Vô Tận Đan Điền

- Ngươi... Ngươi...

Diệp Kiếm Tinh càng là bờ môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.

Trước kia tại quán rượu cùng thiếu niên nói chuyện với nhau, cảm thấy tuy kiếm pháp của hắn cao minh, nhưng so sánh với mình, còn hơi chênh lệch một tia, hiện tại xem ra, người ta mạnh không phải kiếm pháp, mà là chưởng pháp!

Vừa rồi chưởng pháp kia, pháp lực bành trướng, một chưởng đánh ra, Thiên Địa biến sắc, mình so sánh với quả thực là tôm tép nhãi nhép!

Buồn cười còn cảm giác thực lực đối phương không bằng mình, muốn dẫn người ta... Loại cao thủ này cũng cần mình dẫn?

- Ngươi đến cùng là người nào? Sao sẽ có chưởng pháp mạnh như vậy... Ta cùng với ngươi đồng quy vu tận!

Quẩy người một cái, Công Tôn Trường Phong từ trên mặt đất bò lên, vẻ mặt dữ tợn, không còn bộ dáng tiêu sái như trước kia nữa, mà giống như là một Yêu nhân nổi giận.

Hắn là tuyệt thế thiên tài, chưa từng thua thiệt ai, hiện tại bị người một chiêu đả bại, còn mắng thành cái đồ chơi gì, quá tổn thương tự tôn!

- Diệp Kiếm Tinh, người lại thiên tài cũng có lúc thất bại, thất bại có thể đứng lên, mới có thể tôi luyện ý chí, rèn luyện kiếm tâm! Ta nơi này có một bộ kiếm pháp, ngươi có thể học thoáng một phát, đối với ngươi có lợi!

Không để ý tới Công Tôn Trường Phong dữ tợn, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Diệp Kiếm Tinh.

Đối với Diệp Kiếm Tinh, Nhiếp Vân vẫn rất có hảo cảm, thực lực mạnh nhưng không kiêu ngạo, làm người thành khẩn, trọng nghĩa khí, toàn bộ đều là phẩm chất hắn ưa thích.

Bị Công Tôn Trường Phong đả kích, kiếm tâm của Diệp Kiếm Tinh bị hao tổn, lòng tự tin rơi vào đáy cốc, nếu như tiếp tục nữa, tên thiên tài này sớm muộn gì cũng sẽ trở nên bình thường, cho nên, Nhiếp Vân ý định khai đạo thoáng một phát, để cho hắn trọng nhặt tin tưởng!

Người sẽ không một mực thắng, người như Diệp Kiếm Tinh, Công Tôn Trường Phong, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, ở sâu trong nội tâm đã có một loại tâm lý ta là thiên tài, bách chiến bách thắng, loại tâm lý này ảnh hưởng xuống, một khi bị ngăn trở, sẽ cảm thấy chịu không được, tinh thần sụp đổ!

Muốn cho hắn nhặt lại tin tưởng, phải hạ mãnh dược, cho hắn biết, tuy ngươi là thiên tài, nhưng ở trước mặt ta cũng không gì hơn cái này!

Cho nên, Nhiếp Vân mới nói một chiêu đả bại Công Tôn Trường Phong, hiện tại càng ý định từ kiếm pháp để cho Diệp Kiếm Tinh cảm thấy tuyệt vọng!

Phượng Hoàng Niết Bàn, phá kén trọng sinh!

Nếu như hắn có thể lĩnh ngộ, về sau nhất định tiền đồ vô lượng, nếu như không thể lĩnh ngộ, mình nên làm đã làm, cũng xứng đáng phần giao tình này!

- Coi cho kỹ!

Huyền Ngọc Kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng.

- Không qua băng hàn thấu xương, sao có được hoa mai tỏa hương, Hàn Đông Mai Hương!

Trường kiếm run lên, như trôi nổi ra bông tuyết đầy trời, ngân trang tố khỏa, một cây Hàn Mai đứng ngạo nghễ trong tuyết, xinh đẹp nhưng không tranh thế, chỉ chờ xuân tới báo, cô độc thê lãnh, hàn khí bức người!

- Hảo kiếm pháp... Nguyên lai ở quán rượu hắn là nhường ta...

Chứng kiến chiêu kiếm pháp này giống như thời điểm thi đấu ở trong quán rượu, nhưng lại mang theo hàn khí càng thêm lạnh lẽo, để cho người tâm trí hướng về, so với ý cảnh của mình cao hơn không biết bao nhiêu, khuôn mặt của Diệp Kiếm Tinh trắng bệch, thì thào tự nói.

Nếu như thiếu niên ở quán rượu sử dụng loại chiêu số này, loại ý cảnh này, ngay cả một chiêu đều không cần, mình sẽ đẩy hũ nhận thua!

Loại kiếm pháp vượt qua tưởng tượng này, mình cũng chỉ ở trên người những trưởng lão của Kiếm Thần tông kia nhìn thấy qua.

Kỳ thật Diệp Kiếm Tinh nghĩ nhiều lắm, kỳ thật thời điểm Nhiếp Vân ở quán rượu, lý giải đối với kiếm thuật cũng không có sâu như vậy, vừa rồi nhìn hắn sử dụng kiếm, lúc này mới thông hiểu đạo lí, chiêu số thường thường không có gì lạ, trong tay cũng sẽ biến thành thần kỳ, huống chi là loại kiếm chiêu cường đại như Hàn Đông Mai Hương!

Đương nhiên nếu như cho hắn biết rõ Nhiếp Vân là nhìn kiếm chiêu của mình có chỗ lĩnh ngộ mới lợi hại như vậy, càng sẽ hô to yêu nghiệt!

Đồ đệ cùng sư phụ học kiếm, sau khi xem xong, chẳng những thi triển tốt hơn sư phụ, trái lại còn dạy sư phụ... Trên thế giới còn sẽ có yêu nghiệt hơn sao?

- Một kiếm bao la mờ mịt, Hồi Xuân Đại Địa!

Thi triển xong Hàn Đông Mai Hương, Nhiếp Vân hô nhỏ một tiếng, trường kiếm xoay chuyển, ở trên không trung quay nửa vòng tròn, đổi thành đệ nhị chiêu Hồi Xuân Đại Địa!

Mới vừa rồi còn là hàn tuyết đầy trời, thời gian nháy mắt liền biến thành xuân ý dạt dào, khắp nơi đều là sinh cơ, nhưng khắp nơi đều là bẫy rập, để cho người khó lòng phòng bị!

- Ta liều mạng với ngươi...

Công Tôn Trường Phong liên tục thét dài, nhưng bằng vào thực lực của hắn, căn bản ngay cả phạm vi kiếm khí của Nhiếp Vân cũng vào không được, chớ nói chi là tổn thương hắn, chỉ có không ngừng gào thét, gào thét.

- Coi cho kỹ, một chiêu cuối cùng!

Thi triển xong Hồi Xuân Đại Địa, Nhiếp Vân cũng không ngừng, trường kiếm nhảy lên, mũi kiếm bắn ra một đạo hào quang sáng chói, như nắng gắt, đâm trúng người làm da đau đớn, pháp lực tán loạn.

Chiêu thứ ba trong bát đại kiếm của Tử Hoa đạo nhân, Thịnh Hạ Liệt Dương!

Trước kia mình làm như thế nào cũng thi triển không ra, quan sát Diệp Kiếm Tinh đạt được lĩnh ngộ cùng khống chế, Nhiếp Vân đột nhiên phúc chí tâm linh, một lần hành động đánh ra!

Một chiêu này so với hai chiêu vừa rồi kia cường đại hơn nhiều lắm, Công Tôn Trường Phong chỉ cảm thấy bụng tê rần, Khí Hải đã bị một kiếm đâm thủng, pháp lực toàn thân tán bật, biến thành phế nhân.

- Ngươi đã không có thực lực, còn sống cũng là thống khổ, chết đi!

Một kiếm đâm thủng Khí Hải của đối phương, Nhiếp Vân nhàn nhạt nói, trường kiếm xoay chuyển, liền quấy hắn thành thịt nát.

Người như Công Tôn Trường Phong ở trong tông môn địa vị khẳng định không thấp, sau khi phế bỏ hắn khó tránh khỏi lưu lại tai họa, trảm thảo liền trừ tận gốc, Nhiếp Vân gần đây không thích mang đến phiền toái cho mình.

- Lợi hại... Tại quán rượu, nếu hắn thi triển chiêu này, đừng nói một chiêu, chỉ nửa chiêu, ta cũng tinh thần tán loạn, pháp lực sụp đổ...

Diệp Kiếm Tinh lần nữa nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt lộ ra sợ hãi nồng đậm.

Chiêu Thịnh Hạ Liệt Dương này do Tử Hoa đạo nhân sáng chế, dưới một chiêu,

trực phá kiếm tâm, nếu lúc trước Nhiếp Vân có thể thi triển ra, Diệp Kiếm Tinh hoàn toàn chính xác ngăn cản không nổi!

- Minh chủ chết rồi hả?

- Hắn là minh chủ gì chứ, dựa vào cướp đoạt thượng vị mà thôi!

Chứng kiến Công Tôn Trường Phong bị giết, mọi người có kinh ngạc, có hưng phấn, bất quá khi nhìn về phía thiếu niên, toàn bộ đều lộ ra sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui