quan đại thần được hoàng đế tín nhiệm cao, cũng chỉ biết có Tả Nguyệt cục, còn trong đó có người nào, làm chuyện gì, thật đúng là không rõ lắm.

Nhưng bởi vì chức quyền tương tự, tất nhiên thực tế làm việc sẽ phát sinh mâu thuẫn, Giải Kiếm phủ cùng Tả Nguyệt cục, tuy không có thâm cừu đại hận, lại phân ra thuộc sở quản của Đế Hậu, khó tránh khỏi tra cùng manh mối, muốn tranh đoạt thượng phong của nhau.   

Lúc trước bởi vì mấy vụ án, Bùi Kinh Chập đã từng quen biết mấy người của Tả Nguyệt cục, biết rõ bọn họ khó chơi như thế nào.

Bùi Kinh Chập thân ở Giải Kiếm phủ, hiểu Tả Nguyệt cục nhiều hơn một chút so với người ngoài, hắn chưa thấy Tả Nguyệt chính sứ, lại từng thấy hai vị phó sứ, một xinh đẹp nho nhã, như thiên kim khuê các, một trầm mặc ít nói, tựa khổ tăng tu hành, tuy nói Giải Kiếm phủ cùng Tả Nguyệt cục vốn là đầm rồng hang hổ, kỳ nhân lớp lớp xuất hiện, nhưng cổ quái giống hai vị Tả Nguyệt phó sứ vậy cũng là hiếm thấy.

Còn có vị Tả Nguyệt chính sứ thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, Bùi Kinh Chập cho tới bây giờ chưa từng thấy tận mắt, nhưng hắn cho dù như thế nào, cũng không cách nào liên hệ chỗ còn thần bí khó lường hơn cả Giải Kiếm phủ, với cái tên quỷ bệnh lao trước mắt này cả.

Nữ tử yếu đuối có thể là cao thủ võ công, người trầm mặc ít nói cũng có thể một chiêu chết người, nhưng Thôi quan chủ vai không gánh tay không thể xách được này, sẽ có thể cũng là nhãn tuyến(*) của Tả Nguyệt cục sao? Chính là bởi vì thân thể không tốt, lại có thân phận đạo sĩ che chắn, dễ dàng mai danh ẩn tính hơn?

(*)Nhãn tuyến: kiểu như tình báo, cơ sở ngầm.

Bùi Kinh Chập suy nghĩ một chút, nói: “Ngài cho là, Lâm Lang các đấu giá ở chỗ này, nhân sĩ giang hồ tụ tập, người của Tả Nguyệt cục cũng có thể ở đây âm thầm bày nhãn tuyến giám thị? Nhưng nếu hắn thật sự ở Tả Nguyệt cục, biết rõ chúng ta là người Giải Kiếm phủ, vì sao không tỏ rõ thân phận?”

Phượng Tiêu: “Tử Hà quan có thể đã có liên quan đến Tần Diệu Ngữ từ trước, nhưng người này hai tháng trước mới tới Tử Hà quan, cách lúc Tần thị rời khỏi Lục Công thành tận bốn năm năm, ta vẫn luôn không cho rằng hắn có liên quan gì tới vụ án, nhưng chừng hai tháng trước, triều đình vừa vặn quyết định, chuẩn bị có động tác đối với Đột Quyết.”

Bùi Kinh Chập bừng tỉnh: “Cho nên ngài từ đầu tới cuối, chỉ là muốn dò xét ra lai lịch của hắn? Nhưng nếu hắn thật sự là người của Tả Nguyệt cục, ngược lại há chẳng phải chúng ta kết thù với người ta rồi?”

Tuy nói hai nhà từ trước đến giờ không hòa thuận, nhưng dẫu sao đều là mệnh quan triều đình, lũ dâng ngập miếu Long Vương(*), huyên náo quá cũng không tốt đúng chứ?

(*)Lũ dâng ngập miếu Long Vương: ý là người cùng một nhà nhưng vì không hiểu nhau mà nảy sinh hiểu lầm, xung đột tranh chấp.


Phượng Tiêu nhưng không thèm để ý chút nào: “Kết thù thì kết thù, cũng không ít người hận ta, thêm một tên cũng không nhiều, ngươi cho là lần này sứ giả Vu Điền xảy ra chuyện, bọn họ cũng không muốn chen ngang một bước, cướp công đầu?”

Bọn họ tuy thân ở biên thùy, nhưng tự có đường dây đặc biệt, cuồn cuộn không ngừng lấy được tin tức truyền đến kinh thành.

Mấy ngày trước, Thiên tử và trăm quan chính thức dời tân đô đến Đại Hưng thành, ở chỗ này, cư dân trăm họ đã sớm chuyển vào bên trong, cố đô cũng đã trải qua mấy đời, eo hẹp chật chội, thời tiết mưa dầm, nước bùn nước bẩn tắc nghẽn tràn lan, sau khi Dương Kiên lên ngôi, liền hạ lệnh khai thác tân đô bên cạnh cố đô, không tới hai năm, tân đô hoàn thành, Tùy đế hạ lệnh đại xá thiên hạ, cũng đáp ứng thỉnh cầu của bề tôi, cho mua lại thư tịch bị tản mác vì chiến loạn thiên hạ, sung quốc khố tàng thư, để tránh điển tịch thất truyền, khiến hậu nhân không có duyên nhìn thấy.

Đủ loại đức chính, biểu hiện của tân triều, với tư cách của minh quân, dưới tình hình này, Dương Kiên quyết định dụng binh với Đột Quyết, hoàn toàn làm lắng xuống quấy nhiễu của phương Bắc, sẽ không có ai hoài nghi quyết tâm của Thiên tử, ba tỉnh sáu bộ rối rít cả lên, dẫn đến Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục, cũng đều tự lĩnh mệnh, bày mưu lập kế, ai có thể đưa ra đầu mỗi mấu chốt của án tử này, công lớn liền phi thùy mạc chúc(*), Tả Nguyệt cục vẫn muốn đè áp Giải Kiếm phủ, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

(*)Phi thùy mạc chúc: ai làm người ấy hưởng.

Thôi Bất Khứ trong mộng bất an, ho khan mấy tiếng.

Bùi Kinh Chập nhìn hắn một cái, trước không biết hắn có thể là người trong Tả Nguyệt cục, không cảm thấy gì, giờ nhìn lại, không khỏi thêm mấy phần đồng tình.

“Vậy, trước hết thuộc hạ giải hương độc cho hắn?”

Phượng Tiêu mặt đầy vẻ ngươi đừng có mà ngu: “Tại sao phải giải? Nếu hắn chết mà không thừa nhận, vừa vặn bắt ta phải dùng hương độc làm khó hắn, hắn coi như tự khai ra thân phận, ngươi cũng nhất định phải cho là giả, chớ bị nắm mũi dẫn đi, ở Lục Công thành, tất nhiên phải do ta định đoạt.”

Bùi Kinh Chập co quắp khóe miệng đáp lại.

Hắn phải biết sớm, lang quân nhà mình không phải người có tấm lòng tốt đẹp gì cả.



Ngay tại lúc Phượng Tiêu và Bùi Kinh Chập ở ngay trước mặt Thôi Bất Khứ, không chút kiêng kỵ thảo luận về hắn, người ở trong bệnh đau ác mộng khốn khổ lại hồn nhiên không biết.

Thôi Bất Khứ đang đi trên một con đường rất dài, con đường này không có điểm cuối, nhưng hai bên thỉnh thoảng mọc ra vài cây gai, từ mắt cá chân, quấn chặt lấy hai chân hắn, hắn muốn tiếp tục đi về phía trước, phải lấy tay nhổ hết những cây gai kia, vì thế hai tay đã sớm máu tươi chảy ròng ròng, nhưng cây gai không những không có ít đi, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Cây gai đâm vào trong thịt, lại bởi vì động tác mà vết thương càng sâu, phản xạ ra từng trận đau đớn trong đầu, nhưng Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác, tựa như không thấy đau, vẫn như cũ gạt những cây gai đó ra.

Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn làm cái gì, thì nhất định phải làm được, cho dù phải trả giá bao nhiêu, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, đều không có cách nào ngăn được hắn, hắn bây giờ phải đi về phía trước, đi tới cuối đường, nhìn một chút xem nơi đó có cái gì.

Những cây gai rốt cuộc không cưỡng được hắn, thua trận, hóa thành tro bụi vội vàng biến mất, Thôi Bất Khứ không nhìn tay mình máu tươi đầm đìa, bởi vì ở trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một tòa nhà.

Đây là một tòa nhà cũ có lịch sử mấy trăm năm.

Trước khi Đại Tùy lập quốc, phương Bắc hỗn loạn, nhiều lần đổi chủ, chủ nhân nhà này lại sừng sững không ngã, gia tộc đâm chồi nảy lộc, sinh sôi nảy nở, trở thành một chi mà người thiên hạ cũng không cách nào khinh thường.


Thôi Bất Khứ rốt cuộc dừng bước.

Cửa nhà đóng chặt, trên bậc thang có hai người đứng, một người râu tóc bạc phơ, uy nghiêm túc mục, một người đứng ngay ngắn, tóc ngắn, trẻ tuổi hơn rất nhiều, trong ngực còn ôm một bọc tã lót, nói chuyện với lão nhân đối diện.

“Cha, ngài đặt tên cho nó đi!” Người tuổi trẻ nói như vậy.

Ông lão lạnh nhạt nói: “Tùy ý gọi nó là A Đại A Nhị, thế thôi.”

Người tuổi trẻ khẩn cầu: “Nhìn cha mẹ nó đều mất, ngài lại không thể mở một mặt lưới sao!”

Ông lão: “Nó yếu đuối như thế, chỉ sợ không sống qua mấy năm, đặt tên thì có ích lợi gì?”

Người tuổi trẻ: “…Dù là như vậy, tương lai, cũng không phải nên có một chút niệm tưởng sao?”

Ông lão hừ nói: “Phụ mẫu đều mất, cõi đời này còn có ai sẽ nhớ tới nó?”

Người tuổi trẻ: ” Ta sẽ.”

Hai người giằng co hồi lâu, ông lão rốt cuộc nói: “Dưới chân ta là thềm đá, đặt cho nó tên là Giai(*) đi. Thềm đá vạn người đạp, tiện danh dễ nuôi.”

(*)Giai là thềm, bậc.

“Còn gia phả—— “

“Nó không xứng.”

Nó không xứng.

Ba chữ này xuyên qua mây mù trùng trùng điệp điệp, thẳng tắp truyền vào trong tai Thôi Bất Khứ.

Thanh âm đầy ắp năm tháng tang thương, vẫn mang uy quyền không cho phép nghi ngờ như cũ, cũng giống với căn nhà gỗ mục này vậy, mốc meo gần như hỏng rồi, hết lần này tới lần khác lại không cam lòng lúc ẩn lui, vẫn muốn chiếm cứ một chỗ ngồi, nắm trong tay vận mệnh của người khác.

Thềm đá vạn người đạp, tiện danh dễ nuôi.

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.


Tiếng cười kinh động lão nhân cùng người trẻ tuổi, bọn họ quay đầu theo tiếng cười, nhưng trong nháy mắt bị sương mù dày đặc bao phủ, thuận thế cuốn đi.

Tất cả quy về bóng tối.

Vực sâu núp ở phía sau sự bình tĩnh, chưa bao giờ rời đi, nhưng nhiều năm qua như vậy, hắn đã từng bước một đi tới những nơi còn hiểm trở hơn so với vực sâu, đủ để nhìn xuống miệt thị sự tồn tại của nó.

Đau nhức truyền tới từ ngực, mùi máu tanh ngay sau đó xông lên cổ họng, hắn không tránh khỏi muốn ho khan, nhưng ho cũng ra tanh nồng đầy miệng.

Người cũng theo đó tỉnh hồn lại.

Mí mắt chua xót sưng lên, chút ánh sáng nhẹ cũng có thể làm mắt rơi lệ, Thôi Bất Khứ chậm chạp một lát, mới nhìn rõ sa trướng trước mắt.

Một gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên thay thế màn trướng, lọt vào trong tầm mắt.

“Ngươi tỉnh.” Phượng Tiêu nhìn hắn.”Cảm giác như thế nào?”

Thôi Bất Khứ lười trả lời, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Phượng Tiêu lẩm bẩm nói: “Nại Hà hương trên người ngươi, đã trì hoãn phát tác, nhưng không được giải hoàn toàn, hai ngày sau lại phát tác, nếu như ngươi nguyện ý ngoan ngoãn nghe lệnh của ta, ta tự nhiên có thể cân nhắc giúp ngươi giải độc. Như thế nào?”

Thôi Bất Khứ chậm rãi mở mắt, nói giọng khàn khàn: “Ta có quyền cự tuyệt sao?”

Phượng Tiêu: “Không có.”

Vậy còn hỏi hắn làm cái gì? Thôi Bất Khứ liếc mắt.

Phượng Tiêu tựa như không thấy hắn đang xem thường, lại hỏi một lần: “Như thế nào?”

Thôi Bất Khứ: “Ta không biết võ công, không giúp được ngươi cái gì.”

Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Ngươi không phải xuất thân từ Phương Trượng châu Lưu Ly cung sao, nghe nói người từ chỗ đó đi ra ngoài, quen biết nhiều điển cố chốn võ lâm, danh nhân giang hồ. Đấu giá của Lâm Lang các, ta đang cần một người giúp ta nhận mặt các nhân sĩ.”

Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát: “Có thể, nhưng ta có một điều kiện.”

Phượng Tiêu: “Giải độc thì không được.”

Thôi Bất Khứ ho khan: “…Ta muốn uống nước ăn cơm, ngươi con mẹ nó ngay cả nước cũng không để cho ta uống, còn muốn bắt ta làm việc?”

Hắn trợn mắt nhìn cháo trắng cùng một đĩa rau muối trước mắt, thiếu chút nữa không duy trì được vẻ mặt.

Phượng Tiêu còn ở bên cạnh “từ ái” nói: “Ăn đi, sao lại không ăn?”


Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Mặc dù bần đạo hôm nay là tù nhân, mặc cho ngươi tha tròn bóp dẹp, nhưng dẫu sao ngươi còn muốn bắt ta làm việc, ta bây giờ bệnh nặng chưa lành, ngươi còn để cho ta ăn cái này?”

Phượng Tiêu ngạc nhiên nói: “Ăn cái này có cái gì không tốt? Ngươi cũng biết ngươi hư nhược không ăn được đồ bổ, ta sợ ngươi không tiêu hóa nổi, ngày mai lại không dậy được.”

Thôi Bất Khứ: “Ta không muốn sơn trân hải vị, nhưng một chén thức ăn mới, hẳn là có chứ?”

Phượng Tiêu: “Xin lỗi, nhà nghèo, thật sự không có.”

Thôi Bất Khứ: …

Hắn thật muốn trực tiếp úp ngược chén cháo này lên đầu đối phương, lại hất đĩa rau muối lên khuôn mặt thiếu đòn kia.

Phượng Tiêu không biết Thôi Bất Khứ đang suy nghĩ gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải ý gì tốt, y không nóng nảy, cũng không chịu đi, thậm chí còn cảm thấy phản ứng ẩn nhẫn của đối phương rất thú vị, cứ như rất sợ đối phương không phát hỏa được, ở bên cạnh đi tới đi lui, nhìn hoa bên cửa sổ một chút, lại phiêu phiêu đến giá sách, chờ Thôi Bất Khứ lúc nào sẽ đập bàn, lớn tiếng nói ra thân phận đến từ Tả Nguyệt cục.

Nhưng chờ tới chờ lui, đối phương không những không có phát tác, ngược lại yên lặng nâng bát lên, gắp rau đưa cháo vào trong miệng.

Phượng Tiêu cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm, vị Thôi quan chủ này tính khí không tính là tốt, lần đầu gặp mặt tự nhận trong sạch vô tội, cũng không che giấu được kiên nhẫn dưới vẻ bề ngoài, chẳng qua là không nghĩ tới thân thể đối phương bị nhiều bệnh hành hạ lại mình đồng da sắt, ngay cả Nại Hà hương cũng không làm gì được hắn.

Hạng nhân vật này, dù không biết võ công, cũng có thể có được một chỗ ngồi trong Tả Nguyệt cục.

Phượng Tiêu cảm thấy hứng thú.

Thôi đạo sĩ nhai kỹ nuốt chậm, một chén cháo ăn hơn nửa canh giờ, Phượng Tiêu cũng không thúc giục hắn, luôn ở bên cạnh đến khi đối phương buông chén đũa xuống.

“Dám hỏi các hạ có gì cần ta ra sức?”

Phượng Tiêu nói: “Cần gì phải lạnh nhạt như vậy, ta đã báo tên họ của ta cho ngươi, ta đứng hàng thứ hai trong nhà, ngươi có thể gọi ta là Phượng Nhị hoặc Nhị Lang đều được.”

Thôi Bất Khứ không để ý đến y, tự ý nói: “Ta ở Lục Công thành hai tháng, cũng nghe nói không ít chuyện, đấu giá của Lâm Lang các sắp tới, lúc này lại xảy ra án sứ giả Vu Điền bị hại, ngươi muốn ta giúp, dù sao cũng phải kể đầu đuôi câu chuyện cho ta biết chứ.”

Phượng Tiêu cười một tiếng: “Tất nhiên rồi.”

Bùi Kinh Chập được Phượng Tiêu gật đầu đồng ý, liền nói rõ ngọn nguồn, tường tận từ việc sứ giả Vu Điền chết trong gió tuyết ở ngoài thành, bị khách thương đi ngang qua phát hiện, vội vàng về thành báo quan, đến thứ bọn họ phát hiện trên thi thể.

Thôi Bất Khứ nghe rất nghiêm túc, đợi Bùi Kinh Chập kể xong, lại hỏi: “Bên trong xe ngựa kia có hoa mai lãnh hương, sau đó có tra xét không?”

“Đã tra.” Bùi Kinh Chập không nhịn được nhìn Phượng Tiêu một cái, phát hiện suy nghĩ của hai người này thật đúng là giống nhau như đúc, ban đầu Phượng Tiêu cũng cho rằng hoa mai lãnh hương là một trong những đầu mối quan trọng, đáng tiếc sự thật lại làm bọn họ thất vọng.

“Chúng ta đã hỏi tất cả cửa hàng hương trong thành, cũng đều kiểm tra hương của bọn họ, nhưng lại không có mùi hương mà chúng ta phát hiện trong xe ngựa. Mùi hương kia…” Bùi Kinh Chập nghĩ phải hình dung thế nào mới giống nhất, bật thốt lên, “Có chút giống như Nại Hà hương, chính là chỉ cần ngươi đã ngửi qua, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.”

Nói xong hắn mới cảm thấy có chút không ổn, Thôi Bất Khứ mới bị Nại Hà hương hành hạ, mình nói như vậy, không phải đã rắc muối lên vết thương của người ta sao?

Nhưng Thôi Bất Khứ mặt không đổi sắc, chỉ gật đầu một cái, ho khan hai tiếng, không hỏi nhiều nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận