Vô Tận Đan Điền

- Bí thuật bắt đầu.

Phong ấn Nhiếp Vân chặt chẽ, Nguyên Đào đột nhiên thét dài một tiếng, trên người đột nhiên bắn ra mấy vạn đạo quang mang sáng chói làm cho người ta hoa mắt, khiến cho tất cả mọi người nhắm mắt lại, ngay sau đó người này tiến lên phía trước, nắm lấy tay Nhiếp Vân.

- Nhanh đi theo ta.

Một câu truyền âm lo lắng vang lên bên tai Nhiếp Vân. Trong lòng bàn tay lập tức có một cỗ nhiệt lượng vọt tới, Nhiếp Vân lập tức nhìn thấy mặt đất cứng rắn giống như mặt băng không chịu nổi thể trọng hai người mà sụp đổ.

Sưu.

Thoáng cái hai người rơi xuống dưới.

- Địa Hành sư? Đây là thiên phú Địa Hành sư? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại cứu ta?

Cảm nhậ thân thể thoáng cái chui vào trong mặt đất, chẳng những không có cảm giác buồn bực mà còn cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái, như cá gặp nước. Nhiếp Vân biết rõ nhất định thiên phú đặc thù của đối phương là Địa Hành sư. Cũng chỉ có Địa Hành sư mới có thể dễ dàng xuống đất mà không làm tổn hại mặt đất như vậy.

Địa Hành sư là một trong những thiên phú đặc thù, giống như Tường thủy sư, Thiên hành sư vậy, đây là ba loại thiên phú chạy trốn. Chỉ cần nơi nào có đất thì lập tức trốn, như là hậu hoa viên nhà mình, không có ai đuổi theo được.

Địa Hành sư trong đám thiên phú đặc thù xếp hạng ở vị trí thứ một trăm sáu mươi bảy, dùng để chạy trối chết, tất cả đều thuận lợi.

- Ta là ai? Ha ha, vừa uống rượu xong, say tới rối tinh rối mù đã quên ta rồi sao? Ngươi đúng là quý nhân hay quên a.

Nguyên Đào đột nhiên cười lớn, trên mặt có một đạo khí tức hiện lên, cả khuôn mặt lập tức xảy ra biến hóa.

Chính là bộ dáng của một thiếu niên.

Kỳ thực tuy rằng thần thâu Thiên Huyễn là bằng hữu tốt nhất kiếp trước của Nhiếp Vân, nhưng mà đối với dung mạo chân thật của đối phương Nhiếp Vân cũng không biết. Chỉ biết là mỗi một lần đối phương đều biến hóa. Tuy rằng thiếu niên trước mắt này mi thanh mục tú, kỳ thực cũng không phải là diện mạo của hắn.

Đây cũng không phải là Thiên Huyễn đề phòng Nhiếp Vân, mà là công pháp hắn tu luyện là như vậy. Nói thật, dừng nói là dung mạo, coi như là tuổi thực sự, tu vi cụ thể Nhiếp Vân cũng không rõ.

Cũng chính bởi vì như vậy cho nên Huyễn Thiên Thủ mới có danh hào Thiên Huyễn.

- Thiên Huyễn? Thần thâu Thiên Huyễn? Ngươi tới đây từ khi nào vậy? Tới đây làm gì?

Nhiếp Vân không ngờ Nguyên Đào này lại là do Thiên Huyễn ngụy trang, hắn lập tức vừa mừng vừa sợ hỏi.

Thần thâu Thiên Huyễn ngày hôm qua rời khỏi Tử Hoa động phủ đã chẳng biết đi đâu, Nhiếp Vân biết rõ người này thích tự do, như thần long thấy đầu không thấy đuôi cho nên cũng không nghĩ nhiều. Vốn tưởng rằng đối phương đi đâu đó tiêu dao, thế nhưng không ngờ đối phương lại chạy tới Nguyên Tâm tông này.

Còn trùng hợp cứu mình một mạng.

Nếu như không phải có đối phương thì hôm nay Nhiếp Vân hắn chỉ có đường tự bạo mà thôi.

- Ha ha, ta tới làm gì, không phải ta đã nói mình có cừu oán với Nguyên Tâm tông hay sao? Lần này ta tới đây là ăn cắp chưởng giáo ấn.

Thiên Huyễn cười ha hả, nói.

- Ăn cắp chưởng giáo ấn? Thành công chưa?

Trong lòng Nhiếp Vân khẽ động.

- Đây không phải là nói nhảm hay sao? Thần thâu Thiên Huyễn ta động thủ nào có lý nào không thành công? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, vừa rồi ta cố ý mê hoặc đặc sứ và Nguyên Thiên kia, thành công đào tẩu. Có lẽ bọn hắn sẽ nhanh chóng đuổi tới, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.

Thiên Huyễn vừa cười vừa nói, lôi kéo Nhiếp Vân đẩy nhanh tốc độ dưới mặt đất.

- Đem chưởng giáo ấn của ngươi cho ta mượn chút, ta có chuyện muốn làm...

Nghe thấy Thiên Huyễn có thể trộm được chưởng giáo ấn, Nhiếp Vân như mở cờ trong bụng, hưng phấn tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Ngươi muốn chưởng giáo ấn làm gì?

Tuy rằng Thiên Huyễn nghi hoặc nhưng mà xuất phát từ lòng tin tưởng Nhiếp Vân cho nên vẫn lấy chưởng giáo ấn ra.

Cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy chưởng giáo ấn này là một ngọc ấn lớn bằng lòng bàn tay, bên trên có vô số đường vân rườm rà, cầm trong tay có chút nặng nề.

- Quả nhiên là chưởng giáo ấn.

Cảm nhận được loại đặc thù này, Nhiếp Vân biết rõ đây là chưởng giáo ấn, hai mắt hắn sáng ngời, lại kéo tay Thiên Huyễn, nói:

- Ta có việc còn muốn xử lý, hiện tại không thể đào tẩu được.

- Không thể trốn đi, ngươi muốn làm gì? Bên trên là cường giả Thiên Kiều cảnh a? Ngươi cần phải hiểu rõ, một khi bị phát hiện nhất định sẽ phải chết.

Thiên Huyễn không ngờ thiếu niên này lại tạm thời thay đổi ý định cho nên ngạc nhiên hỏi.

- Lần này ta tới đây là có chuyện, chuyện này chưa làm xong, nếu như hiện tại rời đi, về sau muốn lẻn vào sẽ càng khó. Còn không bằng một lần hoàn thành xong chuyện, thừa dịp bọn hắn đuổi theo chúng ta, chúng ta vụng trộm quay trở lại.

Nếu như hiện tại đào tẩu, về sau Nguyên Tâm tông nhất định sẽ gia tăng đề phòng, muốn trà trộn vào sẽ rất khó. So với việc tới lúc đó vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp còn không bằng thừa dịp đang loạn lén lấy ra đống sách kia.

- Lại nói, bên ngoài Nguyên Tâm tông, coi như là dưới mặt đất cũng có vô số đại trận, hiện tại chúng ta đào tẩu từ dươi mặt đất cũng khó có thể đào thoát. Còn không bằng đánh cuộc một lần.

Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.

Nguyên Tâm tông là tông môn lớn như vậy, trên trời dưới đất đều có đủ loại đại trận, bằng không phái một ít phi thiên yêu thú có thể đào tất tới, khi đó chẳng phải bọn hắn ốc không mang nổi mình ốc hay sao?

- Đánh cuộc?

Thiên Huyễn cũng cảm thấy chóng mặt, nhìn thiếu niên có chút điên cuồng trước mắt.

- Ngươi đang cầm tính mạng mạo hiểm a, thực sự không thể nói lý. Chỉ là... Càng là nguy hiểm ta càng thích. Hắc hắc, nếu như trực tiếp đào tẩu thì quả thực không có nghĩa lý gì. Loại suy nghĩ này không hổ là bằng hữu của Thiên Huyễn ta, ha ha, thoải mái. Đúng rồi, rốt cuộc ngươi có chuyện gì cần xử lý, nói cho ta nghe một chút.

Thiên Huyễn vốn quát lớn, ai ngờ lại đột nhiên chuyển giọng, cười nói.

- Rất đơn giản, ta phải đi Tàng Thư các trộm một quyển sách.

Nhiếp Vân bị thái độ của Thiên Huyễn làm cho bất đắc dĩ, hắn vừa cười vừa nói.

- Trộm sách? Ta còn tưởng muốn đi trộm người. Ngươi thực nhàm chán a. Nguyên Tâm tông nhiều thứ tốt như vậy không đi trộm, lại đi trộm sách... Được rồi, nói tới trộm ta là tổ tông, có thể giúp ngươi, di thôi.

Nghe được mục đích của Nhiếp Vân, Thiên Huyễn im lặng một hồi.

Tên này mạo hiểm trở về cũng chỉ để trộm sách, có thể nói là quá rảnh rỗi, nếu như trộm người nha, hắn rất là ưa thích... Hắc hắc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui