Vô Tận Đan Điền

Rất nhanh đã đi tới địa phương mai táng hài cốt của trần văn húc, đem tạ trương huệ tử chôn cùng một huyệt với hắn.

Từ nay về sau, đôi chim uyên ương khổ mệnh xem như chân chính ở cùng với nhau, không cần lo lắng cái gì là tộc đàn, cái gì là tông môn.

Nhân thế cuồn cuộn, người cường thịnh thế nào cuối cùng cũng hóa thành đất vàng, duy nhất không thay đổi chỉ có chân tình.



- Vân đồng huynh…không đúng, nếu ta đoán không lầm, hẳn nên gọi ngươi là nhiếp vân huynh đi!

Xử lý xong chuyện phu thê trần văn húc, hai người trôi nổi trên không trung, suy nghĩ nên làm như thế nào. Diệp kiếm tinh bỏ qua cảm xúc bi thương trong lòng, mở miệng cười nói.

- Ha ha, không sai, ta chính là nhiếp vân!

Nhiếp vân gật gật đầu.

Hắn đã bại lộ mười hai thi thể nhóm người di tinh, chuyện rõ ràng như vậy diệp kiếm tinh còn nhận không ra thật sự là ngu ngốc.

- Nhiếp vân huynh giấu diếm ta thật khổ. Cho tới nay ta đều cho rằng bên ngoài truyền lưu về nhiếp vân là giả, thiên phú của một người càng lợi hại tối đa cũng như ta mà thôi, hiện tại xem ra ngươi thật sự cường đại hơn ta nhiều lắm!

Diệp kiếm tinh cười khổ lắc đầu.

- quá khiêm nhượng!

Nhiếp vân lắc đầu nói.

Hiện đại đa số người đều cho rằng hắn có một sư phụ là vô thượng trưởng lão hóa vân tông. Mà hắn cũng đang dựa vào điểm này không tới nỗi bị người đuổi giết khắp nơi như chuột chạy qua đường, tuy hắn tin tưởng diệp kiếm tinh sẽ không truyền đi ra, nhưng phải phòng bị người này bị dùng thủ đoạn sưu hồn tìm hiểu tin tức.

- Bình tâm mà nói, mấy năm nay ta tu luyện trong kiếm thần tông, người cùng thế hệ không ai bằng ta, đã cảm thấy anh hùng thiên hạ cũng chỉ như vậy. Nhìn thấy nhiếp vân huynh, mới biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Diệp kiếm tinh cười khổ lắc đầu.

- Bây giờ nên ngẫm lại chúng ta phải đi đâu đi!

Cắt đứt lời khen tặng của hắn, nhiếp vân nhìn thế giới mênh mông trước mắt nói.

Yêu la u minh vực giống như một thế giới độc lập, có thể thông hành khắp bốn phương tám hướng.

- Đương nhiên là dựa theo đường cũ trở về, còn có thể đi như thế nào?

Thấy nhiếp vân không muốn nói nhiều, diệp kiếm tinh hiểu ý chuyển đề tài nói.

- quay về đường cũ cũng được, chẳng qua lại phải đi trở lại táng địa, trong táng địa có quỷ môn u phong, nếu nhất thời còn không tìm được lối ra, nhất định sẽ táng thân trong đó!

Nhiếp vân phân tích.

Trước đó hai người họ tiến vào yêu la u minh vực quá nhanh, vì vậy chưa bị ảnh hưởng hôn mê, vạn nhất bây giờ đi ra ngoài nhất thời không tìm được lối ra lại bị té xỉu trong táng địa, thật sự chết cũng không biết chết như thế nào!

- Vậy làm sao bây giờ? Yêu la u minh vực rộng lớn vô ngần, nếu đi loạn không có mục đích cho dù đi cả tháng cũng không tìm được lối ra khác, mà thời gian thí luyện của chúng ta chỉ có mười ngày, trong mười ngày ra không được khẳng định bị cho là bỏ quyền!

Diệp kiếm tinh có chút bất đắc dĩ.

Yêu la u minh vực là một nơi tồn tại đặc thù, là thông đạo đi thông yêu tộc thế giới, lại có nhiều lối ra vào liên tiếp với phù thiên đại lục mà không chỉ riêng táng địa, cho dù có lối vào khác chăng nữa, nhưng phạm vi quá lớn, muốn tìm kiếm thậm chí hao tổn vài năm chưa chắc tìm ra, mà khi đi ra thì thí luyện đã xong, còn nói gì tới cơ hội cảm thụ kiếm thần khí!

- Ha ha!

Biết băn khoăn của diệp kiếm tinh, nhiếp vân cười nói:

- Ngươi hãy nghe ta nói xong, ta một mực suy nghĩ một vấn đề, người yêu tộc có thể thông qua thế giới yêu tộc tiến vào yêu la u minh vực, nhưng sư thúc trần văn húc của ngươi là từ nơi nào đi vào? Nếu ngươi nói lời đồn về táng địa là thật sự, hắn có thể cũng biết, tuyệt đối không đi vào từ táng địa đi!

- Ân? Ngươi vừa nói vậy ta cũng nghĩ tới, người kiếm thần tông đều biết táng địa đáng sợ, không ai nguyện ý đi vào! Chuyện này là do chính sư thúc nói với ta, hắn chắc chắn sẽ không đi, nói vậy hắn đi con đường khác?

Ánh mắt diệp kiếm tinh sáng lên.

- Nhưng mà…cho dù chúng ta biết chuyện này thì có ích lợi gì, văn húc sư thúc đã chết rồi, làm sao tìm được lối vào hắn từng đi qua?

Diệp kiếm tinh lắc đầu.

- Ha ha, không thể tìm sao? Điểm này ngươi sai lầm rồi!

Nhiếp vân khẽ cười, ngón trỏ dựng thẳng về phía trước, đầu ngón tay sản sinh ra một cỗ sương mù u tối.

Truy tung khí!

Vừa rồi khi xử lý hài cốt trần văn húc, nhiếp vân đặc biệt dùng truy tung khí cảm thụ khí tức trên hài cốt của hắn, như vậy có lẽ có thể cảm ứng được con đường hắn từng đi qua.

- Truy tung khí? Ngươi còn là truy tung sư?

Nhìn thấy cỗ sương mù, diệp kiếm tinh hoảng sợ.

Trị liệu sư, ngụy trang sư, nạp vật đan điền, hiện tại còn có truy tung khí…người này rốt cục có bao nhiêu thiên phú đặc thù?

- Ha ha!

Không để ý tới phản ứng của diệp kiếm tinh, tinh thần nhiếp vân tập trung vào truy tung khí cảm ứng con đường trần văn húc từng đi qua.

Truy tung khí chậm rãi từ đầu ngón tay hắn dâng lên, hình thành tám xúc tu nhẹ nhàng xoay động khắp xung quanh.

Tám xúc tu tìm kiếm từng phương hướng, tìm một lúc mới ngừng lại.

- Thế nào?

Diệp kiếm tinh vội vàng hỏi.

- Kỳ quái, tại sao không cảm ứng được gì?

Nhiếp vân nhăn mày.

- Trần văn húc tiền bối có phải có thiên phú đặc thù gì hay không?

Đột nhiên nhớ tới một việc, nhiếp vân hỏi.

- Thiên phú đặc thù? Không nghe nói qua!

Diệp kiếm tinh lắc đầu.

- Có lẽ là tiền bối biết một loại kiếm thuật có thể chặt đứt khí tức của mình làm cho người ta không thể truy tìm…

Nghĩ thật lâu không thông, nhiếp vân âm thầm nghiền ngẫm.

- Xem ra chúng ta đành phải…ân?

Xoa xoa ấn đường, nhiếp vân đang định quay về đường cũ, đột nhiên sắc mặt ngưng tụ, bàn tay vừa lật u minh kiếm hiện ra.

Lúc này u minh kiếm đã không còn khí tức u minh như trước, đổi lại sáng ngời trong suốt, hàn quang bắn ra bốn phía, tựa như tuyệt thế bảo kiếm chính đạo cực điểm.

Kiếm vốn không phân biệt yêu, nhân, hay ma, chỉ phân biệt linh tính mà thôi.

Linh hồn tạ trương huệ tử thuần khiết như trang giấy trắng, linh hồn nàng ngưng tụ thành kiếm linh làm u minh kiếm hoàn toàn thoát khỏi hương vị u minh, trái lại giống như một thanh trường kiếm tràn đầy hạo nhiên chính khí.

Ông!

U minh kiếm nhẹ nhàng chấn động.

Vừa rồi là nhiếp vân cảm nhận được thanh kiếm có dị thường nên mới lấy ra.

Hô!

U minh kiếm thoát khỏi tay nhiếp vân, mũi kiếm hoành ngang chỉ về một phương hướng.

Chứng kiến động tác của u minh kiếm, hai người đều sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận