Vô Tà

“Thần ca ca, rốt cuộc tìm được ngươi rồi!” Giọng nói của Tiểu Cửu, hớn hở mà vui mừng.

“Ta quả nhiên vẫn không hiểu được…… cho dù đã biết nhân duyên của hết thảy……” Ta không quay đầu lại, chỉ nhìn vào ảo ảnh chậm rãi tản đi kia, thấp giọng nói: “Tại sao lại đau lòng? Tại sao phải khóc? Tại sao không thể không giết ta? Quả nhiên…… thần không có loại tâm tình này……”

Tiểu Cửu im lặng, nó đi đến bên cạnh ta, nhìn ảo cảnh lờ mờ kia.

Ta phát hiện, trong ánh mắt nhìn ảo cảnh của nó tồn tại một thứ giống hệt bi thương. “……Thân là ‘Dịch Quỷ’ của nàng, ngươi hẳn là rất oán hận ta?” Ta không biêt vì sao mình lại hỏi như vậy.

“Không.” Tiểu Cửu trả lời ngắn gọn mà rõ ràng, nó quay đầu nhìn ta, “Ta cảm thấy ngươi thực đáng thương……”


Đáng thương? Ta vẫn luôn cho rằng những người vô cớ bị ta thương tổn mới được gọi là “đáng thương”, vì sao nó lại cảm thấy ta đáng thương? Ý nghĩa “đáng thương” của loài người rốt cuộc là chỉ cái gì?

Tiểu Cửu thở dài, “Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Sống chỉ là vì tồn tại. Vạn vật trên thế gian đều không thể nhiễu kỳ tâm, không sầu không lo, không động thất tình. Tuy bất lão bất tử, nhưng như vậy không phải rất đáng thương sao?…… Căn bản, ngay cả yêu ma cũng không bằng.”

Kỳ quái, bị nói như vậy, trong lòng lại không có chút phập phồng nào. Trái tim của thần, rốt cuộc là cái gì?

“Thần ca ca……” Tiểu Cửu vươn tay, khẽ vuốt lên gương mặt của ta, nó cười. “Chính bởi vì như vậy, tất thảy những gì ngươi làm đều không xuất phát từ chân tâm của ngươi. Còn hơn những yêu ma cố ý đi thương tổn người khác như chúng ta, tốt hơn nhiều lắm…… Nếu chúa thượng có thể khoan dung chúng ta, nhất định cũng có thể tha thứ cho ngươi. Cho nên, ta sẽ không để ngươi chết, sẽ không để chúa thượng vì giết ngươi mà hối hận……”

Tha thứ cho ta? Có thể ư? Hơn một ngàn ba trăm năm…… Có điều, không sao, ta cũng không cần tha thứ. Cho dù làm tất thảy đều không xuất phát từ chân tâm, làm chính là làm, hơn nữa, lúc ta ăn yêu ma, đến bây giờ đều không nghĩ tới chuyện sau này.


“Á……” Tiểu Cửu đột nhiên thay đổi đề tài, “Ngươi đói bụng không? Nếu không cầm cự được, thì có thể ăn một chút trước……”

Sợ hãi trong giọng nói của nó khiến cho ta có một loại cảm giác thực kỳ quái, ta không tự chủ được nở nụ cười.

“Lời ta nói rất buồn cười à?” Nó chớp tròng mắt, vẻ mặt khó hiểu, “……”

“Không phải.” Tâm tình kỳ lạ, đó là một loại thoải mái ta chưa từng lĩnh hội qua, “Ta không đói bụng……” Lần đầu tiên, nói dối……

Nó cũng cười. “Đi thôi!” Nó nắm cổ tay của ta, nhẹ nhàng cất bước,

Ta nhìn bóng lưng của Tiểu Cửu, tiểu hài tử yếu ớt mà nhỏ bé như vậy, khiến ta quyết định muốn ăn, hẳn là không dễ dàng…… Dường như, không còn thèm ăn nữa rồi……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận