Vô Tận Đan Điền

Nghe được lời nói không chút tôn kính của đối phương, Lạc Khuynh Thành tức giận đến đỏ bừng mặt, toàn thân run lên.

Đã sớm nghe nói người Triệu gia thật bá đạo, nhưng không nghĩ tới bá đạo tới mức này!

- Ha ha, ngoan ngoãn chờ ở trong này, chờ khi nào ngươi thật sự trở thành thiếu phu nhân của chúng ta, ta tự nhiên sẽ có tôn trọng, nếu ngươi mưu toan chạy trốn, cũng đừng trách ta không khách khí, một binh giáp cảnh sơ kỳ mà thôi, ở trong mắt ta chẳng đáng là gì!

Lão giả hừ một tiếng, lẳng lặng đứng ở cửa viện, sừng sững như núi.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Bàn tay Lạc Khuynh Thành siết chặt, nhưng không có biện pháp gì.

Tuy mình là đệ tử thân truyền của tông chủ Bách Hoa tông, nhưng tông chủ lại có rất nhiều đệ tử thân truyền, sẽ không vì mình mà đắc tội cường giả cùng cấp bậc.

- Sư tỷ, bỏ đi, chúng ta không phản kháng được đại gia tộc như Triệu gia…

Chứng kiến sắc mặt Lạc Khuynh Thành lúc đỏ lúc trắng, toàn thân tức giận run rẩy, Nhã Thương bất chấp đau đớn trên mặt, giãy dụa đứng dậy chảy nước mắt nói.

Thực lực không bằng người, không còn cách nào!

Cá lớn nuốt cá bé, thế giới này tàn khốc như vậy!

- Khuynh Thành sư tỷ, bên ngoài có người muốn gặp ngươi!

Ngay lúc Lạc Khuynh Thành buồn bã uất ức muốn quay về phòng, một nữ đệ tử từ bên ngoài đi tới nói.

- Người nào?

Vẻ mặt Lạc Khuynh Thành trầm thấp, tùy miệng hỏi.

- Là một thiếu niên, hắn nói hắn tên Nhiếp Vân!

Nữ đệ tử trả lời.

- Nhiếp Vân? Hắn…hắn làm sao tới nơi này?

Nghe được tên gọi luôn ghi khắc trong lòng nàng bao lâu nay, thiếu nữ run rẩy lên, lập tức nói:

- Ta không gặp, bảo hắn đi đi!

Bản thân nàng đang ở trong nguy hiểm, nếu để Nhiếp Vân vào đây, nhất định sẽ bị Triệu gia hại chết!

- Không gặp? Hắn nói hắn từ Lạc Thủy thành tới, là bằng hữu của ngươi!

Nữ đệ tử sửng sốt.

- Không gặp!

Lạc Khuynh Thành xoay người, nước mắt chảy xuống.

- Vậy để ta ra đuổi hắn đi!

Thấy thái độ kiên quyết của nàng, nữ đệ tử gật đầu định đi ra ngoài.

- Không gặp? Ha ha, tại sao lại không gặp, nếu từ Lạc Thủy thành tới, còn là bằng hữu tốt của thiếu phu nhân, cho hắn vào đi, bản thân ta muốn nhìn xem tiểu tử kia đánh chủ ý gì!

Đột nhiên lão giả đứng một bên cười mở miệng.

- Không…Triệu Nham tiên sinh, Nhiếp Vân chỉ là bằng hữu bình thường của ta, chỉ nhận thức mà thôi, tới bái phỏng chỉ là nhân tiện đi qua, hãy để cho hắn đi thôi!

Nghe được lời của lão giả, toàn thân Lạc Khuynh Thành cứng ngắc, vội vàng hô.

- Bằng hữu bình thường? Ha ha, ngươi càng nói vậy ta trái lại càng lo lắng! Thiếu gia dặn ta tới đây từng đặc biệt công đạo, cần thời khắc bảo vệ ngươi an toàn, không cần cho người râu ria gây rối, nếu người này đã tới, cho hắn vào đi!

Chứng kiến dáng vẻ khẩn trương của thiếu nữ, lão giả cười hắc hắc.

Lạc Khuynh Thành trời sinh tính đơn thuần, tuy thời gian này trải qua nhiều chuyện, thay đổi một ít, nhưng làm sao giấu diếm được lão quái vật đã sống nhiều năm!

- Đừng, Triệu Nham tiên sinh, ta cầu xin ngươi, ngươi để cho hắn đi thôi, chỉ cần ngươi để cho hắn đi, chuyện gì ta cũng đáp ứng!

Thiếu nữ sốt ruột hô.

- Ha ha! Để cho thiếu phu nhân cầu ta, Triệu Nham không dám! Ta chỉ là hạ nhân mà thôi, chịu không nổi!

Không để ý tới lời cầu xin của thiếu nữ, Triệu Nham lạnh lùng cười, nhìn qua nữ đệ tử:

- Mau mời người kia vào đi!

- Dạ!

Nữ đệ tử biết người trước mắt mặc dù không phải người của tông môn, nhưng là khách quý, gật đầu khom người lui ra ngoài.

Nữ đệ tử ra ngoài chỉ chốc lát, lại có tiếng bước chân truyền tới.

- Khuynh Thành sư tỷ ở chỗ này, chính ngươi vào đi thôi!

Nữ đệ tử lên tiếng, một thân ảnh thiếu nữ đi vào.

- Khuynh Thành!

Nhìn thấy thiếu nữ, Nhiếp Vân mỉm cười đi qua.

- Nhiếp Vân, ngươi không nên tới đây!

Nhìn thấy hắn, ánh mắt Lạc Khuynh Thành đột nhiên ảm đạm.

- Ngươi chính là Nhiếp Vân? Là bằng hữu “bình thường” của Khuynh Thành tiểu thư?

Triệu Nham nhìn Nhiếp Vân, cố ý nhấn mạnh hai chữ bình thường, ánh mắt lộ ra lãnh ý.

- Khuynh Thành, hai tháng không gặp, ngươi gầy hơn không ít!

Nhiếp Vân không hề nhìn lão giả, vẫn thản nhiên nhìn người ngọc trước mắt, thở dài một tiếng.

Hai tháng không gặp, thực lực Lạc Khuynh Thành tăng trưởng không ít, hiện tại cũng như hai người Dương Ngạn, đã đạt tới binh giáp cảnh sơ kỳ, nhưng thân thể đã gầy hơn một vòng, dung mạo động lòng người hiện tại càng làm người thương tiếc.

- Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đâu, chẳng lẽ ngươi không nghe sao?

Triệu Nham vốn định giả bộ phong phạm cao nhân trước mặt thiếu niên kia, kết quả người ta căn bản không để ý hắn. Chỉ xem hắn như không khí, khiến hắn thiếu chút nữa bị tức điên.

- Nhiếp Vân, vị này là Triệu Nham, là cao thủ Triệu gia, cường giả khí tông đỉnh, ngươi…

Thấy thiếu niên không để ý tới Triệu Nham, Lạc Khuynh Thành hoảng sợ.

- Ngươi…nên cẩn thận một chút mới tốt!

Nhã Thương cũng không nghĩ tới người bằng hữu này của sư tỷ lại lớn mật như thế, sợ tới mức thân thể run lên, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Cao thủ Triệu gia? Người của Triệu Hưng Phổ?

Thấy hai thiếu nữ khẩn trương như vậy, Nhiếp Vân rốt cục mới chú ý tới “tiểu nhân vật” trước mắt.

Đạt tới cấp bậc chí tôn, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn, ở trong mắt người khác khí tông đỉnh cao không thể chạm, nhưng trong mắt hắn chẳng tính là gì, một cái tát có thể tát chết nhiều người.

- Hừ, không sai, biết ta là người Triệu gia, còn dám vô lễ như thế! Thật muốn chết! Lập tức quỳ xuống xin lỗi, có lẽ ta còn có thể tha cho một lần, không giết ngươi, nếu không ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Triệu Nham hắc hắc cười lạnh, trong mắt tràn ngập sát ý.

- Khuynh Thành, thứ này có phải bị thiếu não hay không?

Thấy bộ dáng của Triệu Nham, Nhiếp Vân không biết nên nói gì, loại người chỉ cần một cái tát là có thể tát chết, thật không ngờ còn dám hung hăng càn quấy, thật làm người ta không nói được lời nào.

- Cái gì?

Nghe được lời nói của Nhiếp Vân, trong lòng Lạc Khuynh Thành rốt cục không chịu nổi, khẽ lảo đảo như muốn bất tỉnh.

Nhã Thương hoảng sợ toàn thân run rẩy, tròng mắt như muốn rơi xuống.

Người này điên rồi, tuyệt đối là điên rồi!

- Ngươi nói cái gì?

Chẳng những Lạc Khuynh Thành cùng Nhã Thương hoảng sợ muốn chết, ngay cả Triệu Nham cũng sững sờ, lập tức run rẩy, chân khí khí tông đỉnh bạo tẩu, hình thành từng luồng lốc xoáy cực nóng trên đỉnh đầu, mái tóc cũng dựng đứng lên.

Tức sùi bọt mép!

- Ta nói thứ đồ vật như ngươi có phải bị thiếu não hay không…nga, ngươi hẳn không phải là thứ đồ vật gì, là người, ta nói sai rồi, nói sai, nói sai!

Nhiếp Vân cười nhạt, mặt ngoài là giải thích nhưng thực tế lại tiếp tục mắng đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui