Vô Tận Cường Hóa

Bão tố đã đến.

Bầu trời trở nên lờ mờ, phảng phất màn đêm sớm phủ xuống.

Tia sét chớp động giữa mây đen phảng phất như bóng đèn điện áp bất ổn chợt sáng chợt tắt.

Trong tầng mây ẩn hiện tiếng sấm vang dội, phảng phất hải thần đang gầm thét.

Cơn lốc cuốn lấy sóng biển dâng cao mấy chục mét, đẩy tới từng lớp một, chẳng khác gì một tòa cao ốc di động, phô thiên cái địa nện xuống.

Nếu muốn sinh tồn trong sóng gió, nhất định phải ngược sóng mà lên.

Duy chỉ có đón lấy sóng gió, đứng trên đầu sóng ngọn gió, mới có thể tiếu ngạo vùng hải dương hay biến đổi này.

Có thể sinh tồn trong biển rộng, đại đa số đều có tính cách can đảm và phóng khoáng phi phàm. Bọn họ hoặc cương quyết bướng bỉnh, hoặc kiên nghị cứng cỏi, hoặc hào phóng rộng rãi, hoặc hung ác bá đạo.

Điểm chung duy nhất là bọn họ đều có thể dũng cảm tiến lên giữa dòng nước xiết, đón gió ngăn mưa.

Các thủy thủ trên tàu Khoai Tây dưới sự chỉ huy của thuyền trưởng, ra sức khua động mái chèo, từng đạo mệnh lệnh hạ đạt, hạ buồm, bám vững, cầm lái là ba quy tắc thao túng thăng bằng của đội thuyền, đón đầu ngược lên sóng lớn. Các thủy thủ ra hiệu cho nhau, động tác đều đặn.

Thẩm Dịch đứng trên boong thuyền mũi tàu, hai chân như mọc rễ vào mặt thuyền, không chút sứt mẻ.

Trước mặt thiên uy hùng vĩ hôm nay, hắn cũng không kháng cự, cũng không nao núng, chỉ là đối mặt, ngưng mắt nhìn, xem xét, sau đó tinh tế thưởng thức, phảng phất như xem một bức họa, hoàn toàn không biết chính mình đã đang ở trong đó.

Đây một phần là nhờ khả năng của bản thân, phần khác là nhờ sở trường bơi lội.

Sở trường bơi lội cơ sở: Không bị các loại địa hình đặc thù trên nước như đội thuyền ảnh hưởng xấu. lúc tác chiến trong nước, tất cả công kích, tốc độ di động và tốc độ công kích suy yếu một nửa, gia tăng sức chịu đựng sinh hoạt trên nước.

Sở trường bơi lội cấp cơ sở giúp hắn thích ứng biển cả rất nhiều. Chỉ riêng món này, đội Đoạn Nhận phải trả suốt một vạn điểm. “Thẩm Dịch! Sóng to quá! Thuyền có vẻ sắp không chịu nổi!” Trong kênh nói chuyện truyền đến tiếng kêu gào của đám người Kim Cương, Hồng Lãng. “Chỉ là một món ăn sáng khai vị trước nhiệm vụ chính thức mà đã làm khó các anh rồi sao?” “Món khai vị này có chút cứng ngạnh, khó nuốt a!” “Đừng lo lắng, thuyền không dễ bị hủy như vậy, bằng không thì còn thi hành nhiệm vụ thế nào?” Thẩm Dịch nói xong nhìn lên thiên không chắn trên đầu mình: “Bất quá thoạt nhìn chúng ta vẫn nên làm chút cái gì đó cam đoan an toàn.” “Làm cái gì?” “Vậy thì phải xem phiền toái là gì.” Thẩm Dịch ung dung trả lời.

Một đợt sóng cồn hung ác đánh tới, cuốn lấy một gã thủy thủ về phía hải dương. Thủy thủ nọ huơ tay múa chân trên không trung kêu thét.

Thẩm Dịch cũng không ngẩng đầu, chỉ giơ tay phải, Phi Trảo ngang trời bắt lấy thủy thủ nọ, đơn giản đoạt anh ta trở về từ trong tay thần biển.

Thủy thủ nọ rơi bịch xuống mặt thuyền, ngạc nhiên nhìn bốn phía, hiển nhiên còn không nghĩ ra tại sao mình lại trở về, trên mông đã bị lái chính đá một cước: “Này, không chết thì mau đi làm việc! Lượn ra kia mau!” Thủy thủ nọ vắt giò lên cổ chạy đi làm việc.

Thẩm Dịch bình tĩnh nhìn xem một màn này, hắn lớn tiếng nói: “Mọi người chú ý bảo hộ thủy thủ! Nếu không đủ thủy thủ, năng lực hành động của thuyền sẽ phải chịu hạn chế lớn.” “Đã biết!” “Mặt khác trận bão tố này hẳn là cơ hội tốt để chúng ta thừa dịp tụ hợp, tất cả mọi người lập tức tới gần vị trí của Ôn Nhu, Ôn Nhu, em tận khả năng tiến lên, vọt tới phía trước nhất!” “OK!” Thẩm Dịch bước nhanh đến chỗ thuyền trưởng.

Thuyền trưởng Courtney của tàu Khoai Tây đang lớn tiếng gào thét chỉ huy các thủy thủ chống lại trận cuồng phong bão táp này. Ông ta cột chính mình vào cột buồm, quơ cái mũ của mình, trong tay còn cầm một lọ rượu lang, la lớn: “Cố lên nào, các cậu bé của ta! Thêm chút sức! Cái thằng chó thời tiết này chống đỡ không được bao lâu nữa rồi! Ánh rạng đông đang ở trước mắt!” Thẩm Dịch đi tới bên cạnh Courtney hỏi: “Cần tôi hỗ trợ gì không? Thuyền trưởng.” Courtney ngạc nhiên nhìn xem Thẩm Dịch: “Anh lên đây bằng cách nào vậy?” Ông ta phát hiện Thẩm Dịch chỉ dùng một tay đã tóm lấy cột buồm, sau đó buông lỏng ngồi bên cạnh mình. Tuy bão tố đánh cho người hắn ướt mem, nhưng nét mặt hắn lại tùy ý giống như đang tắm rửa trong suối nước nóng vậy. “Cái này không quan trọng, thuyền trưởng, tôi đang hỏi ông có gì cần tôi giúp một tay không?” “Không, không cần, anh bạn, chỉ là một ít sóng gió mà thôi, không có gì lớn đấy. Chúng ta rất nhanh sẽ có thể vượt qua.” “Một ít sóng gió?” Thẩm Dịch có chút hoài nghi nhìn thuyền trưởng.

Courtney gãi gãi da đầu, đính chính một chút: “Cũng không tính một ít, nhưng tuyệt đối không phải tệ nhất ta từng thấy.” “Đã như vậy, tôi muốn nhờ ông chỉnh hướng tàu lệch một chút về phía Tây Nam!” “Chuyện này cũng không dễ dàng cho lắm, chúng ta rất khó bảo trì hoạt động bình thường dưới cơn bão thế này. Chúng ta phải căn cứ hướng gió để điều tiết vị trí, nếu không lỡ có gió thổi tới từ cạnh thuyền, anh biết hậu quả rồi đó!” “Đương nhiên, thuyền sẽ bị thổi lật. Bất quá nếu lực gió cạnh k thuyền hông lớn, chúng ta cũng có thể trụ qua.” “Ta thấy rất khó, trừ phi có đầy đủ vật áp khoang thuyền, để cho thuyền của chúng ta có thể vững hơn một ít.” “Cần mấy kí?” “Ít nhất hai mươi tấn.” Trên boong thuyền chiếc Khoai Tây đột nhiên xuất hiện hai đoạn cánh tay kim loại to lớn, ép cho cả con thuyền trầm xuống nước.

Tất cả mọi người nhìn trợn mắt há mồm, bản thân Courtney càng là khiếp sợ nhìn sang Thẩm Dịch: “Ôi Chúa, đó là…” “Vật áp khoang thuyền.” Thẩm Dịch trả lời: “Đại khái hai mươi tấn. Tôi có thể căn cứ nhu cầu của ông mà điều tiết sức nặng, chỉ cần ông có thế đưa tôi nhanh chóng thông qua khu vực này.” Dùng Kẻ Thu Gặt tới áp khoang thuyền, cũng chỉ có Thẩm Dịch làm ra được loại sự tình này. Nếu Kẻ Thu Gặt có trí khôn, tất sẽ không nói gì mà khóc thảm.

Courtney trợn mắt: “Anh nhất định là con trai thần biển, nhất định là!” “Coi như là thế, cũng chỉ là một đứa con riêng.”

Chiếc Khoai Tây anh dũng tiến lên giữa làn sóng ngọn gió.

Thẩm Dịch không chú ý đến nữa, công việc chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp đi làm, mặc dù là Thẩm Dịch cũng chưa chắc có thể xuất sắc hơn đám thủy thủ chuyên nghiệp giữa biển khơi bát ngát nơi đây.

Mưa to gió lớn trên biển y nguyên hung mãnh.

Người chưa từng trải qua sóng to gió lớn, thực sự rất khó tưởng tượng mọi người làm sao có thể tự bảo vệ mình trước lực lượng thiên địa hùng vĩ như vậy. Các thủy thủ mắng to dưới khí trời ác liệt, anh dũng công tác, cố gắng nắm thuyền gỗ trong tay sẽ không nghiêng mình. Một đoạn thời gian bổ sung tri thức ngự thuyền trước khi tiến vào đã giúp Thẩm Dịch ít nhiều có thể hiểu được các thủy thủ đang làm cái gì, vì sao làm như thế, nhờ đó mà hắn ngẫu nhiên có thể ra tay phối hợp hỗ trợ, còn những mạo hiểm giả bị động tiến vào thế giới Cướp biển vùng Caribe kia khả năng phải gặp vận rủi lớn.

Công tác chuẩn bị trong một giờ căn bản không đủ cho bọn họ học tập và nắm giữ tri thức khống thuyền, sở trường bơi lội càng không phải ai cũng đều chọn. Rất nhiều người thậm chí ngay cả công tác chuẩn bị cơ bản nhất đều không làm tốt, liền la bàn và hải đồ đều quên mang, trên thuyền xóc nảy theo sóng gió, hoa mắt chóng mặt, gọi mẹ khóc cha.

Ngẫu nhiên trong lúc đó, một cơn sóng đánh tới, sẽ có một hai thủy thủ bị đánh rớt khỏi thuyền. Một ít mạo hiểm giả ốc còn không mang nổi mình ốc căn bản không có tâm tư cố kỵ sinh tử của đám thủy thủ “rơm rác” kia.

Nhưng mà theo sóng gió càng lúc càng lớn, những người này sẽ phải trả một cái giá cực đắt.

Trên bầu trời, một tia thiểm điện đánh xuống, chém một chiếc cột buồm trên mặt biển thành hai đoạn.

Cột buồm chính răng rắc ngã xuống, các thủy thủ kinh hoảng trốn tránh bốn phía. Đội thuyền không người điều khiển, bắt đầu ngả nghiêng giữa sóng gió.

Đến khi một ngọn sóng to đánh tới, hung hăng đẩy bên cạnh thuyền, tựa như một bàn tay đẩy nhẹ món đồ chơi một cái, thuyền lớn lật nghiêng… Gió bão sẽ không đánh nát thuyền, nhưng có thể quật ngã nó.

Chứng kiến hết thảy qua ống nhòm, Thẩm Dịch thở dài. “Một người bị nốc-ao.” Hắn nói. “Có phải đội Thứ Huyết không?” Ôn Nhu hỏi. “Không biết, khung cảnh quá tối, khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm. Bất quá anh nghĩ, bọn hắn cũng không kém cỏi đến vậy.” “Ta vẫn là hi vọng bọn hắn kém cỏi như vậy.” Hồng Lãng làu bàu.

Trong kênh nói chuyện vang lên tiếng mọi người cười hắc hắc.

Đám người mạo hiểm hiện tại còn chưa có năng lực khống chế thiên nhiên, lực lượng chưa tới mức nghịch thiên, chiến đấu trên biển đúng là so thực lực tổng hợp, so kỹ năng bơi, so đội thuyền, so tri thức điều khiển tàu thuyền, so năng lực thích ứng và nhận thức tự nhiên, so trình độ lợi dụng biến hóa thời tiết, so các loại nhân tố bên ngoài kế hoạch.

Thẩm Dịch không biết đội Thứ Huyết có thể gắng gượng qua trận gió lốc này hay không, nhưng hắn biết rõ, nếu ngay cả mình còn cảm giác không dễ chịu, như vậy Tạ Vinh Quân nhất định sẽ không có cảm giác gì tốt.

Bão tố trước mắt như vòi rồng gào thét trong mật thất, trầm thấp mà mang theo xoáy âm kỳ lạ, sóng lãng nhào lên từng đợt, cọ rửa mặt thuyền.

Nhìn qua cơn bão tàn sát bừa bãi, trong mắt Thẩm Dịch lại lộ ra vẻ hưng phấn.

Hắn giang hai cánh tay, rồi đột nhiên hét lớn lên trời: “Khiến bão tố tới mãnh liệt hơn đi!” Ùng ùng vang dội, phảng phất như thỏa mãn nhu cầu của Thẩm Dịch, giữa đêm tối bao la mờ mịt, tia chớp thê lương đánh xuống…

Cơn bão tựa như Thượng Đế bướng bỉnh, đùa bỡn đám mạo hiểm giả trong tay.

Sắc mặt Tạ Vinh Quân đã biến thành một mảnh đỏ tía, hiện tại chiếc Quả Phụ Nhỏ toàn bộ dựa vào kinh nghiệm dày dặn của thuyền trưởng và các thủy thủ chèo chống, gã không có thực lực siêu nhân cường đại, lại không thể giúp bề bộn nửa điểm. Long Diễm Chiến Đao của gã vô kiên bất tồi, lại không thể chém đứt gió bão; Huyết Đao Bí Quyết cương mãnh vô cùng, lại không thể kích lùi sấm sét; Thủ Hộ Cứ Điểm có thể thủ hộ bản thân, lại không thể bảo hộ thương thuyền; lúc này nhiệm vụ vừa mới bắt đầu đã khiến gã từng bước lâm vào bị động, khiến gã thống khổ. “Đội trưởng! Thuyền sắp không chịu được nữa!” Có đội viên kêu to qua kênh nói chuyện. “Câm miệng! Bao nhiêu sóng to gió lớn đều đã trải qua, một cái Cướp biển vùng Caribe có thể gây khó dễ cho chúng ta sao? Trận gió lốc này bất quá là khúc nhạc dạo của nhiệm vụ, quét sạch một ít mạo hiểm giả không đủ tư cách mà thôi, nếu ngay cửa ải này đội Thứ Huyết chúng ta cũng không qua nổi, như vậy sớm chết quách đi cho rồi!” Tạ Vinh Quân nổi trận lôi đình hò hét vào tai mỗi một gã đội viên thông qua kênh đoàn đội: “Bảo vệ tốt thuyền của các ngươi, bảo vệ tốt thủy thủ, ta nghĩ đô thị chế tạo trận bão này nhất định có điểm tới hạn! Nó không có khả năng chế tạo một hồi bão táp không tiết chế!” Rốt cuộc vẫn là mạo hiểm giả già dặn, Tạ Vinh Quân đồng dạng nhìn ra vấn đề mấu chốt.

Trận gió lốc này, cuối cùng chỉ là ngụy trang hù người, chỉ cần bản thân không xảy ra vấn đề, nhất định có thể chịu nổi.

Nhưng phảng phất như đang đùa cợt lời tiên đoán của Thẩm Dịch và Tạ Vinh Quân, thời tiết lúc này lại đột nhiên biến hóa.

Một vòi rồng khổng lồ cuốn lên giữa hải dương, lốc xoáy quanh quẩn kéo dài đến tận chân trời, phía trên tiếp cận tầng mây, phía dưới chạm nước biển, phảng phất như một gã khổng lồ đội trời đạp đất, hút nước biển lên không, chảy ngược ra một lớp màn trời mây nước, phiêu phiêu sái sái giáng xuống từ trên trời, tạo nên mưa to gió lớn cả một khu vực. “Ha, gặp quỷ rồi!” Tất cả thuyền trưởng, còn có mạo hiểm giả trên đường biển đồng thời phát ra tiếng than sợ hãi.

Tuy cảnh tượng đồ sộ này rung động tuyệt luân, nhưng thực sự khiến cho trái tim tất cả mọi người rơi xuống tầng chót nhất, ngay cả Thẩm Dịch cũng trợn mắt há mồm mà nhìn vòi rồng cực lớn kia, không nghĩ ra nếu vòi rồng này xoắn tới chính mình, sẽ tạo thành tai nạn đáng sợ thế nào.

Chẳng lẽ Huyết Tinh đô thị trước tiên định một mẻ hốt gọn tất cả mạo hiểm giả ngay thời điểm nhiệm vụ chưa chính thức triển khai?

Vòi rồng xoay tròn cấp tốc, gào thét ồ ồ, mạnh mẽ vọt tới trên mặt biển, từng luồng tia chớp đánh xuống, chiếu màn trời đêm sáng tối chập chờn. Tiếng gió bên tai chẳng khác gì tiếng động cơ xe tải lớn, chấn đinh tai nhức óc, khiến tâm trí của người phải chịu khảo nghiệm khốc liệt.

Trái tim mỗi người đều dâng lên một chút tuyệt vọng.

Đúng lúc này, chân trời đột nhiên hiện lên một vầng thái dương.

Ánh mặt trời phá tan mây đen, rải lên mặt biển.

Mặc dù chỉ là một tia, lại mang đến sinh cơ vô hạn.

Ngay lúc đó, vòi rồng to lớn bỗng nhiên biến mất không còn tăm tích, phảng phất chưa từng tồn tại.

Bão tố đến gấp lui cũng nhanh, mây đen đầy trời tán mất, tái hiện chân trời quang minh.

Vòi rồng không còn nữa, mặt biển đột nhiên khôi phục tĩnh lặng.

Hết thảy đều đến quá mức đột nhiên, mới vừa rồi còn là biển cả cuồng bạo mãnh liệt, dưới tia sáng mong manh chiếu xuống lại trở nên dịu dàng như thiếu nữ, từng cơn sóng gợn đánh nhẹ vào mạn thuyền, chỉ phát ra tiếng bọt nước an tĩnh. “Chuyện này… đây là chuyện gì a?” Tất cả mọi người kêu lên.

Như thế nào bão tố đột nhiên bốc hơi mất? “Thẩm Dịch, ngươi biết đây là chuyện gì không?” Thẩm Dịch không có trả lời.

Hắn đang thưởng thức thỏa thích cảnh tượng xinh đẹp trước mắt.

Sóng xanh giữa trời xanh, hải âu bay thành đàn, ánh mặt trời phản xạ trên sóng biển, vẫy ra từng mảng lấp lánh. Trên mặt biển, một ít đội thuyền đang lần nữa kéo lên cột buồm, sau khi trải qua một đợt bão tố, đám người mạo hiểm lại tính tiếp tục lên đường.

Nghĩ nghĩ, hắn trả lời: “Ta không biết vì sao cơn bão đột nhiên biến mất, bất quá chẳng mấy chốc chúng ta sẽ chứng kiến đáp án.” Phảng phất như xác minh lời Thẩm Dịch nói, mặt biển yên tĩnh đột nhiên lại nổi sóng.

Một con thuyền lớn tạo hình kỳ lạ đột nhiên nhô ào lên từ dưới nước, mũi tàu to lớn nhọn hoắt mở ra như miệng cá mập, hình tượng dữ tợn như một con thú khủng bố trên biển.

Thuyền kia tốc độ cực nhanh, vừa mới lao ra mặt nước, liền lướt nhanh đến một thương thuyền, mũi sừng nhọn hoắt chẳng khác gì gã trai tráng cường hành tiến vào thân thể con gái người ta, đâm phốc vào đầu thương thuyền nọ! “Người Hà Lan Bay! Là Người Hà Lan Bay!” Tất cả mạo hiểm giả nhao nhao hô to thành tiếng. “Người Hà Lan Bay…” Thẩm Dịch cũng tự lẩm bẩm: “Ta nghĩ giờ chúng ta hẳn đã rõ cơn bão như thế nào dừng lại rồi đúng không? Có người cho rằng Người Hà Lan Bay dễ đối phó hơn bão tố…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui