Vô Tâm


Ngày hôm sau, ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Bích Dung hầu hạ ta rửa mặt xong xuôi, mới từ từ nói với ta:
“Quận chúa, Dịch Phong công tử đến đây ạ.”
Ta thấy ánh mắt nàng sáng lên, trong lòng cũng đoán được sơ sơ.
Ta hỏi Lê Tâm: “Dịch Phong đến lâu chưa?”
Lê Tâm trả lời: “Trời vừa sáng đã tới rồi ạ.”
Bích Dung nói tiếp: “Ngày hôm qua Quận chúa bị kinh sợ nên cần phải nghỉ ngơi, Thẩm công tử cũng nói không được quấy nhiễu giấc ngủ của Quận chúa, nên Bích Dung cũng không dám đánh thức Quận chúa dậy ạ.”
Lê Tâm cũng gật gật đầu phụ họa theo.
Ta biết ngày trước Dịch Phong đối xử với ta không tốt, hai nàng đều nhìn thấy.

Mà hai đứa nha hoàn này cực kỳ bảo vệ ta, hiếm có dịp Dịch Phong qua đây một chuyến, nên việc các nàng muốn làm khó hắn cũng nằm trong dự liệu của ta.
Ta cũng không trách hai nàng, chỉ làm biếng ngáp một cái rồi hỏi: “Dịch Phong đang ở đâu?”
“Ở ngoài sân ạ.”
Ta vừa ra sân thì thấy Dịch Phong đang ngồi trên ghế đá đối diện Thẩm Hoành đưa lưng về phía ta.

Hai người đang nói chuyện, hơi cách xa ta, nên ta cũng không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ có thể mang máng nghe ra năm chữ “Cung thương giác trưng vũ”.
Hai người họ trò chuyện với nhau rất vui, Dịch Phong đặc biệt chăm chú, ta đứng sau lưng hắn hồi lâu mà hắn cũng không biết.

Thẩm Hoành đã sớm thấy ta, nhưng chỉ liếc nhìn ta một cái rồi vội thu lại.
Ta cũng không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Thẩm Hoành cũng khá phối hợp với ta, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với Dịch Phong.

Thẩm Hoành và Dịch Phong đều là người yêu cầm, nên khi hai người ở chung một chỗ cũng chỉ nói về âm luật.

Nhưng người khiến ta bất ngờ lại là Dịch Phong, từ lần đầu tiên gặp Dịch Phong, hắn vẫn luôn mang vẻ lạnh lùng, dù gặp ai, đến cả Tư Mã Cẩn Du thì cũng mang dáng vẻ như vậy, nhưng bây giờ nghe ngữ khí của hắn, thì có thể tưởng tượng vẻ mặt của hắn lúc này phấn khởi cỡ nào.
Có lẽ Dịch Phong đã gặp được tri âm tri kỷ.
… Tri âm?
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước kia Dịch Phong cũng từng gặp tri âm, còn truyền ra không ít lời đồn.

Ta nhớ ta cũng từng thấy bóng dáng tri âm kia của Dịch Phong, hiện tại nhớ lại, bóng dáng tri âm kia giống Thẩm Hoành tới chín phần.
Ta còn nhớ rõ là cùng ngày đó, ta đã bái Thẩm Hoành làm thầy.
Ta vòng ra sau Thẩm Hoành, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, bóng dáng từng thấy trước kia nay từ từ chồng vào.
Đây rõ ràng là cùng một người.
Dịch Phong thấy ta, vẻ phức tạp trong mắt chợt lóe rồi thôi.

Rất nhanh, hắn đã giấu đi biểu cảm đang có mà trở về Dịch Phong ta thường thấy, rồi đứng dậy chậm rãi thi lễ với ta.
“Quận chúa vạn phúc.”
Ta khoát tay, nói: “Không cần đa lễ, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Dịch Phong liếc nhìn Thẩm Hoành một cái, Thẩm Hoành rất biết điều mà nói với ta: “A Uyển còn chưa ăn sáng đúng không? Ta đi nấu cho con chút cháo trắng.”
Chờ đến khi ngoài sân chỉ còn ta và Dịch Phong, Dịch Phong mới lãnh đạm nói: “Đại hoàng tử điện hạ mấy ngày nay phải xử lý nhiều việc, bận tối mày tối mặt, nên mới để tôi qua đây cho người một câu trả lời về chuyện hôm qua, những kẻ đã bắt người ngày hôm qua đã bị tôi đưa hết qua đây, Đại hoàng tử bảo tôi chuyển lời cho người, tùy người xử trí.

Còn Lư thị lang ——” Dừng một chút, hắn nhìn ta rồi gằn từng tiếng: “Hắn đã chết.”
Ta hơi kinh ngạc.
Ta còn tưởng Tư Mã Cẩn Du nhiều nhất cũng chỉ trừng phạt Lư thị lang mà thôi, tuy hắn bắt ta nhưng chưa làm ta bị thương, tội không đáng chết.

Hơn nữa, mặc dù Tư Mã Cẩn Du là Hoàng tử, nhưng Lư thị lang cũng là quan viên trong triều, dù phạm vào đại tội thì Tư Mã Cẩn Du cũng không có quyền giết hắn.
Ta hỏi: “Hắn chết như thế nào?”
“Tự sát.” Nét mặt Dịch Phong không chút thay đổi nhìn ta, ánh mắt kia giống như ta đã phạm vào tội lớn ngập trời vậy.

“Đêm qua, Lư thị lang bị Đại hoàng tử xích lại, hai người tranh cãi một trận, rồi Lư thị lang nhất quyết muốn lấy cái chết để thay đổi tâm ý của Đại hoàng tử với người.

Đáng tiếc Lư thị lang đã chết, nhưng tâm ý của Đại hoàng tử với người vẫn như cũ không đổi.”
Nghe xong, trong lòng ta khá cảm động.

Nếu Tư Mã Cẩn Du đăng cơ làm Đế, thì Lư thị lang này nhất định sẽ thành trung thần có thể lưu danh sử sách.
“Lấy tâm trí, tài năng và học vấn của Đại hoàng tử thì có thể an bang.

Chỉ tiếc ngài ấy lún ở kiếp trước quá sâu, nên đều đem phần lớn tâm tư đặt vào người.” Dịch Phong cười tự giễu, ta cũng không hiểu hắn đang tự giễu cái gì.
Nhưng ta lại nghe ra ý tiếc hận trong giọng của hắn.
Kỳ thật mặc kệ kiếp này Tư Mã Cẩn Du đặt tâm tư ở đâu, thì ta cũng cảm thấy một khắc hắn gặp Thẩm Hoành kia thì đã thua rồi.

Thẩm Hoành tuy ôn hòa, nhưng bàn đến chuyện tâm kế, đối nhân xử thế thì thật sự không ai có thể bì kịp.
Ta đột nhiên hỏi: “Tri âm trước kia ngươi gặp là sư phụ ta?”
Dịch Phong hỏi lại ta, “Người cảm thấy tôi đối với sư phụ người rất đặc biệt?”
Ta gật đầu.
Dịch Phong u oán nói: “Chuyện này không liên quan tới tôi, mà do người hết.”
Ta giật mình, “Lời này có ý gì?”
Dịch Phong nói: “Người cũng biết một vía của người ở trong người tôi đúng không? Kiếp trước người quá chấp niệm sư phụ, nên một vía bị tách ra kia dù đã chuyển thế cũng vẫn mang theo chấp niệm đó, nên lần đầu tôi nhìn thấy Thẩm Hoành, thì luôn không kìm lòng được mà muốn tới gần hắn...” Hắn khẽ ho một tiếng, “Đương nhiên, Thẩm Hoành tinh thông âm luật, cũng là một trong những nguyên nhân khiến chúng tôi hợp nhau.”
Ta hỏi: “Ngươi có biết cách để vía kia trở về người ta không?”
Dịch Phong rũ mi mắt xuống, im lặng hồi lâu mới đáp: “Không biết.”
Dịch Phong đi rồi, Thẩm Hoành qua đây ăn sáng với ta.

Vừa mới nghe Dịch Phong nói như vậy, nên ánh mắt ta nhìn Thẩm Hoành dù sao cũng hơi không giống trước.

Thẩm Hoành là người cẩn thận, khi ta nhìn Thẩm Hoành lần thứ hai, thì Thẩm Hoành hỏi ta:
“Dịch Phong vừa nói gì với con vậy?”
Ta hỏi: “Có phải sư phụ cũng biết một vía của con ở trong người Dịch Phong không?”
Thẩm Hoành gật đầu.
“Vậy sư phụ có biết làm sao để vía kia trở lại người con không?”
Thẩm Hoành hỏi lại ta: “Con muốn vía kia trở về à?”
Kỳ thật có cũng được, mà không có cũng thế, đều không quan trọng.

Dù sao mười sáu năm qua ta cũng vẫn luôn như vậy.

Ta nói:
“Có hay không cũng được ạ.”
Thẩm Hoành thở dài: “Ta tìm không ít cách nhưng không thành công, chẳng qua ta đoán Tư Mã Cẩn Du đã tìm được cách.

Con đã cảm thấy có hay không cũng được, thì có thể trở về hay không cũng không sao.

Kỳ thật làm người vô tâm cũng rất tốt, ít ra sau này dù xảy ra chuyện gì, thì A Uyển cũng không bị tổn thương.”

Tin ta bị bắt cóc cũng không biết sao lại truyền ra ngoài, chỉ mấy ngày ngắn ngủn đã có quà an ủi cuồn cuộn không ngừng đưa tới, đến cả Đan Lăng cũng qua thăm.
Lúc hắn tới, Thẩm Hoành đang dạy ta khi bị dây thừng trói thì phải tháo như thế nào.
Khi ta đang cố gắng tháo nút thắt theo cách Thẩm Hoành dạy, thì chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên, ta ngước mắt nhìn, thì thấy Đan Lăng đang nhảy xuống tường, đứng trước mặt ta.
Vừa thấy Đan Lăng, làm ta nhớ tới năm vòng tay bạc không có duyên với ta.
Đan Lăng lạnh lùng nói: “Sư điệt, tháo nút thắt không nên dùng sức, mà dùng kỹ xảo.

Chắc sư huynh cũng chỉ mẹo cho con rồi, thế sao vẫn chưa tháo được?”
Ta biết Đan Lăng không hài lòng về ta, ẩn ý lời này của hắn không phải đang nói ta ngốc à?
Vừa rồi ta hơi luống cuống nên luôn không tháo được.

Bây giờ Đan Lăng đang ở trước mặt, ta không muốn thua chí khí, bèn lập tức bình tĩnh lại, rồi nhớ lại mỗi câu và động tác làm mẫu của Thẩm Hoành.
Con người ta chỉ cần không đề cập đến chữ tình, thì học cái gì cũng không quá chậm chạp.
Qua non nửa nén hương, cuối cùng ta cũng tháo được nút thắt như ý nguyện.

Ta thả cổ tay hơi đỏ do bị dây trói xuống, vừa định cho Đan Lăng một ánh mắt đắc chí, thì Thẩm Hoành đã vội cầm cổ tay của ta, vẻ mặt đau lòng nói:
“Sao lại cố sức vậy? Có đau không? Để ta bôi thuốc cho con.”
Đan Lăng thích thú nhìn ta và Thẩm Hoành.
Ta vội rút tay về, “Không đau ạ.”
Ánh mắt Đan Lăng vội thay đổi, như ta đang làm chuyện không nên làm vậy.

Hắn nhíu mày nhìn ta, “Con gái mà có sẹo sẽ không đẹp, mau để sư phụ con bôi thuốc đi.”
Ta nói với Đan Lăng: “Sư thúc nói quá, mấy vết đỏ này qua đêm nay là hết rồi, cần gì phải bôi thuốc làm quá lên chứ? Vả lại người con cũng không có yếu thế đâu, sư thúc đúng là nghiêm trọng hoá mà.”
Ta lại nói với Thẩm Hoành: “Sư phụ, người biết y thuật, hẳn cũng biết mấy vết đỏ này một lát nữa sẽ hết mà.”
Đan Lăng càng nhíu mày chặt hơn, sắc mặt cũng không dễ nhìn, hắn mở miệng, hình như đang muốn nói gì đó, thì đã bị Thẩm Hoành cười ngắt lời, “Ừ, chắc đêm nay có thể hết rồi.” Sau đó, Thẩm Hoành lại thản nhiên chuyển đề tài, “Sao đệ lại tới đây?”
Dường như Đan Lăng vẫn đang rất bất mãn, nhưng bị ánh mắt của Thẩm Hoành ngăn lại, nên hắn phải nén lại khiến khuôn mặt có hơi đỏ lên.
“Nghe nói sư điệt bị bắt cóc, nên đệ đến xem thử.

Huynh yên tâm, không có người thấy đệ đến.” Đan Lăng lấy một vật từ trong ngực ra, “Cho con an ủi.”
Đan Lăng vừa nói, trong lòng ta càng không thoải mái.

Nếu không phải do hắn ngày đó đột nhiên ngăn ta lại, thì ta sẽ không bị người ta nhân cơ hội bắt đi.
Ta nói: “Lần trước sư thúc đưa cho con năm vòng tay bạc đã bị rớt trên đường bị bắt, tâm ý của sư thúc nay cũng không còn nữa, sư điệt thật sự cực kỳ áy náy.”
Thẩm Hoành vừa nghe thì híp mắt lại.
“Con đã gặp đệ ấy trước khi bị người của Tư Mã Cẩn Du bắt?”
Ta gật đầu, rất cảm khái nói: “Haiz, vừa ra cửa Nhất Phẩm Lâu, năm vòng tay bạc còn không chưa hết nóng, thì đã bị người ta đánh bất tỉnh.

Năm vòng tay bạc bây giờ cũng không biết ai được lợi nữa…”
Cuối cùng, ta liếc nhìn Đan Lăng một cái.
Đan Lăng hơi sợ hãi nhìn Thẩm Hoành, rồi vội vàng nói với ta: “Không có gì không có gì, chỉ năm vòng tay bạc thôi.

Con là sư điệt của ta, mấy ngày nữa ta sẽ cho con mười cái.”
Thẩm Hoành nói: “Sư đệ, ta nhớ rõ đệ có đồ tốt được sư phụ cho trước khi xuống núi.”
Đan Lăng đau lòng nói: “Sư điệt, mấy ngày nữa ta lại cho con thêm một phần lễ gặp mặt, con nhất định sẽ thích.”
Xem bộ dạng kia của Đan Lăng thì chắc đó là đồ rất tốt.
Ta cười híp mắt nói: “Đa tạ sư thúc ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui