Vô Tận Cường Hóa

Kỳ thật vào lúc Duriel tiến vào trạng thái tột cùng 120% lực lượng, nó đã không còn có thêm một kỹ năng nào.

Giờ này khắc này bản thân nó cũng thật sự không cần phải sử dụng kỹ năng nữa.

240 điểm lực lượng, khiến cho nó tiện tay đánh một quyền đều có thể so với một kỹ năng uy lực cấp CC.

Cho dù lúc này phòng ngự của nó đã tiêu tán toàn bộ, tánh mạng tự giảm, thế nhưng công kích lại mạnh mẽ đến mức không người có thể địch, mấy người Hồng Lãng Kim Cương không thể không toàn lực trốn tránh, tận khả năng kéo dài tới lúc viện binh đến. Gặp được nguy hiểm không cách nào tránh né, cũng chỉ có thể dựa vào T-1000 gắng gượng, không được nữa thì uống thuốc…

Bốn người chật vật chạy thục mạng, Hồng Lãng tức giận mắng to: “Coi như lão tử chống lại Davy Jones cũng chưa từng thảm thế, làm sao tên này lợi hại vậy a.”

Nhắc đến mới nói, boss cùng độ khó bình thường thực lực đại khái sàn sàn nhau, chẳng qua là biểu hiện bất đồng. Davy Jones là boss nhiệm vụ tự chọn, thực lực biến thái nói còn nghe được, Andariel và Duriel đều là boss nhiệm vụ chính tuyến, thực lực lại còn mạnh hơn boss nhiệm vụ tự chọn, thật sự có chút không thể nói nổi.

“Hình thức cạnh hợp!” Chu Nghi Vũ kêu to: “Thẩm Dịch đã sớm nói, người nhiều quái vật cũng sẽ càng hung ác!”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên hình thức điều tiết độ khó, bọn hắn lại quên mất việc này.

Có lẽ nhiệm vụ lần này Huyết Tinh đô thị nguyên bản là an bài cho mọi người hợp sức đồng lòng xông cửa, còn chuyện tự giết lẫn nhau, đó là bọn họ tự làm tự chịu, không liên quan đô thị.

“Vậy cảng Kurast thì sao? Nơi đó là Khu Nhà Trọ, chắc có lẽ không tăng độ khó chứ?”

“Hẳn là không tăng, có điều dẫu không tăng cũng sẽ không khá giả là mấy.” Kim Cương lớn tiếng trả lời, tránh thoát một cước của Duriel trong đường tơ kẽ tóc.

Bốn người như kiến hôi chạy trốn khắp nơi, cũng may gian phòng này cũng đủ lớn, coi như có một chút không gian né tránh. Chỉ là nếu còn tránh tiếp như vậy, chỉ sợ đều sẽ bị Duriel một kích đánh chết.

Hồng Lãng nhất thời tránh chậm một chút, bị Duriel đánh trúng một quyền, toàn bộ xương ngực đều lõm, ngã lăn trên đất, nhất thời không thể động đậy.

Duriel nâng lên chân to, định đạp xuống Hồng Lãng.

Mắt thấy Hồng Lãng sắp bị Duriel ngạnh sinh giết chết, La Hạo đột nhiên xông lại ôm Hồng Lãng lăn mình quay cuồng, bất quá bản thân hắn cũng bị Duriel đá cho một cước, máu tươi phun toàn bộ lên cổ Hồng Lãng, cũng may phòng ngự của hắn đủ cao, bị thương không nặng như Hồng Lãng.

Hắn luống cuống tay chân lấy thuốc cho Hồng Lãng, sau đó ngẩn ngơ, tuyệt vọng kêu to lên: “Cạn thuốc rồi!”

Một trận chiến này, đã hao hết tất cả thuốc trên người hắn.

Lúc này Duriel lại đánh tới La Hạo lần nữa, nó hận thằng này thấu xương, thề phải đập hắn thành thịt vụn.

“Mập mạp coi chừng!” Kim Cương nhìn Duriel vọt tới, gân cổ hét to.

La Hạo quay phắt người, hai mắt nhìn thẳng Duriel, ngay khoảnh khắc trọng quyền của đối phương đánh trúng mình, sóng sợ hãi xung kích phát động!

Tinh thần của Duriel chấn động, một luồng cảm xúc sợ hãi bỗng dưng nổi lên trong lòng, nhanh chóng phóng đại, lập tức tràn ngập toàn thân nó. Nó nhìn trừng La Hạo, toàn thân đổ mồ hôi, tựa như trông thấy thứ gì đó siêu cấp kinh khủng, sợ tới mức trắng bệch cả mặt, hốt hoảng lui liền mấy bước.

Nhìn bộ dáng hoảng sợ lúc này của Duriel, La Hạo mới lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Cũng may lão tử còn lưu lại một tay cuối cùng, bằng không…”

Đồng thời cảm thấy có chút kỳ quái: sao lần này uy lực của sóng sợ hãi xung kích lại mạnh thế nhỉ? Phải biết Duriel cũng không phải Lộ Kỳ Áo, hẳn nên có chút năng lực miễn dịch tinh thần xung kích mới đúng.

Nhưng vào lúc này, Duriel đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to: “Diablo!”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Trong bối cảnh trò Diablo, tam đại Ma Thần chính là bị tứ đại ma vương địa ngục trục xuất địa ngục đấy, bởi vậy tam đại Ma thần và tứ đại ma vương xưa giờ đều là tử địch. Luận thực lực, tứ đại ma vương địa ngục liên thủ đều không bằng một vị Ma Thần, lúc trước cũng là bằng vào biển lính vô tận của binh đoàn địa ngục mới cuối cùng đánh bại đối phương. Đợi sau khi ba Ma thần bị phong ấn, bốn vị ma vương bước vào nhân gian, lại có tin ba Ma Thần giải phong truyền tới.

Diablo thân là Ma thần hãi sợ, có được năng lực thiên phú hù dọa, có thể hấp thu sức mạnh từ trong nỗi sợ hãi của kẻ địch, tăng cường bản thân.

Một chiêu sóng sợ hãi xung kích của La Hạo, hiển nhiên đã khiến Duriel nhớ tới Diablo, bởi vậy mới kinh hoảng như thế, có khi còn tưởng lầm La Hạo là Diablo hóa thân cũng không chừng.

Chỉ là theo thời gian dần trôi, hiệu quả sóng sợ hãi xung kích hạ thấp, loại “hiểu lầm” này tất cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

Nhưng ngay lúc này, một nhóm mạo hiểm giả đột nhiên xông vào trong phòng, thì ra viện binh đã đến.

Đám người kia tiến vào vừa đúng dịp nhìn thấy Duriel liên tiếp lui lại phía sau, hơn nữa giờ phút này Duriel máu tươi đầy người, một mắt đã đui mù, lập tức tâm huyết trào dâng.

Vài tên mạo hiểm giả cận chiến vội lao tới chỗ Duriel.

“Cút ngay!” Duriel điên cuồng hét lên, trở tay ra quyền đánh bay một kẻ mạo hiểm, kẻ nọ trúng một quyền, cả người đều bị nện biến hình, Duriel lại vọt tới bên cạnh, bắt lấy thân thể gã dộng mạnh xuống đất, đồng thời toàn thân lóe lên ánh lửa.

Mấy người Kim Cương biết lợi hại, đồng thời kêu to: “Tránh ra!”

“Địa Ngục Bừng Cháy!” Duriel đã rít gào một tiếng.

Lửa sáng hừng hực nhất thời quét ngang mọi người, tất cả mạo hiểm giả không sót một ai, toàn bộ bị Địa Ngục Bừng Cháy đánh trúng.

“Lão đại, dùng công đối công! Sức sống của nó đã không còn mấy!” La Hạo gân cổ hét.

“Hiểu rồi! Tất cả mọi người tập trung hỏa lực công kích!” Thẩm Dịch trầm giọng kêu lên, đồng thời triển khai hai tay, thuật chữa bệnh thần thánh phát động.

Hơn hai mươi kẻ mạo hiểm đồng thời phóng tới Duriel, dùng kỹ năng của mình nhao nhao đánh về phía Duriel, ma vương địa ngục vốn đã bị thương nặng điên cuồng gào thét giữa nhóm người vây công, trái đột phải tiến, chỉ là lúc này đây, cho dù lực lượng của nó có mạnh hơn chăng nữa, cuối cùng vẫn không cách nào đối kháng nhiều người như vậy, bại cục đã định.

La Hạo vịn Hồng Lãng, còn Kim Cương và Chu Nghi Vũ dìu nhau đi đến bên người Thẩm Dịch, nhìn xem cảnh tượng này, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

“Lão đại, lần này ta thật đúng là cửu tử nhất sinh a.” La Hạo tội nghiệp mà nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch mỉm cười: “Chúc mừng ngươi… ngươi lại trưởng thành.”

Chiến đấu chấm dứt sau hai phút, cổng truyền tống theo đó mở ra.

Ngay lúc Duriel tử vong, Avril sử dụng dị năng Ngược Dòng Thời Gian.

Bởi vì trước đó phục sinh Kim Cương tiêu hao không ít năng lượng, bởi vậy thời khắc này nàng chỉ có thể khôi phục Duriel lại trạng thái một giây trước, nói cách khác nàng phải đong đếm thời gian cực kỳ tinh chuẩn, sử dụng ngay thời điểm Duriel vừa vặn tử vong mới có thể thành công.

Đây là một khiêu chiến không nhỏ với Avril, nàng đứng cùng Thẩm Dịch, hai người hoàn toàn buông tha chiến đấu, nhìn chòng chọc tánh mạng Duriel, cố gắng nắm chặt cơ hội phục sinh nó.

Hai lần đánh chết cuối cùng đều do Hồng Lãng hoàn thành, một mình Hồng Lãng độc chiếm 3600 điểm tích lũy.

Mà cái giá phải trả là một kẻ mạo hiểm chết mất, chính là tên quỷ không may bị Duriel đánh trúng đầu tiên kia —— vốn là bị trúng một đấm, sau đó lại bị xem thành đống cát nện xuống đất, lại trải qua Địa Ngục Bừng Cháy thiêu đốt, liên tiếp tam trọng kích, trực tiếp bị Duriel xử đẹp. Số mạo hiểm giả còn lại, dưới tác dụng của vết xe đổ, không còn dám khinh thường chủ quan. Hơn nữa có thuật chữa bệnh thần thánh của Thẩm Dịch, cuối cùng không tái phạm sai lầm.

Chỉ là thật không ngờ con boss này đã mạnh mẽ đến vậy, thế mà ở đây còn có một tên mập mạp chết bầm đối kháng với nó hơn mười phút, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời nghĩ thầm kẻ này hẳn là nhân vật trung kiên chủ lực của đội Đoạn Nhận.

Mập mạp mờ mịt không biết người khác đã coi hắn thành “cường giả siêu cấp”, y nguyên cười ha ha với mọi người, hắn trời sinh không thích tranh khí, ai trêu chọc hắn, vỗ đầu hắn nói chuyện cũng đều sẽ không tức giận, đã “mạnh mẽ” lại không tự cao tự đại, rất dễ dàng nhận được hảo cảm của mọi người.

Ngoại trừ chết mất một người ra, cái giá phải trả lớn nhất đại khái là tấm khiên nặng của La Hạo rồi.

Thẩm Dịch an ủi hắn: “Sau khi trở về sẽ mua cho ngươi cái tốt hơn.”

Không ngờ mập mạp lại trả lời: “Không cần, lão đại, ta nghĩ về sau sẽ không dùng lá chắn nữa. Nếu dùng nó, có đôi khi không thể nhìn rõ kẻ địch, thường thường sẽ không kịp phản ứng chuẩn xác.”

Thẩm Dịch rất là kinh ngạc: “Ai bảo ngươi thế?”

Mập mạp dùng tay trỏ trỏ Duriel: “Nó…”

Mọi người đồng loạt ngơ ngác.

Lấy kẻ địch làm thầy không tính là kỳ lạ quý hiếm, cơ mà lấy quái làm thầy, cũng coi như chuyện ly kỳ.

Chu Nghi Vũ càng là lẩm bẩm: “Về sau có người hỏi, kỹ thuật đánh lộn của ngươi là ai dạy, trả lời, ma vương địa ngục Duriel… đáp án này quả thực quá tuyệt rồi.”

Mập mạp suýt nữa phát điên.

“Được rồi, không nói linh tinh nữa, vẫn là làm chút việc vui vẻ đi.” Kim Cương cười hì hì nhét hai cái rương vào tay Thẩm Dịch.

Mở ra cái rương thứ nhất, bên trong là một lọ máu Duriel, ba miếng đá rune, một thanh vũ khí, ngoài ra vẫn còn hai quyển trục đề thăng sở trường chiến đấu.

Cả bọn nhìn quyển trục ngẩn người, không nghĩ tới giết chết Duriel lại cho ra thứ này.

Về phần vũ khí, đó là vũ khí đặc thù Thanh Đao Sức Mạnh cấp CC: lực công kích 58-68, sử dụng cần 60 điểm lực lượng, sở trường chiến đấu cấp chuyên gia.

Đây là một thanh vũ khí cấp CC có lực công kích mạnh nhất từng thấy từ trước đến giờ, uy lực thậm chí vượt qua Ngư Trường Kiếm của lão Mạnh mà lại không có hạn chế, đương nhiên cũng không có đặc hiệu và kỹ năng kèm theo.

Điều này cũng phù hợp đặc tính của Duriel: khi lực lượng tăng lên cực hạn, không cần kỹ năng cũng đã đủ cường đại. Chỉ là yêu cầu của món vũ khí này thật sự quá cao, cần 60 điểm chỉ số lực lượng mới có thể sử dụng, e rằng Khu Phổ Thông thật đúng không có mấy ai có thể sử dụng.

“Xem Tông Đường có muốn hay không lại quyết định đi.” Thẩm Dịch thu vũ khí vào văn chương.

Trong rương thứ hai cũng có một lọ huyết dịch, ba miếng đá rune, không có vũ khí và quyển trục, lại có thêm một bộ khải giáp.

Trang bị đặc thù Khải Giáp Gai Nhọn cấp CC: Lực phòng ngự 24 điểm, kèm theo đặc hiệu Bắn Ngược Tổn Thương, bắn ngược 8% tổn thương đòn công kích bình thường, tổn thương bắn ngược bỏ qua phòng ngự.

Lực phòng ngự của chiếc áo giáp này hơi kém, đại khái ngang với khải giáp cấp C, nhưng hiệu quả phản thương kèm theo cũng không tệ.

Xem qua tất cả thu hoạch, Thẩm Dịch thu lại rương hòm, cất giọng nói với đám mạo hiểm giả kia: “Phần thưởng nơi này có giá trị trên dưới 75,000 điểm, căn cứ ước định, người có biểu hiện chiến đấu tốt nhất trong số các người, sẽ đạt được 4% ban thưởng, tức là trên dưới 3000 điểm. Kim Cương!”

Mọi người đồng thời bỗng cảm thấy phấn chấn.

Kim Cương hiểu ý, lấy ra tấm khải giáp da sơn của mình.

Thẩm Dịch hô lên tên của một người: “La Thăng!”

Đây chính là tên của mạo hiểm giả có hai loại năng lực phụ trợ, Kim Cương ném qua khải giáp da sơn, người nọ vui rạo rực chụp lấy.

Lần này có người phản đối, lớn tiếng kêu lên: “Tên kia là cái khỉ gì? Vậy mà cũng được xưng biểu hiện tốt nhất?”

Thẩm Dịch vung tay lên, Hồng Lãng bước ra tung quyền đánh bay gã.

Mọi người thấy một màn này ngẩn ngơ, Thẩm Dịch bấy giờ mới điềm nhiên như không nói: “Đầu tiên ta đã nói, người đầu tiên ký hiệp nghị với ta sẽ được tính vào biểu hiện chiến đấu, bởi vậy phân phối mới vừa rồi cũng không có gì bất công, trái lại, chính là ta đang tuân thủ lời hứa của mình.”

“Tiếp theo, ta phải nhắc nhở các ngươi một việc, các ngươi có quyền không thích ước định của ta, nhưng không có quyền phản đối. Nếu như người nào không chấp nhận cách ta làm việc, có thể ly khai, ta sẽ không ngăn trở, nhưng…”

Hắn nhìn mọi người một cái: “Hắn cũng đồng thời mất đi tư cách kề vai chiến đấu với tất cả mọi người nơi đây. Ta là nói, khi chúng ta đặt chân lên cảng Kurast, ta sẽ không thích chứng kiến bất kỳ một ai không có quan hệ hợp tác với ta đứng bên cạnh, đi theo sau mông của chúng ta nhặt chỗ tốt.”

“Như vậy hiện tại, muốn ly khai có thể nói chuyện.”

Thẩm Dịch nhìn một vòng chung quanh mọi người, nhất thời không ai lên tiếng đòi ly khai.

Người là loại động vật quần thể, thông thường hành vi cá nhân đều quyết định bởi hành vi của đám đông. Lúc trước Thẩm Dịch dùng lợi ích thêm vào để dẫn dụ người đầu tiên gia nhập hiệp nghị hợp tác cùng hắn, qua đó đổi lấy mọi người noi theo, nhưng bây giờ không còn ai dùng lợi ích hấp dẫn người khác ly khai nữa cả.

Mà bất cứ người nào tách ra đơn lẻ, cũng chỉ còn nước chịu chết tại cảng Kurast —— hoặc là chết trong tay Thẩm Dịch, hoặc là chết trong miệng quái thú.

Tựa như lão Mạnh sau khi bị cột lên chiến xa của Thẩm Dịch không có quyền lựa chọn, hôm nay tới lượt mười một người này cũng đã mất đi quyền lựa chọn của mình.

Đến giờ bọn hắn mới ý thức được, tuy bọn hắn có quyền lực tự do rời đi, nhưng quyền lực này thoạt nhìn chỉ để trưng cho đẹp.

Thẩm Dịch chính là từng bước lợi dụng lực lượng trong tay mình, dần dần lớn mạnh thế lực, giống như vết dầu loang, ban đầu cuốn lấy lão Mạnh và Avril, sau đó tới đội Long Nha, hôm nay lại cuốn nốt mười một kẻ mạo hiểm trước mắt.

Chính trị gọi đây là “Liên minh đảng phái”, buôn bán xưng là “Hấp dẫn đầu tư”, còn văn học bình thường kêu “Mượn gà đẻ trứng”.

Dưới loại tình huống này, ai còn muốn làm một mình, không thể nghi ngờ là hành vi thoát ly quần thể ngu xuẩn.

Về phần mạo hiểm giả La Thăng kia có phải biểu hiện tốt nhất trong lần “diễn luyện chiến thuật” này hay không, ai mà quan tâm chứ? Thẩm Dịch chỉ cần thành lập quyền uy, Duriel chết, mập mạp cũng không còn gặp nguy hiểm tánh mạng, đối phương lại thiếu một người, nhân số bên phe mình đã triệt để ngang bằng với đối phương.

Tình thế đã hoàn toàn nghịch chuyển, cho nên giờ đúng là lúc hắn dựng nên uy tín —— lời hắn nói chính là mệnh lệnh!

Về phần La Thăng, một mình gã độc chiếm 3000 điểm ban thưởng, tất sẽ khiến những người khác ghen ghét đỏ mắt. Nếu gã muốn tiếp tục đi tới đích tại thế giới này, biện pháp duy nhất chính là càng dựa sát vào mình, kể từ đó, mình lại thêm một người có thể tin được, đồng thời xếp một cây đinh vào đối phương, để tránh có người tâm hoài bất quỹ mà mình lại hoàn toàn không hề hay biết.

Giờ phút này xác nhận mười một kẻ mạo hiểm không ai muốn rời đi, Thẩm Dịch quay đầu nói với Avril: “Mặc dù lần này hơn 20 người hành động, bất quá tôi vẫn có thể dựa theo hiệp nghị ban đầu, tính toán cho em giống như 12 người.”

Dựa theo hiệp nghị, chiến đấu 12 người trở xuống, phần thưởng sinh ra trong lần đánh chết đầu tiên, phân phối theo nhân số, phần thưởng sinh ra trong những lần đánh chết dư ra, sẽ cho Avril một phần tư.

Thời khắc này nghe Thẩm Dịch nói vậy, Avril gật gật đầu: “Lần đầu tiên đánh chết không quan hệ gì tới em, em có thể buông tha cho, rương thứ hai cho em một phần tư là được. Về sau, cứ theo hiệp nghị của anh và bọn họ mà tính, em tin là anh sẽ phân cho em không ít độ cống hiến.”

Thẩm Dịch cười cười, đôi bên đều biết tiến thối, đó là chuyện không gì tốt hơn.

Rương thứ hai giá trị trên dưới 31000 điểm (huyết dịch tính toán một vạn điểm mỗi bình), Thẩm Dịch lấy ra một quyển trục đề thăng sở trường chiến đấu giao cho Avril, coi như thanh toán xong.

Ngay lúc mọi chuyện đều kết thúc, mập mạp đột nhiên nói một câu: “Lão đại, ta đã mở ra thiên phú.”

“Ngươi nói cái gì?” Thẩm Dịch cả kinh: “Ngươi tiến vào giai đoạn thức tỉnh thiên phú rồi hả?”

“Không.” Ra ngoài dự liệu của hắn, mập mạp trả lời: “Ta đã hoàn thành thiên phú. Ta vừa tiến vào giai đoạn thức tỉnh thiên phú ngay mười phút trước, không ngờ vừa qua 10 phút, đô thị liền phán định ta hoàn thành thức tỉnh thiên phú, chính thức sở hữu thiên phú.”

Chỉ dùng 10 phút liền hoàn thành mở ra thiên phú.

Mọi người cảm thấy một hồi choáng váng.

Mập mạp mở thiên phú của mình ra cho mọi người xem:

“E5429 chấm dứt giai đoạn thức tỉnh thiên phú, xác nhận E5429 có được năng lực nhận biết nguy hiểm trong chiến đấu, phán định thức tỉnh thiên phú: Báo Động Trước.”

“Thiên phú Báo Động Trước có năng lực cảm ứng bén nhạy với nguy hiểm, có thể tăng cường hiệu quả hết thảy năng lực cảm ứng nguy hiểm và địch ý. Lúc chiến đấu ngươi có thể dự đoán và cảm giác được nguy hiểm, kịp thời làm ra ứng đối. Nhưng khi ý chí của ngươi không đủ kiên định, ngươi rất có thể không chịu đựng được hiệu quả mặt trái đến từ tất cả năng lực.”

Lúc này Thẩm Dịch mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Hóa ra không phải dị năng cảm nhận nguy hiểm cường hóa nguy hiểm, mà là bản thân ngươi vốn tự có được khả năng cảm ứng nguy hiểm…”

Không giống các loại năng lực khác, thiên phú là năng lực duy nhất mạo hiểm giả tự có, nó tựa như tính cách và điểm mạnh của mình, chỉ là không quá rõ ràng. Mà mở ra thiên phú kỳ thật chính là đô thị tán thành điểm mạnh của mình, đồng thời cường hóa nó.

Cho tới nay mập mạp vẫn luôn có trực giác cực kỳ bén nhạy với nguy hiểm, mọi người đều cho là hắn dựa vào dị năng cảm nhận nguy hiểm, dù cho nó đã được Giáo sư X cải tạo, nhưng vẫn có thể tiếp tục phát huy tác dụng.

Không ngờ nguyên nhân chân chính lại là bản thân mập mạp vốn đã có sẵn loại thiên phú này, chỉ là vì chưa được chính thức khai phá, cho nên không người biết được. Nhưng cho dù thiên phú chưa khai phá, cũng đủ khiến mập mạp có được năng lực nhận biết nguy hiểm kinh người, hắn giống như trời sinh có sẵn dị năng, dù chưa được hệ thống cường hóa, cũng đã cực kỳ nổi bật.

Sở dĩ thiên phú rõ rành rành như vậy chậm chạp không được khai phá, nguyên nhân rất lớn ngay ở việc hắn cảm nhận được nguy hiểm từ quá sớm, ngược lại khiến hắn chịu mệt mỏi nặng nề, hơn nữa ý chí bản thân hắn vốn bạc nhược yếu kém, cơ hồ chưa từng trải qua chém giết thê thảm, cũng chưa bao giờ tự suy xét bản thân, dẫn tới hắn không hề có cơ hội tiến vào giai đoạn thức tỉnh thiên phú.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn chính thức độc lập đối mặt kẻ địch cường đại, với đô thị mà nói, có lẽ đã sớm chờ không kịp mở ra thiên phú của tên này đi?

Thời khắc này nhìn mập mạp cười hắc hắc, Hồng Lãng lầm bầm: “Ông trời a, sao lại để cho tiểu tử này vượt lên trước một bước vậy chứ?”

Thiên phú của hắn cũng đã thức tỉnh, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa xong giai đoạn mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui