Sau khi Dịch Phong rời đi, ta đang lo không có người dẫn đường thì có một thị vệ không biết từ đâu xông ra, hắn cúi đầu khom lưng với ta, vẻ mặt hơi cung kính, “Mời Quận chúa đi bên này.”
Đi vào trong sân, thị vệ nói với ta: “Mời Quận chúa chờ một lát, tiểu nhân đi vào bẩm báo một tiếng.”
Ta gật đầu.
Thị vệ vào trong không lâu đã có bốn năm người từ trong viện đi ra.
Nhìn quần áo trang sức của bọn họ thì là quan viên triều ta.
Đi ra từ chỗ Tư Mã Cẩn Du thì chắc bọn họ đều là người của Thái tử đảng.
Nhưng ta nhìn nét mặt của bọn họ, mọi người hình như đang căm phẫn dâng tràn, thậm chí có người còn nhíu mày dậm chân, sắc mặt xanh đen.
Khi bọn họ nhìn thấy ta thì sự bất mãn trên mặt càng nhiều hơn, có người còn trừng ta nữa, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ ta đã chết hơn trăm ngàn lần rồi.
Ta còn đang kinh ngạc vạn phần, thì có người nói nhỏ ——
“Hồng nhan họa thủy.”
Ta nghe mà bật cười.
Ta biết từ này dùng để mắng chửi người, nhưng lần đầu tiên có người dùng nó với ta, ta quả thật được sủng ái mà lo sợ.
“Chư vị đại nhân nói quá rồi, bốn chữ này Bình Nguyệt không nhận nổi.”
Sắc mặt của các quan viên càng khó coi hơn, có người khẽ hừ một tiếng, cũng không nhìn ta mà trực tiếp quay đầu bước đi, những người còn lại thấy thế cũng rời đi.
Bích Dung tức giận nói:
“Không nói đến thân phận của Quận chúa là Chuẩn thái tử phi, mà chỉ riêng danh hào Quận chúa thì bọn họ thấy Quận chúa cũng nên hành lễ vấn an, nhưng họ lại không có tôn ti gì cả, quá vô pháp vô thiên[1] rồi.”
[1] Vô pháp vô thiên: không có luật pháp, coi trời bằng vung, không kiêng nể gì hết.
Ta cũng không biết có gì đáng để so đo, vì đều là những người không liên quan.
Nếu so đo, còn hao tốn tinh thần của mình nữa.
Lúc này, thị vệ đi ra, khom người nói: “Mời Quận chúa vào trong.”
Trong phòng đang trải hoả địa long nên ta vừa bước vào phòng đã thấy hơi nóng, cởi áo choàng trên người ra, ta thấy Tư Mã Cẩn Du đang tựa nửa người trên ngọc thạch trước tấm bình phong, trên người chỉ có một cái áo lót mỏng, mũ cũng không đội, một đầu tóc đen nhánh sổ ra, đôi mi dài đẹp yêu dã nói không nên lời.
Ta nhủ thầm, tướng mạo của hồng nhan trong “hồng nhan họa thủy” phải cỡ Tư Mã Cẩn Du mới xứng.
Tư Mã Cẩn Du ngoắc tay với ta, “A Uyển, lại đây.”
Ta chần chừ, liếc nhìn Dịch Phong cách Tư Mã Cẩn Du không xa, bộ dạng vẫn lạnh lùng như trước, hắn ngồi trước bàn, đầu ngón tay khẽ gảy dây cầm, thường phát ra tiếng đàn đơn điệu.
Tư Mã Cẩn Du hơi mất kiên nhẫn, mặt sầm xuống, “Qua đây.”
Ta lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn rất không có cốt khí mà đi qua.
Vì nguyện vọng hùng tâm tráng chí của cha, hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Ta ngồi xuống cạnh Tư Mã Cẩn Du, một cánh tay vòng qua eo ta, ta cúi đầu nhìn cánh tay chướng mắt kia, “Thái tử điện hạ, ngài đã quên chuyện đã đáp ứng tiểu nữ sao?”
“Ta đáp ứng nàng chuyện gì?”
Tư Mã Cẩn Du thật vô lại, ta nói: “Ngài đã nói trước khi thành hôn ngài sẽ không chạm vào tiểu nữ.”
“À, ta nhất thời quên mất.”
Tư Mã Cẩn Du thu tay về, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, ta luôn đặc biệt kháng cự đụng chạm với Tư Mã Cẩn Du.
Hắn chạm vào ta một cái, cả người ta liền không thoải mái như bị con sâu bò vào.
Ta hỏi: “Không phải Thái tử mời tiểu nữ đến ngắm mai nghe cầm sao?”
Tư Mã Cẩn Du làm biếng ngáp một cái, “Ngoài cửa sổ có một cây mai, còn nghe cầm, không phải Minh Viễn đang ở đây à? Nàng muốn nghe khúc nào thì bảo Minh Viễn đàn cho nghe khúc đó.”
Ta không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên gặp Tư Mã Cẩn Du và Dịch Phong, khi đó trong mắt Tư Mã Cẩn Du chỉ có bóng dáng của Dịch Phong.
Nay nghe giọng điệu của Tư Mã Cẩn Du, thì Dịch Phong đã thành người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng huynh trưởng còn nói Tư Mã Cẩn Du luôn ngủ chung với Dịch Phong mỗi đêm.
Ta nhìn Tư Mã Cẩn Du, lại nhìn Dịch Phong, đối với quan hệ của hai người bọn họ, ta thật sự không đoán ra được.
Bỗng dưng, Tư Mã Cẩn Du hỏi: “Nha hoàn này của nàng rất lạ mắt, mới tới à?”
Ta nói: “Dạ, mới tới ạ.” Ta không muốn nói nhiều, chỉ sợ Tư Mã Cẩn Du lại lôi chuyện kiếp trước ra.
Tư Mã Cẩn Du không chút để ý hỏi: “Tên gì?”
Bích Dung quỳ xuống, “Bẩm Thái tử điện hạ, nô tỳ tên là Bích Dung ạ.”
Mắt Tư Mã Cẩn Du tối lại, “Bích Đồng là gì của ngươi?”
Trong lòng ta oán hận, Tư Mã Cẩn Du này đúng là nhân tinh mà, tên chỉ hơi giống một chút đã nghĩ ngay tới.
Bích Dung run người, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời như trước: “Bẩm Thái tử điện hạ, là bà nội của nô tỳ ạ.”
Tư Mã Cẩn Du nghe xong, cũng không cho Bích Dung đứng dậy, chỉ ngắm nghía khối ngọc bội tinh xảo lung linh trong tay, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Tiếng đàn của Dịch Phong khi có khi không, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng hơi quái dị.
Bích Dung là người của ta, ta quyết không để nàng chịu uất ức ở đây, đành nói: “Bích Dung, qua rót cho ta chén trà.”
Tư Mã Cẩn Du cũng không mở miệng, xem ra hắn không phản đối lời của ta.
Bích Dung đứng lên, mới vừa đi đến bên cạnh ta, Tư Mã Cẩn Du bỗng nhiên mỉm cười nhìn ta, “A Uyển, ta thấy nha hoàn này của nàng không tồi, hay cho ta nhé.”
Ta không biết Tư Mã Cẩn Du lại có chủ ý gì, “Chẳng lẽ trong phủ của Thái tử điện hạ thiếu người?”
Tư Mã Cẩn Du nói: “Không thiếu, ta chỉ là muốn người của nàng.”
Lời này rất đáng đánh đòn! Ta nói: “Bích Dung không được, nếu Thái tử thật sự muốn người của tiểu nữ, chờ tiểu nữ về Vương phủ sẽ chọn cho ngài vài đứa thông minh lanh lợi qua đây.”
Tư Mã Cẩn Du sầm mặt, “Thẩm Yến đưa thứ gì cho nàng, nàng cũng coi là bảo vật.”
Ta sửng sốt, không biết Tư Mã Cẩn Du rút ra được kết luận này ở đâu.
Ta nhíu mày lại, nói: “Tiểu nữ không hiểu ý ngài.”
Tư Mã Cẩn Du hỏi: “Nàng dám nói Bích Dung không phải Thẩm Yến đưa?”
Hắn trái một câu Thẩm Yến phải một câu Thẩm Yến, ta nghe mà trong lòng rất không thoải mái.
Ta thấy Tư Mã Cẩn Du vẫn còn bị lún trong chuyện ân oán kiếp trước, đến kiếp này, hắn vẫn không thoát ra được.
Ta nói: “Bích Dung là sư phụ được mẹ tiểu nữ nhờ tìm, chuyện này không liên quan tới sư phụ.”
“Nàng còn biết đường giải vây cho hắn.”
Ta nhíu mày, “Sư phụ người...”
“Câm miệng, không được nhắc tới hai chữ sư phụ nữa.” Sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du âm tình bất định[2], ta thấy mà kinh hồn bạt vía, rõ ràng là hắn nhắc tới trước mà.
Từ lúc đi vào, ta chưa từng nhắc tới Thẩm Hoành câu nào cả.
[2] Âm tình bất định: tâm trạng khó đoán, khó hiểu.
Một lát sau, sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du dịu lại, hắn nói với Dịch Phong: “Minh Viễn, đàn một khúc đi.”
Tiếng đàn dần phát ra, trước kia ta rất thích tiếng đàn của Dịch Phong, nhưng có ông Phật lớn Tư Mã Cẩn Du ở đây, ta không còn lòng dạ nào để nghe nữa.
Bích Dung ở cạnh hầu hạ ta, thân mình thoáng hơi run rẩy, ánh mắt của ta và Bích Dung chạm vào nhau.
Nàng đáng thương nhìn ta.
Ta hiểu ý nàng, cho nàng một ánh mắt động viên.
Tư Mã Cẩn Du khẽ hừ một tiếng, “Chủ tớ các nàng thật tình thâm.”
Giờ phút này ta đã biết Tư Mã Cẩn Du không vui chỗ nào, chắc hắn oán hận thanh mai trúc mã của mình ở kiếp trước bị Thẩm Yến đoạt, nên kiếp này mới có thể bất mãn với Thẩm Hoành lớn như vậy, ta chỉ hơi nhắc tới, hắn sẽ bắt đầu trở nên âm tình bất định ngay.
Ta khẽ cười thành tiếng, nói: “Thái tử nói đùa, tiểu nữ là người vô tâm, sao có thể tình thâm chứ.
Tiểu nữ chỉ không muốn về phủ lại không biết phải giải thích với mẹ như nào thôi.” Ta nói lời này để Tư Mã Cẩn Du biết, kiếp này ta vô tâm, nên Thẩm Hoành hay Thẩm Yến cũng thế, ta cũng không có khả năng thích được.
Vừa nói xong, sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du đã bình thường lại, lông mày dài nhướn lên, thâm tình chân thành nhìn ta, “A Uyển nói rất đúng, ta rất thích A Uyển vô tâm.”
Tiếng đàn của Dịch Phong chợt rung lên, phát ra âm thanh chói tai rất khó nghe.
Mặt của hắn cũng trắng bệch.
Ta nhìn Dịch Phong, lại nhìn vòng tay màu đỏ trên cổ tay của Bích Dung một cái, không nhịn được híp mắt lại.
Nơi này thoạt nhìn có chút cổ quái.
Tư Mã Cẩn Du hình như cũng không thèm để ý đến sai lầm của Dịch Phong, vẻ mặt vẫn như cũ, “Sao không đàn tiếp?”
Lúc này Dịch Phong mới khôi phục vẻ mặt bình thường, giả bộ bình tĩnh khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn du dương lại vang lên lần nữa.
Ta nhớ lại câu Tư Mã Cẩn Du vừa nói —— A Uyển nói rất đúng, ta rất thích A Uyển vô tâm.
...!Hình như cũng không có gì không ổn.
Nhưng nghĩ đến việc ta không biết gì về chuyện tình cảm, ta đành hạ giọng hỏi: “Bích Dung, muội có biết Dịch Phong vừa rồi có điểm nào bất thường không?”
Bích Dung cẩn thận nhìn Tư Mã Cẩn Du, sau đó mới ghé vào tai ta, dùng giọng nhỏ như muỗi nói:
“Quận chúa, chỉ sợ Dịch Phong công tử đang ghen.
Có lẽ Dịch Phong công tử thích Thái tử điện hạ, bây giờ lại chính tai nghe thấy Thái tử điện hạ nói thích Quận chúa, nên vừa rồi sắc mặt mới có thể thay đổi như vậy.”
Thì ra là đang ghen à.
Ta nhìn Dịch Phong, rồi lại nhìn Tư Mã Cẩn Du, càng nhìn lại càng thấy chuyện giống như vậy.
Trước kia ta luôn nghĩ không biết Dịch Phong sẽ cưới nữ tử như nào, không nghĩ tới cuối cùng lại thích Tư Mã Cẩn Du, tên Thái tử hỉ nộ bất định[3] này, thật đúng là ngoài tưởng tượng của ta.
[3] Hỉ nộ bất định: vui giận bất thường không ổn định.
Bỗng nhiên, Tư Mã Cẩn Du dùng ánh mắt hung dữ nhìn Bích Dung, làm Bích Dung sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng ta.
Hắn hừ vài tiếng, cắt ngang Dịch Phong, “Dừng lại, Minh Viễn ngươi ra ngoài đi.”
Dịch Phong cúi đầu “Dạ”, trước khi rời đi còn hơi u oán liếc nhìn ta một cái.
Tư Mã Cẩn Du lại nói: “Những người khác cũng lui ra đi.” Bích Dung lo lắng nhìn ta, ta gật đầu với nàng.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ta và Tư Mã Cẩn Du.
“A Uyển.” Hắn gọi ta một tiếng, “Ta và Minh Viễn không giống như nàng nghĩ đâu.”
Ta hỏi: “Sao ngài biết tiểu nữ nghĩ gì chứ?”
Tư Mã Cẩn Du ngừng một chút, “Ta đúng là có ngủ chung với Dịch Phong, nhưng chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Mẹ nói, lời của nam nhân đều không đáng tin, nghe một chút thì được, nhưng trăm ngàn lần không được để vào lòng.
Ta gật gật đầu, “Dạ, tiếp đi.”
Tư Mã Cẩn Du hơi tức giận, “Ta nói thật.”
“Tiểu nữ hiểu mà.”
Tư Mã Cẩn Du bỗng dưng chuyển đề tài, “Lúc đầu ta bao Dịch Phong, vì nghĩ Dịch Phong là nàng, sau đó nàng xuất hiện ta mới biết là không phải.
A Uyển, nàng có biết vì sao kiếp này nàng không hiểu chữ tình không? Vì sao nàng lại thành người vô tâm không?”
Ta thành thật trả lời: “Không biết.”
Tư Mã Cẩn Du duỗi tay, chỉ vào ngực ta, “Bởi vì tâm của nàng đang ở trên người Dịch Phong.”