Vô Tận Đan Điền

Đang nghi hoặc, nhiếp vân chợt nghe đến một tiếng hô sắc bén, thân thể nhoáng một cái ẩn nấp, ngay sau đó liền chứng kiến một đám yêu thú từ phía trên không bay qua.

- Huyết tuế yêu ưng pháp lực cảnh? Còn một đám?

Chứng kiến bọn yêu thú này, nhiếp vân lại càng hoảng sợ.

Huyết uế yêu ưng, là một yêu thú loại ưng, thân thể cứng rắn, da lông thô dày, lực phòng ngự rất mạnh, nhất là miệng, toàn thân huyết hồng, chuyên ăn thịt người, là thiên địch của nhân loại.

Yêu thú rất nhiều là không tập kích người, trái lại còn có rất nhiều có thể thành yêu sủng của nhân loại, cùng người chung sống hoà bình, mà loại huyết uế yêu ưng này bất đồng, tuyệt đối không có khả năng cùng người làm bằng hữu, vĩnh viễn đều là địch nhân!

Nghe nói rất nhiều năm trước loại yêu thú này từng cùng con người quyết chiến, khắp nơi đánh chết nhân loại, rốt cục đưa tới nhân loại bắn ngược, tám đại tông môn phái ra rất nhiều cao thủ, bốn phía vây giết, mới làm loại sinh vật này triệt để diệt sạch khỏi phù thiên đại lục, lần vây quét này được xưng thiên chiến, chỉ cần là đệ tử của tám đại tông môn, không có một cái không biết, đã trở thành sự tích ánh sáng chói lọi ghi chép trong lịch sử của các tông môn, sao ở đây còn có một đám?

Huyết uế yêu ưng bay qua, nhiếp vân lặng lẽ từ chỗ ẩn thân chỗ đi ra, dọc theo hạp cốc chậm rãi đi tới.

- Thiên địa linh khí thật nồng đậm, chẳng lẽ giống như thú cốc, đây cũng là sơn cốc chỉ có yêu thú tụ tập?

Đi vài bước, nhiếp vân cảm thấy nơi này tuy âm hàn, âm trầm, nhưng linh khí lại dị thường hùng hậu.

Lúc trước ở khí hải đại lục, mình tiến nhập thú cốc, cũng là táng kiếm cốc, thừa cơ thu phục được tử đồng cùng hắc nham, nhận được huyền ngọc kiếm, biết đâu phù thiên đại lục cũng có địa phương như vậy a.

Trong nội tâm nghĩ đến, nhiếp vân che giấu khí tức, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Địa phương có kỳ ngộ bình thường đều có nguy hiểm, cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, nhiếp vân cũng không muốn ở trong tay 12 cường giả thiên kiều cảnh không có vấn đề, ở đây ngược lại bị một đám yêu thú vây công đến chết!

- Ân, nơi này thậm chí có linh dược? Hơn nữa đều là linh dược ngàn năm? Ha ha… phát tài!

Đi về phía trước một hồi, đột nhiên hạp cốc xoay chuyển, lộ ra một địa phương trống trải, mặt đất mọc đủ loại dược thảo, từng loại đều hơn một ngàn năm, bị linh khí đặc thù hội tụ chung một chỗ.

- Độc tâm thảo, tử đàn hoa, u minh ba lan... Những cái này đều là dược liệu tốt a. Đúng rồi, có bách hành thảo cùng kim chu thảo hay không? Nếu như có, ta có thể luyện chế ra đan dược, để cho linh hồn tấn cấp đến linh cấp đỉnh phong rồi!

Trong nội tâm nhiếp vân khẽ động, nhớ tới hai loại dược liệu mình thiếu thốn nhất.

- Nơi này thuộc về sơn cốc độc lập, bách hành thảo ngược lại có khả năng, kim chu thảo liền khó khăn!

Nhìn kỹ hoàn cảnh một chút, nhiếp vân lắc đầu.

Bách hành thảo là một loại ma hoa đặc thù, có 100 rễ, sinh trưởng ở chỗ sâu trong sơn cốc âm u, hấp thu ma tính tăng trưởng, rất giống huyết u ma nấm, có được linh tính cùng sinh mệnh đặc biệt, sơn cốc này âm u ẩm ướt, có thể sinh trưởng, nhưng kim chu thảo lại bất đồng, thực vật thuộc tính quang minh, chỉ có thể sinh hoạt ở địa phương ánh mặt trời sung túc, nơi đây tuyệt đối không thể có!

- Có một dạng cũng tốt, kim chu thảo lại nghĩ biện pháp gom góp là được, chỉ cần để cho ta luyện chế thành công đan dược, đạt tới linh hồn linh cấp đỉnh phong, dưới nạp hư cảnh sẽ không còn đối thủ, khống chế 12 thi thể thiên kiều cảnh cũng sẽ không cố hết sức, để cho những thi thể này bày trận mà nói, cường giả nạp hư cảnh sơ kỳ cũng có thể chiến một trận, mới tính toán chính thức đứng ở đỉnh phong của phù thiên đại lục, không cần cả ngày trốn chui trốn nhủi...

Nhớ tới đào tẩu, nhiếp vân liền có chút buồn bực, sau khi đi vào phù thiên đại lục, đã nhiều lần bị người truy sát a!

Kiếp trước nổi tiếng thiên hạ, khắp nơi truy người khác chạy như vịt, trọng sinh mang theo kim thủ chỉ (*) còn bị người khác truy, tùy thời có thể bị giết, thật sự là đủ phiền muộn.

- Bất quá vẫn phải cẩn thận, nơi này có nhiều linh dược như vậy, chỉ sợ có chủ nhân của mình, tùy tiện tiến lên, bị người bắt, khẳng định lại phải chạy trốn...

Nhiếp vân đang định thi triển thiên nhãn quét tra bốn phía, chợt nghe không trung có tiếng xé gió vang lên.

Nghe được tiếng gió, nhiếp vân không kịp nhìn cái gì, liền dấu ở một hẻo lánh, thi triển ra ẩn nặc chi khí, cả người cùng nham thạch của sơn cốc tuy hai mà một, cho dù cường giả thiên kiều cảnh đi đến trước mặt chỉ sợ cũng khó có thể phát hiện.

- Linh lung tiên tông hoắc dĩnh mạo muội đến đây, hối đoái một cây dược liệu, mong lạc thiên ma tôn nể tình!

Vừa giấu kỹ thân thể, chợt nghe một thanh âm thanh thúy êm tai tiến vào lỗ tai, như tiên nhạc, chung cổ tề minh, mỹ diệu tuyệt luân.

Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bạch y nữ tử lơ lửng ở trên không trung, thân thể xinh đẹp thon dài, tay áo bồng bềnh, trên khuôn mặt hình trứng ngỗng có một đôi tú mục lạnh như băng, cả người giống như tiên tử, thoát tục nói không nên lời.

- Cường giả nạp hư cảnh? Thiên phú thật đáng sợ!

Nữ hài ở trên không trung này bất quá chừng hai mươi tuổi, nhưng trong cơ thể như lỗ đen, không ngừng thôn phệ linh khí, thiên nhãn nhìn sang có chút có cảm giác khó chịu, sâu như biển, làm cho người không dám nhìn trực tiếp.

Dĩ nhiên là bí cảnh đệ lục trọng nạp hư cảnh!

Nạp hư cảnh, quy nạp hư không, khí hải tự thành không gian, dung nạp bách xuyên, pháp lực bành trướng, lực lượng qua trăm triệu, không nghĩ tới ở đây vậy mà có thể chứng kiến loại siêu cấp cường giả này!

Bây giờ mình thi triển thiên phú địa hành sư, có thể đào thoát cường giả thiên kiều cảnh đỉnh phong đuổi bắt, nhưng gặp được nạp hư cảnh chỉ có một con đường chết, không nói lực lượng qua trăm triệu, chỉ linh hồn linh cấp đỉnh phong, tùy tiện thi triển linh hồn phong bạo, mình liền lập tức biến thành một thây khô.

Tuy nạp hư cảnh đáng sợ, nhưng toàn bộ phù thiên đại lục hẳn không ít, mấu chốt là tuổi của nữ tử này vậy mà chỉ có hai mươi, cũng không phải như bách hoa tu duy trì dung nhan, mà là số tuổi thật sự!

Loại thiên phú này, thật quá yêu nghiệt rồi!

- Người của linh lung tiên tông? Ta cùng linh lung tiên tông không có vãng lai, cũng không muốn hối đoái, nhanh cút đi!

Thời điểm nhiếp vân cảm khái, một thanh âm vang vọng sơn cốc lan tới, lập tức có một bóng người chậm rãi xuất hiện ở trên không trung.

Sau lưng người này có hai cánh đen kịt, thân thể cân xứng, tứ chi hữu lực, chỉ từ trên hình thể, tuyệt đối là dáng người hoàn mỹ nhất, nhưng nếu xem mặt, sẽ cảm thấy một hồi rét lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận