Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

- Phương Đại Dân, Phương Thiếu Quốc có nói cho ngươi ta là ai không? – Đường Kim nhìn Phương Đại Dân, tên này có phải là não tàn đến hết thuốc chữa rồi không, muốn uy hiếp Diệp Tử Vận thì cũng đừng có làm trước mặt hắn chứ.

Phương Đại Dân cuối cùng cũng để ý tới Đường Kim, lúc hắn phát hiện một tay Đường Kim vẫn đang ở trong áo Diệp Tử Vận mân mê cái bộ vị mê người kia thì mặt hắn bỗng giật lên vài cái, trong mắt lóe qua một tia oán độc và phẫn hận, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình thường, có thể thấy một trong kinh thành tứ công tử này cũng có chút bản lĩnh, ít nhất là Đường Kim nghĩ rằng tên này trâu bò hơn chính mình, nếu như hắn nhìn thấy kẻ khác làm như thế với nữ nhân của hắn thì hắn đã trực tiếp tiễn tên kia đi gặp ông bà ông vải rồi, hơi đâu mà nói nhiều với nhịn nhục như thế được.

- Đường Kim, ta biết ngươi là ai! – Phương Đại Dân nhìn Đường Kim:

- Ta lại càng rõ ràng trong Ám Kiếm có quy tắc của Ám Kiếm, đây là việc giữa ta và Diệp Tử Vận, chỉ cần ta không chủ động trêu trọc ngươi thì ngươi cũng không thể ra tay, nếu ngươi dám tùy tiện ra tay thì Kiếm Ngấn tự nhiên sẽ đứng ra chủ trì công đạo, sáng nay ngươi vừa hứa với Kiếm Ngấn sẽ tuân thủ quy tắc, không lẽ ngươi muốn nuốt lời hay sao?

- Nói nửa ngày thì ra là muốn lôi Kiếm Ngấn ra dọa ta! Ôi! Ta lại sợ quá cơ… - Đường Kim cạn cmn lời:

- Nếu không phải cha ngươi tên là Phương Hàn thì ta cứ tưởng ngươi là con của Kiếm Ngấn cơ….ý… cũng không phải, thực ra Kiếm Ngấn rất có khả năng là cha đẻ của ngươi đấy…

- Ngươi nói tiếp đi, ta sẽ đem những lời này nói lại cho Kiếm Ngấn. – Phương Đại Dân cười lạnh.

- Ta cũng lười nói lời thừa với ngươi, vẫn là nên làm việc ta thích làm thì hơn. – nói rồi Đường Kim vẫn dùng một tay kia xoa nắn ngực Diệp Tử Vận, tay còn lại thì bắt đầu đưa xuống vuốt ve bờ mông cong vút kia, cùng lúc đó hắn cúi đầu hôn lên cái cổ trắng như thiên nga của nàng…

Động tác đột nhiên của Đường Kim làm Diệp Tử Vận không kịp đề phòng, thân thể nàng như mất đà bỗng ngửa về phía sau,nhưng theo quán tính nàng lại dang tay ra ôm lấy cổ Đường Kim, một bộ dáng giống như đang phối hợp cùng hưởng thụ với Đường Kim.

- Ư…ƯM…

Diệp Tử Vận khẽ rên nhẹ một tiếng, dường như nàng chịu không nổi sự kích thích này nhưng rất nhanh nàng đã khép môi lại, nàng cật lực không chế phản ứng sinh lý của mình nhưng bộ mặt trắng như tuyết đang nổi lên những áng mây hồng kia đã bán đứng nàng, khí chất đoan trang của nàng trong phút chốc đã bị phá vỡ, trên mặt nàng lúc này chỉ còn lại vẻ phong tình đầy mị hoặc.

Động tác của Đường Kim đột nhiên dừng lại bởi vì hắn bỗng phát hiện phản ứng của Diệp Tử Vận có chút khác thường, thân thể nàng đột nhiên nóng rực lên, rõ ràng là đã động tình, điều này làm Đường Kim kinh ngạc đến phát ngốc, thì ra nàng cũng không phải là nữ nhân trời sinh lãnh đạm, mà hắn vừa rồi đã đụng trúng phải bộ vị mẫn cảm nhất của nàng…hehe…

Đem bàn tay dang đặt trong ngực nàng thu về, Đường Kim phát hiện thân thể Diệp Tử Vận vẫn cứ đang nóng rực lên, sau đó hắn liền phát hiện bộ vị mẫn cảm nhất trên người nàng không phải cặp tuyết lê trắng bóng hay bờ mông cong mềm mại kia mà chính là cái cổ trắng ngần này của nàng.

Ngạc nhiêm hết một phút đồng hồ Đường Kim mới tiếp tục tiến hành động tác của mình, còn trong mắt mọi người thì hai người họ đột nhiên hứng tình, ở trước mặt mọi người, bên cạnh đám cháy lớn thế kia vậy mà dám ôm hôn nồng nhiệt như thế, một vài người thầm nghĩ liệu có phải hai người họ bị ngọn lửa

đang cháy hừng hực bên kia kích thích dục vọng trong lòng hay không?

Có vài người biết Diệp Tử Vận chính là chủ nhân của tòa nhà đang cháy thì càng thêm cạn cmn lời, nữ nhân này nhà bị cháy mà vẫn còn tâm trí tình chàng ý thiếp với tình nhân trước mặt mọi người, nhìn cô ta cũng khá đoan trang đó chứ, lẽ nào hôm nay bị đả kích quá độ nên mới như thế?

Còn có không ít người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phương Đại Dân, tuy vừa rồi mọi người chưa có nghe rõ Phương Đại Dân nói cái gì, nhưng cho dù là ai thì cũng nhìn ra được Phương Đại Dân và Đường Kim là tình địch, bây giờ Đường Kim không cố kị gì mà ôm hôn Diệp Tử Vận nồng nhiệt như thế kia, còn Phương Đại Dân thì chỉ biết đứng một bên vừa nhìn vừa nghiến răng nghiến lợi, cho dù là ai thì cũng thấy đáng thương cho hắn.

Chính tại lúc mọi người đang nghĩ rằng Phương Đại Dân rất đáng thương thì hắn bỗng làm ra một động tác kinh người, trước ánh mắt của mấy chục người vây quanh, Phương Đại Dân đột nhiên xông thẳng vào đám cháy, xông vào tòa nhà đang cháy ngùn ngụt kia.

- A…

Phương Đại Dân phát ra một tiếng thét đầy sợ hãi, nhưng trong mắt mọi người thì đây không phải là tiếng kêu sợ hãi mà là tiếng kêu thảm liệt nhưng bi tráng, dường như hắn muốn phát tiết tất cả nỗi nhục nhã trong lòng, mọi người đều nhìn rõ tuy rằng bước chân hắn có chút loạng choạng không vững nhưng cái thần thái người ra đi đầu không ngoảnh lại kia của hắn thì không sai vào đâu được, chỉ trong một nốt nhạc Phương Đại Dân đã lao vào giữa đám cháy và bị biển lửa bao lấy.

Một màn này làm tất cả mọi người đều ngây ngốc.

- Tên này điên rồi sao? – rất lâu sau mới có một người lên tiếng tự hỏi một câu.

- Ta đấy hắn bị đôi cẩu nam nữ kia bức đến điên rồi! – một người đồng tình với Phương Đại Dân.

- Cũng đúng, nếu như ta mà nhìn thấy người trong lòng đang ôm hôn kẻ khác trước mặt mình thì ta cũng muốn chết… - một người khác cũng cảm thấy đồng tình sâu sắc.

- Muốn chết cũng sẽ không đi chết thật a! – một người khác lắc đầu.

- Chết cũng cần phải có dũng khí, dám tự sát mà sao không dám làm thịt tên tình địch kia? – còn có người thì khinh bỉ hành động của Phương Đại Dân:

- Chết như vậy không đáng.



Cả đám người bắt đầu nghị luận sôi nổi còn Diệp Tử Vận vừa bị Đường Kim ôm hôn đến ý loạn tình mê cũng bắt đầu ngây ngốc, bởi vì nàng cũng chứng kiến một màn vừa rồi, nàng tất nhiên sẽ không tin Phương Đại Dân dám vì mình mà xông vào biển lửa, nhưng nếu nói việc này là do Đường Kim động tay động chân thì nàng cũng có chút không tin, Đường Kim vừa rồi “bận” như vậy, vừa rồi một tay hắn bóp ngực nàng như nặn người đất vậy, một tay khác thì luôn đặt trên mông nàng, đến miệng cũng ngậm lấy cổ nàng, hắn làm gì có cơ hội để động tay động chân với Phương Đại Dân chứ?

Nhưng nếu không phải Đường Kim thì là ai?

Lúc Diệp Tử Vận đang kinh nghi bất định thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của nàng, chính là Phương Thiếu Quốc. Phương Thiếu Quốc rất nhanh đã xông vào đám cháy, một phút sau thì Phương Thiếu Quốc ôm một người lửa chạy ra ngoài, khắp người hắn đều bị ngọn lửa vây lấy, hắn ôm người lửa kia lăn lộn vài vòng trên mặt đất thì lửa trên người hắn cũng bị dập tắt, lại phủi phủi thêm vài cái ngọn lửa trên người người hắn mang ra cuối cùng cũng tắt, chỉ là người vừa được cứu ra đã bị cháy đến không nhìn ra mặt mũi cũng không rõ sống chết thế nào.

Phương Thiếu Quốc ngồi cạnh người Phương Đại Dân đã bị thiêu đến không nhìn ra mặt mũi kia, hắn kiểm tra kĩ càng một lúc sau đó bỗng đứng phắt dậy, quay người lại lấy ra một khẩu súng ngắn rồi hét lên:

- Đường Kim, ngươi đã làm gì Đại Dân?

Cả bốn phía nhất thời lặng thinh, vừa nhìn thấy có người lấy súng ra thì mọi người đều tự động lùi về sau, còn có người thầm nhủ trong lòng, vừa rồi là vụ thảm án tự tử từ mối tình tay ba, giờ lại còn muốn phát triển thành vụ án giết người nữa sao?

- Phương Thiếu Quốc, ngươi gào cái gì chứ? – Đường Kim cuối cùng cũng chịu buông Diệp Tử Vận ra, hắn nhìn Phương Thiếu Quốc đầy bất mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui