Vô Tận Đan Điền

- Yên tâm đi ca ca, đệ nhất định sẽ thành công!

Nhiếp Đồng gật gật đầu, ánh mắt lộ kiên nghị.

Hô! Hô!

Trong lúc hai huynh đệ nói chuyện, mấy người Hoang Lăng cũng đã tỉnh lại, trên mặt đẫm mồ hôi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Tốc độ thoát khỏi ảo cảnh quan hệ tới linh hồn mạnh yếu, tuy linh hồn Nhiếp Đồng không bằng Nhiếp Vân, nhưng ý chí kiên định, cho nên không kém hắn bao lâu, nhưng mấy người Hoang Lăng thì khác, tuy linh hồn cường đại nhưng trải qua giết chóc không nhiều, bởi vậy chậm trễ hơn không ít.

Oanh long!

- Hậu nhân, các ngươi có thể tiến vào nội điện Tử Hoa động phủ, nói rõ có cơ duyên rất lớn, ta sẽ cho khảo nghiệm, chỉ cần phù hợp yêu cầu của ta, ta sẽ cho các ngươi đủ chỗ tốt!

Đột nhiên bên trên vang lên thanh âm, mặt đất chấn động, một cánh cửa thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

- Đây là khảo nghiệm các ngươi, không thông qua, tử vong, hiện tại nếu rời khỏi còn kịp, chỉ cần nói một tiếng rời khỏi, sẽ tự động truyền tống các ngươi ra ngoài, hơn nữa cho các ngươi một kiện linh binh, xem như lễ vật, không để các ngươi về tay không!

Thanh âm vang xa, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, làm người rung động.

Rất nhanh mọi người bày tỏ thái độ, không ai muốn trở về.

- Đi, đi thôi!

Mọi người hướng cửa lớn đi qua, còn chưa đi tới trước cửa, Nhiếp Vân đột nhiên ngăn chặn phía trước.

- Nhiếp Vân, ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết toàn bộ mọi người, một mình cướp đoạt bảo tàng hay sao?

Nghe lời của Hoang Lăng, trong mắt bốn người còn lại đều lộ ra biểu tình ngưng trọng, tựa hồ chỉ cần Nhiếp Vân dám động thủ, bọn hắn lập tức liên thủ.

- Không nên hiểu lầm, ta muốn nói nếu là sát hạch, khẳng định nguy cơ trùng trùng, nếu lúc chúng ta nhận sát hạch bị người đánh lén thì được không bù nổi mất!

Nhiếp Vân khẽ cười, xoay người cao giọng nói:

- Hai vị đi theo phía sau, không cần trốn, đều xuất hiện đi!

- Cái gì? Phía sau còn có hai người đi theo?

Nghe được lời của Nhiếp Vân, sắc mặt Hoang Lăng cùng Mặc Vô Đạo phi thường khó xem.

- Ha ha, cường giả bí cảnh đúng là bí cảnh, chúng ta đã cẩn thận cũng không giấu diếm được ngươi!

Một tiếng cười to, hai thân ảnh đi nhanh tới, chính là Hoang Trần cùng Tử Quỳnh hoàng.

- Tử Quỳnh hoàng? Hoang Trần? Sao hai người đi cùng một chỗ?

Tề Đào chứng kiến hai người, trên mặt kinh ngạc hô.

Hoang Trần là lãnh tụ tinh thần của Nhân tộc, Tử Quỳnh hoàng là thực lực cực mạnh của yêu nhân, hai người sao ở chung một chỗ, giống như lão bằng hữu lâu năm?

- Bọn hắn làm sao ở chung một chỗ? Tề Đào, ngươi phản ứng thật quá chậm, nhìn xem đây là ai!

Nhiếp Vân ha ha cười, vươn tay đã bắt Kim Giáp hồng viên tới trong tay.

- Ngươi muốn làm gì?

Kỳ Hoàng không nghĩ tới Nhiếp Vân lại đột nhiên ra tay, hoảng sợ thét to.

- Ha ha, muốn làm gì? Đương nhiên là giết ngươi!

Bàn tay Nhiếp Vân vừa dùng lực, răng rắc một tiếng, Kỳ Hoàng lập tức biến thành thi thể, sinh cơ đoạn tuyệt, Hóa Thân phù không còn tác dụng liền hiện lại bộ dáng thực sự của Kỳ Hoàng.

- Kỳ Hoàng? Yêu nhân! Hoang Lăng, rốt cục sao lại thế này? Ngươi không phải nói đây là yêu sủng của ngươi sao?

Sắc mặt Tề Đào thay đổi.

- Còn cần hỏi sao, hoàng thất Thần Phong đế quốc đã sớm cấu kết với yêu nhân của Tử Quỳnh sơn mạch cùng làm việc xấu, liên hợp chung một chỗ cũng không có gì kỳ quái!

Nhiếp Vân cười nói.

- Nhiếp Vân, nếu vạch mặt, vậy ngươi chết đi cho ta!

Tử Quỳnh hoàng thấy Nhiếp Vân giết chết Kỳ Hoàng, sắc mặt biến thành dữ tợn, thét lớn một tiếng lao tới.

Kỳ Hoàng luôn muốn cướp vị trí của hắn, muốn phản bội hắn, chết thì cũng thôi, nhưng Nhiếp Vân giết thuộc hạ của hắn, nếu hắn không có hành động, cũng không cần lăn lộn.

- Ha ha, Nhiếp Vân, ngày đó ngươi đánh ta bị thương, hôm nay cho ta nhìn xem thực lực của ngươi thế nào!

Hoang Trần cũng cười hắc hắc, bàn tay bao phủ Nhiếp Vân.

Hai bí cảnh đồng thời ra tay, cả đại điện pháp lực tán phát, pháp lực nặng nề như thủy ngân chồng chất làm hành động mọi người bị quản chế, chân khí vận chuyển chậm chạp.

- Ha ha, muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy, không chơi với các ngươi, Nhiếp Đồng, chúng ta đi!

Cảm nhận được pháp lực tràn ngập, Nhiếp Vân biết muốn chiến thắng rất khó khăn, ha ha cười, trường kiếm vung lên ngăn trở công kích của hai người, đồng thời mượn lực giữ lấy Nhiếp Đồng nhảy ngược về phía sau.

Ngay sau đó hắn nhảy vào trong cánh cửa lớn, hô một tiếng biến mất không thấy bóng dáng.

- Chạy đi đâu!

Tử Quỳnh hoàng rít gào, đột nhiên hướng cửa phóng đi, nhưng còn chưa tới gần liền chứng kiến một đạo bạch quang hiện lên, oanh một tiếng bị đánh bay ngược ra ngoài, thiếp trên vách tường, máu tươi cuồng phun.

- Đây là có chuyện gì?

Hoang Trần hoảng sợ liên tục lui về phía sau.

Thực lực của Tử Quỳnh hoàng không chênh lệch với hắn bao nhiêu, Tử Quỳnh hoàng bị đánh bay trọng thương, nếu hắn tùy tiện tiến lên kết quả khẳng định không sai biệt lắm.

- Muốn đi vào khảo nghiệm, đầu tiên cần thông qua Thuần Chân Huyễn Linh thạch, nếu không, giết chết không tha!

Hoang Trần còn đang nghi hoặc, thanh âm vang lên trên không trung, mang theo uy nghiêm dày đặc, tựa hồ chỉ cần hai người dám không nghe sẽ trực tiếp oanh kích thành tro.

Nghe nói như vậy Tử Quỳnh hoàng thật muốn khóc một trận, sớm biết như vậy còn đuổi theo làm gì, cho Nhiếp Vân đi là được!

- Hoang Trần lão tổ, ngươi ở lại thông qua Thuần Chân Huyễn Linh thạch đi, ta đi vào trước, bằng không để Nhiếp Vân lấy được bảo bói, chúng ta không thua nổi!

Hoang Lăng hô một tiếng thả người xông vào trong cửa.

Tề Đào cùng Mặc Vô Đạo theo sau.

- Các ngươi!

Nhìn thấy mấy người kia xoay người rời đi, không hề do dự, Hoang Trần tức giận tới xám ngắt.

Người ngu đi nữa cũng biết tiến vào sát hạch càng sớm, một khi thông qua sát hạch đạt được bảo tàng cũng lớn hơn người khác rất nhiều, bọn hắn đi vào trước chẳng khác gì mình đã chậm.

- Phải nhanh chóng thông qua Thuần Chân Huyễn Linh thạch!

Trong lòng dù tức giận khó chịu, Hoang Lăng cũng không chút do dự chạy tới bên dưới viên linh thạch màu lam bắt đầu trải qua kinh lịch của chính mình.

Sau khi tiến vào trong cửa lớn, cảnh tượng trước mắt Nhiếp Vân chợt thay đổi, thân thể lâm vào trong lốc xoáy, khi mở mắt thì phát hiện Nhiếp Đồng không còn bên cạnh.

Đây là một sân bãi trống trải, bốn phía trống rỗng không có vật gì.

- Đây là địa phương gì vậy? Tại sao không thể hấp thu linh khí?

Cảm thụ một chút, Nhiếp Vân sửng sốt.

Nói cách khác, một khi chiến đấu chỉ có thể dựa vào chân khí trong khí hải duy trì lực lượng, tiêu hao bao nhiêu chính là bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui