Vô Tận Cường Hóa

Trên boong tàu Dorisa vắt ngang ba cổ thi thể.

Mơ Chưa Tỉnh, Lộ Kỳ Áo, Minh.

Trong đó, Minh đã biến thành một khối thịt nát, chỉ tìm được mấy mảnh xác, miễn cưỡng xếp thành hình người.

Về phần Số 47 —— căn bản không cách nào kiếm được, chỉ có thể an nghỉ dưới đáy biển.

Máu trên biển đã tán, đại lượng gỗ vụn vẫn đang trôi nổi, còn có một ít thủy thủ kêu khóc dưới nước, cũng không ai thèm để ý.

Tạ Vinh Quân kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, không còn tin vào hai mắt của mình.

Tàu Quả Phụ Nhỏ bị hủy, Mơ Chưa Tỉnh chết, Lộ Kỳ Áo chết, Số 47 chết, thậm chí ngay cả Minh cũng chết, Lam Bình bị người bắt đi.

Một trận chiến đấu chấm dứt, đội Thứ Huyết gặp phải tổn thất trước nay chưa từng có.

Có thể nói từ lúc đội Thứ Huyết thành lập tới nay, còn chưa bao giờ gặp qua tổn thất nặng nề như vậy.

Chẳng khác gì hung hăng tát mặt Tạ Vinh Quân, Thẩm Dịch dùng tác phong quả quyết lăng lệ ác liệt của hắn nói cho tất cả mọi người biết, đừng bao giờ khinh thường kẻ địch. “Khốn nạn!” Arnold đứng một bên giận sôi người.

Đội ngũ tại Huyết Tinh đô thị, tất cả đều là bạn tốt cùng nhau trải qua nhiều lần gió tanh mưa máu, đều có cảm tình sâu đậm với nhau. Càng là cường đội, tình nghĩa thường thường càng sâu sắc, tín nhiệm càng nặng. Một đội ngũ không có tình cảm lẫn tín nhiệm, mặc kệ thực lực cá nhân cường thịnh bao nhiêu, cũng không thể trở thành cường đội.

Mấy người Mơ Chưa Tỉnh chết đi, khiến mỗi người phải chịu trùng kích cực lớn. Arnold phẫn nộ kêu to: “Ta đi làm thịt bọn hắn!” “Đúng vậy! Giết bằng được, làm thịt bọn hắn!” Tất cả mọi người cùng nhau hò hét. “Đủ rồi!” Tạ Vinh Quân gào lên nói: “Lấy cái gì đi giết? Các ngươi vẫn chưa rõ sao? Nơi này là thế giới bọn hắn lựa chọn! Là sân nhà của bọn hắn! Bọn hắn đã sớm đã chuẩn bị xong hết thảy!” “Bọn hắn cũng bị thương, bây giờ chúng ta đi qua, nhất định có thể tiêu diệt bọn hắn!” Trần Dịch kêu lên. “Láo toét!” Tạ Vinh Quân trừng mắt Trần Dịch: “Mới vừa rồi còn chưa tới gần bọn hắn, thuyền đã bị oanh tạc. Không có Lam Bình, chúng ta lên thuyền bọn hắn bằng cái gì? Còn nữa, cho dù đối phương bị thương thì thế nào? Chúng ta đã tổn thất năm người! Ngươi và Đế Vũ, còn thừa bao nhiêu lực chiến đấu? Bỏ hai người các ngươi, chúng ta đã hòa quân! Nhưng tên khốn Thẩm Dịch kia còn có T-1000 và Kẻ Thu Gặt, còn có đầy đủ trang bị thuỷ chiến…” Nói đến T-1000 và Kẻ Thu Gặt, Tạ Vinh Quân rít từng hơi lạnh.

Gã thật không thể ngờ tới, Thẩm Dịch vậy mà có được hai món lợi khí giết người kinh khủng này.

Cũng may, tuy rằng chiến đấu trên biển mang đến cho Thẩm Dịch đầy đủ ưu thế địa lợi, nhưng lại khiến Kẻ Thu Gặt không cách nào phát huy toàn lực, nếu không chỉ sợ Đế Vũ và Trần Dịch đều khó thoát khỏi cái chết.

Trận chiến này, cái giá đội Thứ Huyết phải trả vượt xa tưởng tượng, một chi đội ngũ mười hai người, chính thức giữ lại lực chiến đấu, vậy mà chỉ còn năm người rưỡi.

Dưới tình huống trước mắt, muốn quyết chiến trên biển với đội Đoạn Nhận, hiển nhiên thua rõ mười mươi.

Tuy Tạ Vinh Quân hết sức phẫn nộ, nhưng gã dù sao cũng là lão đại, biết rõ không thể xúc động.

Ngoài ra còn có một chuyện trọng yếu, chính là thất bại lần này, chẳng những ảnh hưởng lớn đến đội Thứ Huyết, đồng thời cũng ảnh hưởng lớn đến gã. Ân oán với đội Đoạn Nhận hoàn toàn bắt nguồn từ gã, bởi vì ân oán cá nhân cùng với chỉ huy sai lầm của gã mới khiến đội ngũ tổn hao trọng đại, tuyệt đối là một đòn đau giáng vào thanh danh và uy tín của gã.

Bởi vậy việc cấp bách trước mắt không phải lập tức báo thù, mà là ổn định nhân tâm, định ra kế hoạch tiếp theo.

Gã đã một lần phạm phải sai lầm khinh địch, đã trả giá thật nhiều, hôm nay sẽ không tiếp tục khinh thị Thẩm Dịch. Gã có thể khẳng định, Thẩm Dịch tuyệt không thể nào không lưu lại đường lui, nếu như hiện tại mình đuổi theo sau, chỉ sợ nghênh đón chính là một trường thảm bại cùng tử vong càng nhiều. “Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Mấy người anh em chẳng lẽ chết lãng phí sao?” Arnold chất vấn Tạ Vinh Quân, khẩu khí dĩ nhiên bất thiện.

Tạ Vinh Quân rít qua kẽ răng: “Đương nhiên không có khả năng bỏ mặc như vậy. Lần này thất bại, phần lớn là vì chúng ta không biết đối phương có T-1000. Đồ cẩu tạp chủng Chu Nghi Vũ, không ngờ thằng khốn này cũng dám hại chúng ta!” Vu Lập khó hiểu: “Làm sao lão đại có thể xác định là Chu Nghi Vũ cố ý giấu giếm? Thứ như T-1000, cho dù có thể nhận được, nhất định cũng là ban thưởng cuối cùng nhất, cho dù Chu Nghi Vũ không biết cũng là bình thường.” “Như vậy Thẩm Dịch làm sao biết chúng ta không biết?” Đế Vũ cười lạnh: “Còn nhớ lúc Chu Nghi Vũ nói với Thẩm Dịch trên chợ không? Cái thằng chó ấy đang cố ý nhắc nhở Thẩm Dịch, có những thứ hắn chưa nói! Chính vì thế, Thẩm Dịch mới xác định chúng ta không biết T-1000 tồn tại, cho nên hắn mới dám dùng T-1000 gạt chúng ta!” “Quân tạp chủng!” Tất cả mọi người giờ mới hiểu được, cùng nhau chửi đổng.

Tạ Vinh Quân hừ lạnh: “Chỉ cần biết ai bán đứng chúng ta, về sau tự nhiên dễ tính. Đợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, sẽ có cơ hội tìm hắn báo thù. Bất quá trước đó, chúng ta còn muốn làm vài chuyện.” Nói xong, Tạ Vinh Quân nhìn mọi người, gã trầm giọng nói: “Đầu tiên, Tạ Vinh Quân ta muốn nhận lỗi với các anh em. Bởi vì nguyên nhân cá nhân, ta đã kéo các anh em vô trận chiến này, hại chết bốn người, còn có một người bị kẻ địch bắt đi, Tạ Vinh Quân ta… không xứng làm lão đại.” “Lão đại!” “Lão đại!” Tất cả mọi người đồng thời kêu lên.

Vu Lập vội vàng nói: “Lão đại đừng nói vậy, chúng ta biết rõ lão đại cũng không muốn thế. Đối phó một đội ngũ mới bò lên từ Khu Dân Nghèo, ai cũng không quá coi trọng. Tất cả mọi người đều quá mức chủ quan, đây không phải trách nhiệm một mình lão đại. Bất kể thế nào, tôi vẫn phục lão đại.” Arnold gật gật đầu: “Nói thực ra, ta có chút bất mãn với ngươi, bất quá còn không tới mức không nhận ngươi làm lão đại. Sự tình đã đã xảy ra, chúng ta đã kết cừu hận không chết không ngớt với bọn Thẩm Dịch. Ngươi không nhận trọng trách này, sẽ không còn ai nhận.” Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

Uy tín của Tạ Vinh Quân trong đội Thứ Huyết đúng là vẫn còn tương đối cao, lúc này Tạ Vinh Quân lấy lui làm tiến, cuối cùng tạm thời ổn định quân tâm. “Giờ phải tính xem tiếp theo làm thế nào.” Pandora nói.

Hai mắt Tạ Vinh Quân chợt lóe lên cừu hận, nghĩ một lát, gã nói: “Nơi này là thế giới nhiệm vụ Thẩm Dịch chọn lựa, năng lực dưới nước rất trọng yếu. Thẩm Dịch hiển nhiên là nhìn trúng năng lực thủy chiến của chúng ta chưa đủ, cho nên mới lựa chọn nơi đây. Dưới loại tình huống này, đầu tiên chúng ta phải đền bù chỗ thiếu hụt.” “Đền bù như thế nào?” Tạ Vinh Quân hừ lạnh: “Đương nhiên là thu nhận người mới và đi làm nhiệm vụ. Một trận chiến này, tuy chúng ta trả giá trọng đại, nhưng chỗ xấu của Thẩm Dịch chính là đã không thể toàn diệt chúng ta. Chỉ cần đội Thứ Huyết vẫn còn, tấm biển đội Thứ Huyết vẫn sáng, đội Thứ Huyết sẽ không bao giờ lụi bại! Các ngươi cũng biết có bao nhiêu người trong Khu Phổ Thông khát vọng gia nhập đội Thứ Huyết mà phải không?” Đế Vũ hai mắt tỏa sáng: “Đúng vậy, chỉ cần tấm biển đội Thứ Huyết vẫn còn, chúng ta sẽ không lụi bại! Đã chết mấy anh em, chúng ta sẽ thu nhận thêm người, hơn nữa chiêu mộ tại chỗ!” Arnold cũng đã sáng tỏ: “Đúng vậy! Đây là thế giới Cướp biển vùng Caribe, chúng ta cố nhiên là vào không có chuẩn bị, nhưng những người khác chưa hẳn giống chúng ta. Nhiệm vụ lần này có 42 mạo hiểm giả, trừ chúng ta và Thẩm Dịch, cùng với hai tên chết mất trong gió lốc, còn có 23 người. Chúng ta đại khái có thể phát lệnh chiêu mộ, chiêu mộ mạo hiểm giả có bản lĩnh gia nhập chúng ta. Thực lực mất đi, chúng ta có thể bù lại, mối thù chiến hữu hi sinh, chúng ta càng phải báo trở về!” Pandora lạnh lùng tiếp lời: “Chiêu mộ tức thời, không trải qua khảo nghiệm, ta sợ nhân tâm không đồng đều, không cách nào tín nhiệm, hơn nữa thực lực cũng chưa chắc đủ.” Trần Dịch tiến lên trước một bước: “Muốn báo thù thì không thể cố kỵ nhiều như vậy. Vừa chiêu mộ vừa khảo hạch, hãy để Thẩm Dịch đến làm quan chủ khảo cho chúng ta!” Vu Lập cũng nói: “Đã như vậy, tạm thời khoan vội đuổi giết Thẩm Dịch, nơi này thế giới nước, chúng ta trước tiên hoàn thành một ít nhiệm vụ diệt sát quân hạm và hải tặc, mới có thể đạt được vài kỹ năng hoặc trang bị thủy chiến.” “Bất quá việc cấp bách bây giờ là tìm Lam Bình, hắn vẫn còn trong tay Thẩm Dịch, mau nghĩ cách cứu hắn ra.” Ngữ khí Tạ Vinh Quân lành lạnh: “Yên tâm, Thẩm Dịch đã tốn nhiều khí lực để bắt người, hẳn sẽ không tùy tiện hạ sát. Có điều Lam Bình nếu muốn còn sống trở về… e là sẽ bị tên khốn kia lột sạch da.”

Lúc bọn Tạ Vinh Quân bơi trở lại quá 150 mét, binh sĩ trên bốn chiếc thuyền cũng đình chỉ công kích, ngược lại xuất phát ly khai.

Công Chúa Ivana vẫn là dê đầu đàn.

Frost đứng trên cột buồm, dùng kính viễn vọng quan sát phía xa. “Trung tá, tình huống bên kia thế nào rồi?” Lair phía dưới hô to. “Cũng không tệ lắm, những người kia dường như có vẻ rất thương tâm… Bọn hắn thiếu năm người.” Frost lớn tiếng trả lời.

“Ây da, cấp trên tài thật đấy.” “Có lẽ vậy, chúng ta tốt nhất nhanh ly khai, trước khi bọn hắn đuổi tới.” “Tôi đang hi vọng bọn hắn đuổi theo, còn chút bố trí chưa kịp phát huy tác dụng.” “Ui, nhắc đến mới nhớ, Lair, mau tháo dỡ toàn bộ thuốc nổ trên thuyền! Thực có ma, suýt nữa quên chúng ta vẫn đang ngồi trên kho thuốc súng.” “Đợi lát đã, chờ mấy sếp trở về, xác nhận an toàn.” “Anh nói đúng.” Frost để ống nhòm xuống, hô với phía dưới: “Ralph, tìm mấy người thả thuyền nhỏ chuẩn bị tiếp ứng các thủ trưởng.” “Rõ, Trung tá.” “Arias, anh tốt nhất bảo mấy thủy thủ đun ít nước sôi, tôi nghĩ mấy thủ trưởng trở về hẳn sẽ muốn ngâm nước nóng một lát.” “Các thủy thủ đều sợ hãi, Trung tá.” “Vậy anh tự đi làm đi.” “… Rõ, Trung tá.” Mười phút sau, Ôn Nhu và Kim Cương dẫn đầu xuất hiện tại phụ cận Công Chúa Ivana.

Cả hai cơ hồ không còn chút sức lực nào để bò lên thuyền, bốn tên lính chia làm hai dìu đỡ bọn họ lên.

Sau đó tới Lam Bình bị trói gô. “Đừng cho hắn lên, trước tiên hãy ngâm hắn trong nước!” Ôn Nhu phân phó: “Coi chừng hắn, hắn dám lộn xộn cứ nổ súng.” Binh sĩ trên thuyền lớn thuyền nhỏ đều chỉ họng súng ngay người Lam Bình.

Một tên lính nhìn cái động trên bụng Kim Cương, hoảng sợ nói: “Vết thương của ngài rất nghiêm trọng, cấp trên.” “Không có việc gì, chỉ cần còn sống, vấn đề gì cũng không thành vấn đề.” Kim Cương cắn răng, xuất ra một cuộn vải băng từ trong văn chương, chính là đồ dùng liệu thương rẻ nhất mà bọn hắn có thể mua được.

Lấy ra bao quần áo vốn nhét trong bụng, Kim Cương quấn băng lung tung vài vòng quanh vết thương. “Ta cần một ít thuốc giảm đau.” Kim Cương nói Ôn Nhu. “Dùng cái này đi.” Ôn Nhu ném cho Kim Cương một mũi morphine.

Kim Cương tiêm morphine lên bụng, thở ra một hơi thật dài, sau đó hỏi Ôn Nhu: “Cánh tay cô sao rồi?” Ôn Nhu nhìn cánh tay trái của mình, lắc đầu: “Hẳn là đã gãy.” “Chúng ta không mang thuốc nối xương, thuật chữa bệnh của Thẩm Dịch lại không thể…” “Anh không cần nhắc nhở chuyện này.” Kim Cương chỉ có thể câm miệng.

Một lát sau, Hồng Lãng cũng ló đầu ra.

Vết thương trên người hắn càng nhiều, thoạt nhìn còn tưởng là mới trốn ra từ pháp trường lăng trì. Cánh tay trái chỉ còn bộ xương, chân trái không còn bàn chân nữa, trực tiếp lộ ra xương bắp chân, trên bụng cũng có một lỗ lớn, chỉ nhỏ một chút so với Kim Cương, bộ ngực thì tràn đầy vết thương, trên mặt bị gặm gồ ghề, phảng phất như một đầu heo bị xơi hội đồng.

Thương thế khủng bố như thế, Hồng Lãng lại vẫn có thể vừa lên thuyền vừa cười ha ha: “Năm! Giải quyết năm! Giết bốn bắt một! Ha ha, Tạ Vinh Quân, đồ con rùa nhà ngươi, xem ngươi còn ngông cuồng thế nào!” Nói xong hắn dùng chân phải coi như hoàn hảo cuồng đạp lên mặt Lam Bình, chân to đá vào mặt Lam Bình rung bình bình, Hồng Lãng vẫn cười ha ha, chỉ là lông mi lỗ mũi trên mặt đều đau nhức một lượt.

Miệng Lam Bình bị một bó rong biển to chặn lại, không thể thốt lên lời nào, chỉ có thể trợn mắt giận dữ nhìn Hồng Lãng. Tuy gã vẫn còn có tinh thần lực để phóng kỹ năng, một sợi Phi Trảo cũng không thể thực sự trói buộc gã, nhưng vấn đề là gã hiện còn trong nước, phía trên đối mặt mấy chục họng súng, lại có ba mạo hiểm giả đối phó một mình gã, cho dù có thể thoát ra thì thế nào? Chỉ có thể cố nén cơn tức này. “Đủ rồi, Hồng Lãng!” Thẩm Dịch nhô đầu lên từ dưới biển. Hắn mặc dù không có tên lửa đẩy, nhưng có hạt châu, tốc độ cũng không chậm hơn bọn Hồng Lãng bao nhiêu.

Quăng mũ lặn ra boong thuyền, Thẩm Dịch nhờ hai tên lính nâng mình lên.

Hắn trước hết dùng kính viễn vọng nhìn phương xa một chút, xác nhận thuyền đội Thứ Huyết sớm thành chấm nhỏ phía chân trời, liền sử dụng thuật chữa bệnh cho Kim Cương. “Này này! Thương thế của ta nặng hơn a!” Hồng Lãng kêu to. “Ta xem tinh thần ngươi vẫn tràn trề đấy, cuối cùng sẽ trị ngươi.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời. “… Thẩm Dịch, ngươi sinh con không có hậu môn!” Hồng Lãng chửi ầm lên.

Ôn Nhu hung hăng trừng mắt hắn một cái.

Dưới tác dụng của thuật chữa bệnh, miệng vết thương to bằng đầu người trên bụng Kim Cương rốt cục dần khép lại.

Thẩm Dịch nhìn nhìn trạng thái của Kim Cương, vỗ vỗ hắn cười nói: “Cũng may, không có đứt tay cụt chân, mười phút lại là một trang hảo hán.” Kim Cương cười nói: “Ngươi lo mà chăm tốt cho mình trước đi, ngươi cũng bị thương nặng lắm đấy.” Đích thực tình huống của Thẩm Dịch đồng dạng rất hỏng bét. Một đao rạch chân trái của hắn cũng không nhẹ hơn Hồng Lãng bao nhiêu, bụng cũng bị Minh đâm một đao, còn bị Số 47 bắn một phát, bị Lam Bình chọc cốt đao, cẳng tay suýt nữa bị Đế Vũ nện gãy.

Lại nói tiếp, trận chiến lần này, tuy bọn Thẩm Dịch thu hoạch toàn thắng, thực sự phong hiểm đến cực điểm, có thể nói là một hồi chiến đấu gian nan nhất từ khi Thẩm Dịch tiến vào đô thị đến nay.

Đấy là dưới tình huống bọn hắn chuẩn bị sung túc, đối phương không có chuẩn bị gì. Nếu thật sự hai phe đều đánh nghiêm túc, mặc dù có ưu thế nhất định, Thẩm Dịch cũng không dám nói có thể thắng.

Lát sau, mập mạp rốt cục cũng về tới, nổi trên nước cười hắc hắc nhìn Thẩm Dịch: “Đội trưởng, ta đã làm thịt Lộ Kỳ Áo.” Kim Cương và Hồng Lãng đồng thời hò hét vui vẻ: “Haa, tên nhóc ngươi rốt cục hết làm trai tân! Chúc mừng chúc mừng!” Bọn hắn cùng nhau xoa đầu La Hạo, bùm bùm chẳng khác gì khua chiêng gõ trống. “Thương thế của ngươi thế nào?” Thẩm Dịch hỏi.

Mập mạp lắc lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là bụng trúng một phát súng của Số 47, may mà chưa xuyên, còn lại vẫn khỏe.” “Lại là một tên bụng loét.” Kim Cương cười khẽ, vươn tay kéo mập mạp lên. So bốn người bọn họ, mập mạp chịu công kích tối đa, thương thế lại nhẹ nhất. “Thằng này tính sao bây giờ?” Kim Cương chỉ một ngón tay vào Lam Bình. “Kéo hắn lên đi, có mấy người chúng ta, hắn chạy không được.” “Thế ngươi còn vác về làm gì, quá phiền toái, ta thấy vẫn là làm thịt cho rảnh việc.” “Người sống vĩnh viễn đáng giá hơn xa người chết.” Mọi người đã đến đông đủ, Thẩm Dịch phất phất tay ra hiệu, thuyền nhỏ từ từ kéo lên.

Thuyền lớn chậm rãi hướng về phía chân trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui