Vô Tận Đan Điền

Hóa Vân tông là tông môn đứng đầu trong tám tông môn lớn trên Phù Thiên đại lục, có một không hai thiên hạ. Tông chủ chính là cường giả Đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong, lúc trước bằng vào lực lượng một mình áp bảy đại tông môn khác, không ai có thể địch lại. Hiện tại lại mất tích khiến cho không ít người hứng thú.

- Hồi bẩm tông chủ, chuyện lần trước ngươi bảo ta tra tuy rằng còn chưa có đầu mồi, thế nhưng có một việc ta lại muốn nói cho người nghe.

Đột nhiên một bóng người đi tới, ôm quyền nói với Di Hoa trên đài cao.

- Ồ? Có chuyện gì?

Nhìn thấy người này, trên mặt Di Hoa hiện lên vẻ hưng phấn.

- Là như thế này, ta dựa theo lời nhắc nhở của tông chủ điều tra trong phạm vi kia, phát hiện ra một nơi gọi là Bạch Nham thành, mấy ngày trước đột nhiên có người đại náo đấu giá hội trong đó, đánh chết hội trưởng và một vị yêu nhân, lại lấy đi toàn bộ tài phú của đấu giá hội này. Từ tin tức truyền ra ngoài, có người nói người này dùng thiên phú Ngụy trang sư ngụy trang thành hội trưởng cho nên mới dọn đi toàn bộ bảo khố của bọn chúng.

Người này nói.

- Bạch Nham thành chính là phạm vi mà ta nói lần trước, thiên phú Ngụy Trang sư... Người có thiên phú này vốn rất ít, có thể chuyển hết bảo khố nói rõ đối phương cò có nạp vật đan điền... Ha ha, loại tình huống này giống y như báo cáo của Tử Quỳnh Hoàng vậy, có lẽ không phải là ai khác mà chính là Nhiếp Vân kia.

Thì thào nói một câu, hai mắt Di Hoa tỏa sáng.

- Đúng vậy, ta tra rất lâu mới phát hiện ra. Tông chủ, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

Người này hỏi.

- Trên người Nhiếp Vân này có thứ mà ta muốn, phải bắt lấy hắn. Như vậy đi, ngươi phái người đi tìm trước, sau đó mang tới cho ta.

Di Hoa trầm tư một chút rồi chậm rãi nói.

- Vâng, tông chủ.

Bóng người kia nhoáng một cái đã biến mất tại chỗ, thực lực mạnh mẽ làm cho người ta cảm thấy khủng bố.

- Một con sâu cái kiến mà cũng định chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta? Ha ha, nói cho ngươi biết, vô luận là Khí Hải đại lục hay là Phù Thiên đại lục, tin tức của ta đều đáng sợ hơn ngươi biết.

Di Hoa cười nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo dọa người.

Nhiếp Vân cũng không biết hành tung của mình đã bị người khác chú ý, lúc này hắn đang ngồi trong một tửu lâu, nhàn nhã uống rượu.

Ngày đó sau khi ra tay đánh chết đám người Yêu Khánh hắn cũng không dừng lại mà biến thành bộ dáng hội trưởng, đi vào phủ thành chủ.

Thiên phú ngụy trang giúp hắn ngụy trang thành người khác, cơ hồ không có khuyết điểm gì. Nhiếp Vân ngụy trang thành hội trưởng, công bố muốn đuổi giết tiểu tử trong phòng đấu giá số hai mươi tám, lại thành công mượn truyền tống trận trong đó, đến thành thị này.

Thành thị này gọi là Cực Quang thành, so với Bạch Nham thành còn lớn hơn. Vừa mới tiến vào trong đó Nhiếp Vân đã cảm nhận được sự náo nhiệt trong thành thị này.

Cực Quang thành là đại bản doanh của Nguyên Tâm tông, bởi vì Nguyên Tâm tông ở trên Cực Quang thánh sơn cách ngoài thành không xa.

Trong thành khắp nơi đều có thể nhìn thấy đệ tử Nguyên Tâm tông, dường như có thể trở thành đệ tử tông môn là một chuyện vô cùng rạng rỡ tổ tông vậy.

- Ngươi ở nơi này đã được ba ngày, luôn nghe ngóng chuyện Nguyên Tâm tông, không phải muốn gia nhập Nguyên Tâm tông đó chứ?

Dịch Thanh ở phía đối diện dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhiếp Vân.

Thiếu niên này ba ngày nay mỗi ngày đều ngồi trong tửu lâu, cũng không có nói chuyện. Một khi nghe được người ta nói tin tức có liên quan tới Nguyên Tâm tông là lập tức lỗ tai dựng thẳng lên, dường như đang nghĩ biện pháp nghe ngóng chuyện Nguyên Tâm tông vậy.

- Ha ha, ta thực sự muốn vào Nguyên Tâm tông nhưng mà cũng không phải là gia nhập.

Nhiếp Vân nâng chén rượu lên, vừa uống rượu vừa cười nói.

- Không gia nhập? Vậy ngươi muốn làm gì?

Dịch Thanh nghi hoặc hỏi lại.

Nàng càng tiếp xúc lâu với thiếu niên trước mắt này thì lại càng cảm thấy nghi hoặc. Đối phương nhìn bộ dáng cả người lẫn vật vô hại, thường xuyên tươi cười, nhưng một khi động thủ thì chó gà không tha, không nói bất luận một chút tình cảm nào.

Hoàn toàn chính là hai người khác nhau.

- Ta muốn đi nghe ngóng một chuyện, về Linh Hồn triệu hoán sư, không phải phụ thân ngươi nói Nguyên Tâm tông có điển tịch liên quan tới Linh hồn triệu hoán sư hay sao?

Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy, ta đã từng nghe phụ thân nói qua. Thực sự có loại điển tịch này... Hóa ra ngươi muốn trà trộn vào Nguyên Tâm tông a. Ngươi hoàn toàn có thể giả vờ làm đệ tử, bằng vào thực lực của ngươi hỗn thành đệ tử, có lẽ cũng vô cùng đơn giản nha.

- Đệ tử? Ha ha, quyền hạn của đệ tử quá nhỏ, tới ngày tháng năm nào mới có thể nhìn thấy đồ mà ta muốn chứ? Đương nhiên không thể là đệ tử rồi.

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

- Không phải là đệ tử? Vậy chẳng lẽ ngươi còn định làm trưởng lão?

Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy, Dịch Thanh im lặng một hồi rồi chán nản nói.

- Không sai, ý định của ta chính là biến thành trưởng lão. Chỉ có điều trước khi ta trở thành trưởng lão ta phải tương đối quen thuộc với tông môn, nếu không người khác vừa hỏi nhất định sẽ lòi đuôi, vậy thì hỏng bét.

Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.

- Biến thành trưởng lão? Ngươi thực sự nghĩ vậy sao...

Dịch Thanh cho rằng Nhiếp Vân đang khoác lác cho nên không hề để ý tới.

- Đúng rồi, ngày đó chúng ta sao thoát khỏi đấu giá hội ở Bạch Nham thành vậy? Làm sao có thể cưỡi Truyền tống trạ rời đi? Ngươi còn chưa nói với ta nha...

Một lúc sau Dịch Thanh cảm thấy Nhiếp Vân chỉ biết uống rượu, không thèm để ý tới nàng cho nên mới dậm chân, hỏi.

Ngày đó ở trong đấu giá hội nàng được Nhiếp Vân thu vào Tử Hoa động phủ, về sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nàng một mực không biết. Chỉ biết là ngày hôm sau đi ra thì đã ở Cực Quang thành này, mỗi ngày đều đi ăn cơm, uống rượu với thiếu niên này.

- Ngày đó.. Ngày đó bọn hắn không đuổi theo ta, để ta đào tẩu, thừa cơ chạy tới phủ thành chủ rồi mượn Truyền tống trận tới nơi này.

Nhiếp Vân không muốn nhiều lời, bởi vì một khi nói nhiều, thiên phú Ngụy Trang sưu, thiên phú Nguyên khí sư sẽ bị lộ. Nói nhiều tất nói hớ, quan hệ của hắn và Dịch Thanh còn chưa thân thiết tới mức chuyện gì cũng có thể nói, hắn sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật cho bất kỳ một ai.

- Lại là kiểu cũ, như vậy không nói còn hơn. Thừa cơ chạy tới phủ, mượn truyền tống trận... Ngươi cho rằng truyền tống trận là đồ chơi, ngươi muốn mượn là mượn sao?

Dịch Thanh lần nữa im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui