"Aaa nhẹ, nhẹ một chút.
Aaa đau, anh nhẹ tay một chút đi."
"Ây da, sao mà con cứ la oai oái mãi thế, còn thua một bà già như mẹ, phải mạnh tay thì mới có hiệu quả.
Này mạnh tay lên một chút nữa!"
" Vâng, như vầy đã được chưa ạ?"
" Tốt, giữ như thế."
"Aaaaa đau, anh nhẹ tay giúp ..."
"Con đúng là yếu đuối mà, làm mất mặt mẹ quá."
"Nhưng quả thật là rất đau.
Aaaaaaa...!đau lắm, con không lợi hại bằng mẹ."
"Còn phải nói sao, à, lát nữa chúng ta ra bờ biển ăn hải sản nướng nhé.
Ngày mai chúng ta sẽ đi du thuyền câu cá con thấy sao?"
"Đều aaaa nghe theo mẹ hết, aaaaaa anh nhẹ tay chút đi."
"Thật là… "
Buổi chiều hôm đó, bên ngoài bãi biển lộng gió và bãi cát dài trắng tinh đã tập trung rất đông du khách đến từ khắp nơi trên thế giới.
Awala là thiên đường của những kỳ nghỉ.
(Nếu bạn hỏi nó ở đâu? Nó không tồn tại đâu.)
Nhà hàng cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc nướng ngoài trời cho du khách thưởng thức.
Họ sẽ cùng ăn hải sản, uống rượu, lắc lư theo nhạc hoặc thể hiện tài năng cho mọi người trầm trồ hoặc đơn giản là cùng người yêu ngắm hoàng hôn, hay là tán tỉnh một ai đó.
Một quý bà xinh đẹp và trông rất trẻ trung, quyến rũ đang lôi kéo một chàng trai thanh tú cùng hoà nhập vào đoàn người, nhạc sập sình khuấy đảo theo từng vũ điệu của những vũ công.
Du khách cũng nhảy múa vô cùng cuồng nhiệt.
"Vân Xuyên con nhanh lên nào, làm gì mà cứ lề mề vậy chứ?"
"Mẹ đi chậm thôi, từ từ cũng tới nơi mà."
"Con không vội nhưng mà mẹ vội, nhanh, mau gia nhập, cùng nhảy múa với mọi người đi, nhanh!" – Đại boss Liễu Vô Song đẩy mạnh thằng con nuôi đầu đất nhà mình vào đám đông.
"Nhưng mà con...!"
"Đi nhanh!"
“Vâng ạ!” - Diệp Vân Xuyên gục đầu bước đi về phía trước, lệnh mẹ khó cãi.
Nếu có người thắc mắc vì sao cậu còn sống nhăng và còn có mặt ở đây cùng Liễu Vô Song thì phải nói đến ngày hôm đó.
Sau lần thứ hai bị thử thách, lúc tỉnh lại thì cậu đã ở trong nhà chính của Đường Phong.
Liễu Vô Song đã kể cho cậu nghe mọi chuyện và bao gồm vụ tiêm thuốc vào cơ thể cậu tạo ra hiện tượng chết giả để lừa Đường Phong, đã thế còn cấp cho Đường Phong một hũ tro cốt “cứ như thật”.
Quả thật là Diệp Vân Xuyên không biết nên khóc vì tội nghiệp cho Đường Phong hay nên cười vào mặt anh nữa.
Đường Phong quả thật là may mắn khi làm con ruột của bà, phải nói là "ác không ai bằng".
Còn dụ con dao, đau thì không có, tại lúc đó cậu bị dính thuốc nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, lúc con dao hạ xuống thì cậu đã bị tê liệt cảm giác mất rồi.
Hoá ra nó là đạo cụ đóng phim, đâm lút cán, chảy máu cứ y như thật, còn nhét thêm cả túi máu giả, muốn chảy bao nhiêu máu thì có bấy nhiêu, cậu nhìn lại đoạn clip mà cũng muốn tin là thật.
Nghĩ tới đây...!tự dưng cậu lại thấy tội nghiệp cho Đường Phong, thật ra anh đã bị mẹ ruột tính kế.
Vì anh vốn không có chọn Nhan Ngọc Lam, người anh chọn là Hiên.
Nhưng Đường Phu nhân đã quyết định là cậu phải chết thì kiểu gì cũng phải chết.
Nói trắng ra là dọc cũng chết mà ngang cũng chết, tính tình của con trai thì không ai rành hơn mẹ, bà đã tính kỹ nước cờ rồi nên làm gì có chuyện vỡ trận.
Mà lỡ Đường Phong có không theo kịch bản thì cậu cũng ngỏm rồi, tất cả chỉ là do sự cố, trách ai được.
Diệp Vân Xuyên nhìn đoạn clip quay lại cảnh tượng sau khi cậu chết mà tim cậu nói đau gần chết, may cho Đường Phong vì bà là mẹ ruột của anh, chứ không phải của cậu, nếu không thì chắc bà cắt trứng anh luôn chứ chả đùa.
Đúng là chủ tịch của một tập đoàn quyền lực có khác, ra tay rất dứt khoát và tuyệt tình, cả con của mình cũng cho rơi hố đầy thương đau.
Và giờ thì cậu đang cùng bà đi nghỉ dưỡng tại Awala, biển xanh, cát trắng.
Còn Đường Phong thì ở nhà gặm nhấm nỗi đau dưới sự giám sát hai mươi tư trên bảy của vệ sĩ, cái gọi là tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể tha chính là đây.
Diệp Vân Xuyên lủi thủi đi vào nhóm người đang lắc lư một cách cuồng nhiệt, nhưng lại không cẩn thận bị du khách đụng phải khiến cậu bị ngã vào một người khác.
Lưng của cậu đập vào một bờ ngực phi thường rắn chắc, cậu vội quay đầu nói - "Xin lỗi tôi không cố ý." - Sau đó cậu đứng hình hai giây.
Người nọ là người ngoại quốc, mới mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh biếc rất đẹp.
Thân hình cao to nhìn rất thu hút, không quá cơ bắp nhưng...!khụ lớp cơ dưới lớp áo thun thì không chê vào đâu được.
Gương mặt phải nói là yêu nghiệt.
Người nọ khi nhìn thấy Diệp Vân Xuyên thì cũng đứng hình hai giây vì trong mắt anh ta cậu đẹp một cách xuất sắc.
Dáng người nhỏ nhắn, thon dài.
Mắt đen to tròn, trong vắt, giọng nói lại rất dễ nghe.
Anh ta nhìn cậu, cười rộ lên rồi dùng giọng địa phương để nói - "Tôi không sao, không phải lỗi của cậu, tôi tên Handsome, còn cậu."
Diệp Vân Xuyên nghe anh ta giới thiệu xong thì không nhịn nổi mà bật cười - "Phụt...! haha handsome." - Cậu cắn môi cố nín cười, nhưng mà quả thật là rất mắc cười, dẫu biết anh ta đẹp trai thật nhưng mà cách gọi này...!haha đỡ không nỗi.
Người nọ đạt được mục đích khiến cậu cười vui vẻ, anh ta cũng cười.
Vì cậu cười lên trông rất đẹp - "Nếu cái tên handsome nghe không hợp thì đổi cái tên khác nhé, tôi tên Victor, còn cậu?" - Tuy là người nước ngoài nhưng anh ta nói tiếng địa phương rất giỏi.
Diệp Vân Xuyên nén cười, lịch sự đáp - "Chào anh, tôi tên Vân Xuyên.
Không phiền anh chơi nữa, tôi đi trước nhé, tạm biệt!" – Cậu đã quá mệt mỏi với chuyện yêu đương và kết giao cho nên không muốn dính vào những anh chàng luôn thu hút ong bướm như thế này.
Victor không ngờ là cậu lạnh lùng tới vậy, nếu đổi lại người khác thì chắc chắn sẽ lập tức muốn làm quen với anh, thậm chí là đeo dính chỉ để xin số điện thoại, mà cậu thì ngược lại.
"Sao cậu lại đi vội vậy? Cậu đi một mình sao? Nếu không ngại thì tôi đi cùng cậu nhé, dù sao tôi cũng đi có một mình." - Đó là do anh nói, chứ bạn thì anh có cả một đống, họ đang quẩy ở bên đống lửa trại khác cách nơi này khá xa.
Diệp Vân Xuyên cũng không định kết giao thêm bạn cho nên nhanh chóng từ chối - "Thật xin lỗi, tôi cũng đi cùng bạn, bây giờ tôi phải quay về rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt, hy vọng có thể gặp lại cậu!"
Diệp Vân Xuyên chỉ niễm cười chứ không đáp, không cần gặp lại đâu.
Thật ra cậu cũng không đi về phía mẹ nuôi của mình mà là ra biển để đi dạo, tách biệt với đám người ồn ào kia.
Thế giới của cậu chỉ đơn giản có thế, màn đêm và sóng biển rì rào.
Từng con sóng đập vào chân khiến cậu lạnh tới run người, nhưng cậu vẫn ngoan cố vọc nước.
Cậu rất thích biển, nhưng cậu có một bí mật mà không ai biết, đó là cậu không biết bơi, cuộc sống quá gấp gáp vội vàng cho nên cậu không có thời gian để học.
Sóng mỗi lúc một lớn và gió thổi ngày càng mạnh, cuối cùng cậu cũng vinh hạnh đánh liền một hơi ba cái hắt xì.
Tiếp theo sau đó là một chiếc áo sơ mi mỏng của ai đó khoác lên vai cậu.
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai - "Gió lớn dễ bị cảm lắm, mau trở vào thôi."
Diệp Vân Xuyên giật mình nhìn Victor đang đứng thù lù sau lưng mình - "...Cảm… ơn!"
Thật ra Victor đã luôn đi theo sau lưng cậu, quan sát cậu từ xa, hứng thú nhìn cậu vọc nước rồi run lẫy bẫy.
Thế nhưng gương mặt hạnh phúc của cậu lại khiến người khác cảm thấy vui vẻ, Victor cảm thấy rất thích bộ dáng đơn thuần, đáng yêu này của cậu nên vẫn một bước không rời, ai mà ngờ mới đó mà cậu đã hắt hơi rồi.
Diệp Vân Xuyên cởi áo trả lại Victor nói - "Cảm ơn anh, tôi không sao...!hắt xì...!hắt xì..." - Toang...!bị cảm thật rồi.
Victor lại khoác áo lên người cậu, kéo áo che kín rồi nói - "Bị cảm rồi còn nói không sao? Tôi đưa cậu về, đừng khách sáo." - Sau đó vòng tay ra sau lưng, cậu ôm cứng ngắt rồi lôi đi.
Vì cậu so với anh chênh lệch chiều cao và thân hình rất lớn cho nên anh cảm thấy rất thích cảm giác này, sống chết cũng không muốn buông tha cơ hội làm quen này.
“Tôi không sao, tôi tự về được mà.
Không cần phiền anh đưa tôi về đâu, tôi nói thật!” - Diệp Vân Xuyên đẩy mãi mà không được, sau đó lại đánh thêm mấy cái hắt hơi rõ to, thôi được rồi, tôi bệnh thật rồi.
Victor hỏi - "Phòng của cậu ở đâu, tôi đưa cậu về?"
"Không, không cần phiền phức như thế ...!hắt xì...!tôi tự đi được..." - Cậu sụt sùi nói.
Mà ngay lúc này đây, Liễu Vô Song đã nhìn thấy hai người níu níu kéo từ xa từ xa, còn cậu thì liên tục hắt hơi, bà nhanh chóng chạy đến đón cậu, lo lắng hỏi - "Vân Xuyên con sao thế? Con bị cảm sao? Còn cậu là?"
Victor lịch sự cúi đầu tự giới thiệu - "Xin chào, cháu là Victor, chúng cháu vừa mới làm quen với nhau.
Cậu ấy bị cảm nên cháu đưa về."
"Ồ thì ra là vậy, tôi là mẹ của Vân Xuyên, cảm ơn cậu.
Cứ giao tên nhóc này cho tôi là được, chúc cậu buổi tối vui vẻ nhé!" - Bà mạnh mẽ lôi Diệp Vân Xuyên về phía mình rồi đuổi khách, dám nhăm nhe con dâu của bà, mơ đi há.
Victor cũng không tiện cãi lời nên đành buông tay - "Vậy hẹn gặp lại cậu vào sáng mai nhé, chúc ngủ ngon.
À, có cần tôi mua thuốc cảm cho cậu không?"
Liễu Vô Song lập tức đáp - "Vậy thì không cần, cảm ơn cậu nhé, tôi có chuẩn bị sẵn thuốc rồi.
Tạm biệt cậu!" - Rồi bà lôi Diệp Vân Xuyên về phòng, cho cậu uống thuốc rồi lên giường ngủ.
Trong khi Diệp Vân Xuyên vẫn ngủ ngon lành thì đại boss Liễu Vô Song ngược lại ngủ không được ngon lắm, lần này bà tính sai rồi, mị lực của con dâu quả là không tầm thường mà, còn câu được con cá mập Victor wilson, trùm tài phiệt khu Đông Âu.
Con trai bà so với người ta quả là thấp hơn một cái đầu mà.
Nhưng định mệnh chính là định mệnh, tránh đường nào cũng về La Mã, kể từ hôm đó Victor bỏ mặc đám bạn bè mà đến lượn lờ trước mặt Diệp Vân Xuyên.