Vô Tận Cường Hóa

Có một số việc, nếu không gặp tận mắt, cả đời đều sẽ không nghĩ tới.

Bởi vì nó quá ly kỳ, thậm chí có thể siêu việt hết thảy tưởng tượng, vượt qua trí tuệ đỉnh phong, nối thẳng đám mây kỳ tích.

Thẩm Dịch nằm mơ cũng không nghĩ tới, Đế Vũ vậy mà sẽ là một gã thuần túy như thế.

Hắn thuần túy đến mức không có cái gì, chỉ có dược vật khôi phục… May mắn!

Hết thảy đều là may mắn!

Hơn nữa lần may mắn này, có thể nói là lần may mắn nhất, cũng là bó tay nhất mà Thẩm Dịch gặp phải từ lúc chào đời tới nay.

Nó là xây dựng trên vô số xác xuất nhỏ đấy.

Mạo hiểm giả gần như không có trang bị cá nhân, chuyện này rất ít khi gặp.

Bản thân tỉ lệ Cướp Đoạt thành công cũng rất nhỏ.

Hình thức tự do giết chóc, tương tự cũng ít gặp.

Có thể đạt được Cổng Không Gian giá trị trân quý trong không gian công cộng, tỉ lệ của nó càng nhỏ ác.

Những chuyện này xuất hiện riêng lẻ cũng không coi vào đâu, nhưng tổ hợp cùng nhau xuất hiện, xác suất của nó đã có thể so với trúng độc đắc một triệu đô-la.

Giá trị của Cổng Không Gian đương nhiên không cao tới một triệu đô-la như vậy, nhưng bản thân chuyện này lại chính thức khó mà gặp lần nữa.

Có điều nếu cân nhắc theo một phương diện khác, loại chuyện như vậy phát sinh lại cực kỳ bình thường.

Người sống cả đời, cơ hồ đều sẽ có vài lần nhất định tao ngộ đến những chuyện có tỉ lệ phát sinh cực nhỏ. Tỷ lệ chính là một thứ hết sức kỳ quái, nếu như không cân nhắc hậu quả, hết thảy tỉ lệ dù nhỏ tới đâu, cuối cùng đều có thể phát sinh.

Thẩm Dịch may mắn ở chỗ lần đầu tiên hắn gặp phải một chuyện có tỉ lệ phát sinh siêu nhỏ đã đạt được kết quả tốt, vì vậy mới gọi là may mắn.

Có điều ba thứ may mắn này, cũng không nên chờ đợi, lại không thể trông cậy vào, càng không thể ỷ lại. Bởi vì bản chất của nó chính là kinh hỉ, chỉ tồn tại trong thời gian không hẹn gặp. Nếu cứ mãi chờ mong, vĩnh viễn chỉ có thể chờ đến tuyệt vọng.

Nhưng khi ta không hề chờ mong mà nó lại đột nhiên đâm đầu tới, tất sẽ đâm cho ta váng đầu hoa mắt, đâm cho ta mừng phát điên. Bởi vậy mặc kệ nó mang tới cái gì, ít nhất bản thân vận may mang đến cảm giác cho con người là khá rung động.

Đương nhiên, vận may như thế này, Tạ Vinh Quân xem ra chính là triệt để đầu đuôi xui xẻo, gã chẳng thể ngờ chính mình vừa bỏ Cổng Không Gian vào không gian công cộng, cư nhiên bởi vì Đế Vũ chết mà bị Thẩm Dịch cướp đi, có thể tưởng tượng ra tâm tình của gã không xong đến mức nào.

Một khắc này hai người đồng thời mắng một câu: “Cái what?!” Tuy cùng là một câu, ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.

Tạ Vinh Quân đó là lớn tiếng gào thét tức giận, mà Thẩm Dịch thì là thấp giọng tự giễu vận mệnh trêu ngươi.

Hắn không biết chuyện này có quan hệ gì tới Thiên Mệnh Anh Vũ hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hẳn là không có quan hệ. Thiên Mệnh Anh Vũ có khả năng tăng lên vận khí, hẳn là thể hiện càng nhiều trên phương diện tương tác giữa mạo hiểm giả và thế giới nhiệm vụ.

Mà hết thảy hành vi tác động qua lại, ảnh hưởng lẫn nhau giữa mạo hiểm giả, cũng không nên nằm trong phạm vi Thiên Mệnh Anh Vũ.

Bất quá đây là một suy đoán không có khả năng có câu trả lời, cho nên cuối cùng Thẩm Dịch chẳng qua là nhún vai, cười khổ thành tiếng.

Tiếng cười khổ của hắn lọt vào trong tai bọn Hồng Lãng, lại có chút không thoải mái.

Thực sự là rất không dễ chịu.

Đế Vũ, kẻ đã từng lấy lực lượng một người quét sạch cả bọn trên thuyền lớn, mạnh mẽ cường đại như vậy, nay lại có Huyết Mạch Tương Liên bảo vệ, cư nhiên bị Thẩm Dịch đánh hai ba bận liền nhẹ nhõm giải quyết.

Còn bên bọn hắn, ba người liên thủ đối phó một gã Thú Vương mới gia nhập, không được Huyết Mạch Tương Liên bảo vệ, vậy mà chậm chạp không thể đắc thủ.

Chuyện này quả thực là một nỗi nhục nhã lớn lao.

Chẳng ai ngờ Thú Vương trơn trượt như thế!

Đối mặt ba người liên thủ, người này cư nhiên chọn lựa phương thức du đấu.

Gã dùng đi vị tiến hành chiến đấu giống Tạ Vinh Quân, thông qua không ngừng biến hóa bộ vị, lui về phía sau, dời bên cạnh, tiến hành né tránh ba người, tận khả năng tránh bị giáp công.

Gã không làm bất luận phản kích gì cả, chỉ là du đấu, sau đó không ngừng thả ra các loại đồ chơi cổ quái kỳ lạ. Rõ ràng là một tên đàn ông vai u thịp bắp, đánh nhau lại trơn trượt như xà, cẩn thận như chuột, hơi có bị thương, lập tức nốc hết một lọ thuốc.

Loại sai lầm kiểu như Mơ Chưa Tỉnh, sinh mệnh lực hạ thấp gần nửa mới nghĩ đến uống thuốc, là tuyệt không có khả năng xuất hiện trên người Thú Vương.

Cho dù là một chiêu Trọng Kích đánh trúng gã, khiến gã mê muội mấy giây, nhưng bởi vì gã sớm làm tốt chuẩn bị phòng ngự, thậm chí ngay lúc nắm tay Kim Cương vừa vung đến đã đồng thời uống một lọ thuốc, bởi vậy ba người không có bất kỳ biện pháp nào nháy mắt giết gã trong lúc gã mất đi khống chế.

Không cách nào giết trong nháy mắt, Thú Vương vẫn cứ tiếp tục triền đấu, gắt gao ngăn chặn ba người.

Gã không phản kích, chỉ cần ba thứ cổ độc kia cũng đủ mang đến cho bọn Hồng Lãng phiền toái cực đại. Thẩm Dịch cố nhiên là phá hủy rất nhiều cổ Ngàn Tuyến, nhưng cuối cùng không có đốt sạch sẽ. Một ít sâu độc thừa cơ bay vào thân thể ba người, sau đó liền triển khai ăn mòn tính mạng.

Mặc dù nói mỗi con cổ Ngàn Tuyến ba giây mới ăn một điểm sinh mạng, cũng không tính lợi hại, nhưng một khi có đủ số lượng sâu độc tiến vào, sẽ mang đến cho người ta cảm thụ khác biệt rất lớn.

Lượng biến dẫn đến chất biến!

22 con sâu độc tiến vào thân thể Hồng Lãng, khiến tánh mạng hắn nhanh chóng hạ thấp với tốc độ 7 điểm/giây.

Ngoài ra, cái tên Thú Vương cực kỳ chán ghét này không biết từ nơi nào lấy ra một đống cóc.

Những con cóc này không có lực công kích gì đáng nói, nhưng rơi vào thân người cứ kêu bậy nhảy loạn, ảnh hưởng cực đại đến tâm tình. Có đôi khi tiến lên trước một bước, lại phát hiện bên cạnh điểm dừng chân có một con cóc, vừa nghĩ tới cảm giác bẩn thỉu mềm nhão kia, sẽ khiến người ta do dự một chút, từ đó sai sót chiến cơ.

Ngoài ra trên người Thú Vương còn có một ít trùng xanh đang bò.

Phụ nữ trời sinh chán ghét trùng bọ, mỗi khi Ôn Nhu muốn chém một đao vào người Thú Vương, vừa nghĩ tới một đao kia hạ xuống, lại bổ một con côn trùng chất lỏng bay tứ tung, đao liền nhịn không được run rẩy… “Móa nó, tạp chủng này từ đâu kiến đến nhiều thứ đồ chơi cổ quái kỳ lạ như vậy!” Hồng Lãng tức giận đến mắng to.

Vô luận là con cóc cũng tốt, trùng xanh cũng thế, đều là mấy thứ thông thường không có gì lạ, không có bất kỳ năng lực công kích, đều là Thú Vương trực tiếp sưu tập từ thế giới nhiệm vụ. Gã giống Thẩm Dịch, đều có được năng lực câu thông nào đó với tánh mạng ngoại tộc, chỉ có điều càng thêm trực tiếp, gã là trực tiếp mệnh lệnh đối phương làm việc cho mình, mà Thẩm Dịch chỉ có thể tiến hành bằng cách vòng vèo quanh co.

Vấn đề là Thú Vương thu thập những thứ này, hiển nhiên không phải tạm thời nảy lòng tham. “Bọn hắn khẳng định đã chuẩn bị chiến thuật nhằm vào chúng ta trước khi chiến đấu.” Kim Cương trầm giọng nói.

Thú Vương hừ lạnh một tiếng, nhưng khẩu khí lại cam chịu.

Một trận chiến trên biển Caribe, đội Thứ Huyết lần đầu tiên bị trọng thương từ khi xuất đạo đến nay, thua uất ức mà biệt khuất. Sau đó mới tiến hành tổng kết các loại sự tình phát sinh trong chiến đấu lần ấy, khắc sâu giáo huấn.

Đây là quá trình tất yếu mà một chi đội ngũ muốn trở nên cường đại phải trải qua.

Nó sẽ không giúp họ tránh phạm sai lầm, nhưng có thể khiến họ không tái diễn sai lầm.

Mà trong lần tổng kết đó, điểm trọng yếu nhất chính là chẳng may đội Thứ Huyết lại gặp phải cục diện giống y lần trước, như vậy lúc một mình đối mặt ba người Ôn Nhu liên hợp công kích phải làm sao đây?

Cuối cùng mọi người rút ra kết luận: ba người Ôn Nhu tổng cộng có ba kỹ năng phong ấn, một kỹ năng giảm xuống hiệu quả kỹ năng, điều này có nghĩa, trong quá trình giao thủ với ba người, giá trị của kỹ năng công kích sẽ bị giảm mạnh. Bởi vì không cách nào liên tục tiến hành phát ra tổn thương, cũng đồng nghĩa không thể tạo thành uy hiếp trí mạng với bất kỳ người nào. Giống như Mơ Chưa Tỉnh phát ra một chiêu Tinh Thần Trùng Kích, nhưng lại không cách nào tung ra sát chiêu kế tiếp, tương đương không có bất kỳ ý nghĩa.

Bởi vậy, trừ phi là Tạ Vinh Quân hoặc Đế Vũ lúc biến thân, hay Arnold lúc bật giáp, bất kỳ ai khác đối mặt ba người liên thủ tiến công, phản kích đều không có ý nghĩa, nó căn bản sẽ không khiến bọn hắn có bất kỳ bận tâm hay cố kỵ gì, chỉ biết cổ động bọn hắn càng điên cuồng dùng tổn thương đổi tổn thương.

Nhưng ngược lại, nếu dùng thủ pháp du đấu tiến hành chiến đấu suy yếu đối thủ, tăng cường bản thân, tận khả năng vận dụng kỹ năng có hiệu quả liên tục, đồng thời sớm dùng thuốc cam đoan đầy đủ sinh mệnh lực, chuẩn bị đầy đủ tâm lý đánh một trận kéo dài, vậy rất có thể sẽ thực hiện được.

Bởi vậy Thú Vương chiếu theo lệnh của Tạ Vinh Quân, ven đường sưu tập những thứ lắt nhắt thoạt nhìn ăn hại này, mục đích đúng là dùng để ác tâm tổ ba người, nhiễu loạn phối hợp của bọn hắn.

Đương nhiên, lúc kia gã cũng chỉ là chuẩn bị cho mọi người, không nghĩ tới nay lại thành cọng rơm cứu mạng chính gã.

Nói thì nói thế, thời khắc này trong lòng Thú Vương cũng đau gần chết.

Bốn bình nước thuốc a, đó cũng đều là tiền a, cứ như vậy lập tức hôi phi yên diệt.

Mấy con cổ Ngàn Tuyến mà gã tung ra, càng là thứ gã phải dùng tiền mua về từ thị trường. Mỗi một con đều giá trị năm điểm Huyết Tinh. Một con nhìn như không nhiều, nhưng 300 con cũng đã hết 1500 điểm.

Bị Thẩm Dịch thiêu rung hơn phân nửa, sau đó trong quá trình giao thủ lại lục tục tiêu mất bộ phận, sâu độc công kích trúng mục tiêu đồng dạng đã mất đi giá trị thu về. Bởi vậy tổn thất vừa nhiều vừa nhanh, quả thực là đấu pháp đốt tiền.

Vừa nghĩ tới đó, gã càng thống hận tại sao mình lại nhất thời muốn hư vinh, đi tin Tạ Vinh Quân hoa ngôn xảo ngữ, cho rằng đội Thứ Huyết có chỗ “ngưỡng mộ” mình, cho nên mới gia nhập chi đội ngũ này.

Mặc dù đội Đoạn Nhận không có danh tiếng gì, nhưng đã có thể khiến đội Thứ Huyết chịu trọng thương, tự nhiên có chỗ độc đáo của bọn hắn. Chính mình sai lầm cho rằng đối phương thủ thắng nhờ quỷ kế, hôm nay đã lập tức trả giá thảm trọng cho nhận thức sai lầm này.

Trong nội tâm sớm đã mắng Tạ Vinh Quân trăm ngàn lần không thôi.

Chính vào lúc đó, tin tức Đế Vũ tử vong truyền đến, tất cả mọi người rung động cả kinh.

Tiếng nói của Thẩm Dịch như thanh âm thiên ngoại bồng bềnh truyền đến: “Mấy ngày nay, có mấy lời tôi vẫn muốn nói với mọi người, nhưng vẫn cảm thấy chưa đến lúc đó.” “Hiện tại đã có thể nói.” “Chiến đấu, là một việc hết sức huyết tinh. Nhưng có can đảm đối mặt máu tươi cùng chết chóc, không có nghĩa là dũng cảm chân chính. Dũng khí chân chính, là có can đảm đối mặt hết thảy sự tình lẫn sự vật mà bản thân không muốn đối mặt! Có can đảm khiêu chiến hết thảy sợ hãi lẫn chán ghét trong lòng! Cái gọi là không sợ hãi, đồng nghĩa với không có gì cố kỵ! Người ngay cả tử vong đều không sợ, lại bị mấy thứ dơ bẩn chán ghét hù ngã, mọi người không thấy điều này rất không tưởng tượng nổi sao?” “Dũng sĩ chân chính, luôn trực diện hết thảy cửa ải khó khăn! Chiến đấu chân chính, tương tự đều có khả năng sinh ra bất cứ tình huống gì! Tương lai chúng ta có khả năng sẽ tới tùng lâm, đầm lầy, hoang dã, nông thôn, bãi cỏ, ruộng lúa mạch thậm chí hố phân… Bất luận địa điểm gì đều có thể chiến đấu! Nếu không thể học cách bỏ qua hết thảy, thì cứ chờ chết đi!” Lời này rơi vào lỗ tai ba người, chiến ý trong lòng cả ba đồng thời tăng vọt.

Chẳng khác gì ba luồng khí thế cường bộc phát từ ba người.

Đã từng ba người liên thủ đối phó bất luận mạo hiểm giả gì đều dễ như trở bàn tay, trong lòng mỗi người cũng dần tạo thành một loại khái niệm tổ hợp ba người vô địch.

Sự thật trước mắt, đã cho bọn hắn một đòn cảnh cáo.

Lời của Thẩm Dịch, dùng một loại sự thật tàn nhẫn nói cho bọn hắn biết, bọn hắn cách cấp độ vô địch còn xa lắm.

Nhưng một cửa trước mắt này, trước hết phải xông qua.

Thế công của ba người trong khoảnh khắc đột nhiên tăng mạnh, những thứ cóc ghẻ độc xà kia mặc dù chán ghét, lại không còn trở thành chướng ngại tâm lý của bọn hắn được nữa.

Hồng Lãng một cước dẫm nát một con cóc, rìu lớn bổ vào người Thú Vương, chém ra huyết hoa xán lạn ngời ngời trên đầu vai Thú Vương, đồng thời đao võ sĩ của Ôn Nhu cũng gọt qua mấy con trùng xanh, không còn cố kỵ ba thứ chất lỏng chán ghét kia nữa, chém thẳng vào Thú Vương. Công kích nháy mắt bắt đầu trở nên mãnh liệt hung hãn, áp lực của Thú Vương lập tức đại tăng.

Thú Vương điên cuồng hét lên một tiếng: “Pandora mau giúp ta!” Pandora cách đó không xa hừ lạnh một tiếng: “Cũng không phải không muốn giúp ngươi, bất quá chính mình bất tranh khí, có giúp cũng vô dụng.” Người này vậy mà không thèm quan tâm tao ngộ của Thú Vương.

Mắt Thú Vương lóe lên hung quang, gã cũng là nhân vật thành danh đã lâu, không ngờ vào đội Thứ Huyết lại bị đãi ngộ như vậy, hắn không nghĩ tới thái độ của mình với đội trưởng lúc trước ra sao, chỉ cảm thấy đám người đội Thứ Huyết này xem gã như người ngoài, nội tâm gã phẫn hận, đột nhiên quát to một tiếng, cúi đầu xuống, vọt mạnh vào ngực Ôn Nhu.

Điên cuồng xông tới, kỹ năng cấp DD, đẳng cấp 4.

Một đường đâm đầu xông tới, trùng kích khoảng cách 40 mét, lực sát thương bằng giá trị lực lượng, trong quá trình trùng kích miễn dịch hết thảy tổn thương, mục tiêu bị xông trúng sẽ rơi vào trạng thái thân thể cứng ngắc trong lúc xông tới.

Đây là một kỹ năng đào thoát điển hình, thích hợp nhất dưới tình huống bị vây công.

Ôn Nhu cũng không nghĩ tới đối phương vậy mà lại có một tay này, dưới tình huống không kịp đề phòng đã bị Thú Vương trực tiếp phá khai một đường.

Kim Cương kêu to: “Hắn muốn chạy trốn!” Nói xong liền phóng ra ngoài cửa.

Nhưng hắn đã phán đoán sai lầm, Thú Vương cũng không phải xông ra ngoài phòng hội nghị, mà là hướng về phía Pandora, mang theo Ôn Nhu hung hăng đụng tới.

Pandora cũng không nghĩ sẽ thành như vậy, có chút ngây ra một lúc, hắc nhận bên tay trái đột nhiên kéo lê một vệt sáng cong, đâm ngược Ôn Nhu. Ôn Nhu đang ở trong trạng thái thân thể cứng ngắc, không cách nào tránh né, một kiếm này lập tức muốn đâm trúng mình, đột nhiên cảm thấy thân thể buông lỏng, hóa ra là Thú Vương đã vứt nàng lên. Ngay khi thân thể nàng khôi phục tự do, đao võ sĩ đã theo bản năng vung tới Pandora. Đúng lúc này, Thú Vương cũng gấp công mà đến, hung hăng đánh một quyền về phía Pandora, vậy mà tạo thành trạng thái hai người giáp công.

Biến hóa này đến quá mức đột nhiên, thế cho nên ai cũng không ngờ tới. Nếu Pandora thực sự bị hai người quấn tới, dù không chết cũng phải bị thương.

Bỗng hai mắt Pandora lóe ra một đoàn ánh sáng kỳ dị.

Ôn Nhu và Thú Vương chỉ cảm thấy nội tâm đồng thời run rẩy dữ dội, chẳng khác gì tiến nhập thế giới thần kỳ nào đó, nhìn không tới một tia ánh sáng, phảng phất đưa thân vào trong bóng tối khôn cùng, mê mang không cách nào truy tìm phương hướng.

Sau đó Pandora vung nhanh hai lưỡi đao hắc bạch, đồng thời đâm đến Ôn Nhu và Thú Vương.

May mà Hồng Lãng đã lao đến, một đầu phá khai Pandora, vừa ôm lấy Ôn Nhu vừa đánh tới.

Pandora lại không truy kích, chỉ là cấp tốc lui về phía sau, ánh mắt dưới mặt nạ bảo hộ gắt gao nhìn chằm chằm mọi người, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Kim Cương cũng vòng trở lại, hét to ôm lấy cổ Thú Vương. Kỹ năng của hắn đã dùng qua toàn bộ, tạm thời không thể phong ấn Thú Vương, dứt khoát học mập mạp dùng con đường dã man cường hành áp chế.

Thú Vương lúc này tâm thần vừa thất thủ, không chút phản kích nào đã bị Kim Cương ôm lấy.

Khuôn mặt Kim Cương lộ ra nụ cười dữ tợn: “Ngươi cho chúng ta một khóa học tốt đấy nhóc! Đây là cảm tạ của ta với ngươi!” Nói xong Kim Cương mãnh liệt cúi đầu, cắn một cái lên động mạch chủ phía sau cổ Thú Vương, đồng thời ăn luôn một con trùng xanh bám trên đó.

Cùng lúc đó, Ôn Nhu rốt cuộc tỉnh lại từ trong hắc ám, nàng trước tiên hô một tiếng: “Coi chừng Pandora, người này có vấn đề!” Sau đó kêu khẽ nhảy lên.

Đao võ sĩ trong tay hóa thành quang ảnh đầy trời hoa mỹ.

Hệ thống thần kinh phản ứng cao tốc khởi động!

Hồng Lãng cũng rống giận, hai tay nộ chấn, đơn quyền chém ra một luồng khí lưu mãnh liệt.

Một quyền này uy thế cuồng mãnh, mặc dù không phải kỹ năng, lại bộc phát ra uy thế không gì sánh kịp.

Ba người liên thủ, Thú Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích như sóng dữ sấm rền của Ôn Nhu và Hồng Lãng đổ ập xuống mình. “Không!” Thú Vương điên cuồng hét lên tiếng tuyệt vọng.

Máu tươi trong nháy mắt vẫy ra một mảnh rực rỡ xán lạn, tràn ngập khắp bầu trời đêm.

Bầu trời đêm vì vậy mà biến thành một mảnh huyết sắc, phảng phất bức tranh sao trời bị giội lên một lớp mực đỏ dày… “Ngươi giết chết thành viên Thú Vương của đội Thứ Huyết, ngươi có thể lựa chọn đạt được một kiện trang bị chỉ định hoặc ba kiện trang bị ngẫu nhiên trên người hắn.” “Thu hoạch ngẫu nhiên.” “Đạt được ba khối bánh mì khôi phục loại nhỏ, có thể dùng để khôi phục sinh mệnh lúc không phải chiến đấu. Đạt được một con ong dẫn đường, dùng để chỉ điểm đường xá. Đạt được một khối Phong Ấn Lệnh cấp DD, dùng để phong ấn sinh vật phi nhân loại cấp DD trở xuống cho bản thân sử dụng.” “Khốn kiếp!” Theo tiếng nhắc nhở liên tiếp, Tạ Vinh Quân vừa mới bò lên thành Shipwreck đã lần thứ hai phát ra tiếng hò hét thống khổ gần chết.

Cùng một thời gian, một tiếng tiếng súng cực lớn đột nhiên vang dội, truyền khắp bầu trời thành Shipwreck.

Đó là thanh âm đến từ súng ngắm hạng nặng Barrett


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui