Vô Tận Kiếm Trang

Điều này làm sao có thể được, thứ này làm sao có thể là phần thưởng cho người đứng thứ nhất đuộc chứ. Xem ra thứ này cho dù ban thưởng cho đệ tử đứng thứ tám, mười tám, hai mươi tám cũng không xứng Phải biết rằng, đã vào được tới nơi này ai mà chẳng có một vài bộ hoàng giai công pháp cao cấp, thậm chí là hoàng giai đỉnh cấp, lục giai đê cấp, lục giai trung cấp.
Vậy mà phần thưởng cho người đứng thứ nhất lại là mốt quyển bí kíp hôi giai trung cấp sao?
Liệu Tứ đại thế gia có đùa giỡn không, có thể phạm sai lầm không? Hay là hiện tại mình đã gặp quỷ rồi.
Diệp Bạch nghi hoặc hiếu kỳ cầm quyển bí kíp lên, hiển nhiên đây chính là vật mà Đạm Thai gia tộc mất bao nhiêu tâm huyết mong muốn có được.
Bạch Thủ Thái Huyền kinh, một bộ sách thần bí, phẩm giai của nó là gì, giá trị của nó là gì không ai biết.
Tổ Tiên của tứ đại gia tộc phải trả giá hơn mười vị huyền sĩ đỉnh cấp, mười tám vị huyền sư sơ cấp mới lấy được vật quý hiếm này. Từ trước tới nay nó được bốn nhà, Đạm Thai, Diệp, La, Thượng Quang bảo quản.
Vật này trân quý dị thường, cần phải quý trọng từ từ thăm dò, không thể đơn giản mà phá hủy.
Càng lúc Diệp Bạch càng hồ đồ, quyển sách thần bí này vật phẩm thế nào hắn cũng không biết, phẩm giai thế nào cũng không biết, giá trị thế nào cũng không biết.
Đồ vật này đã được các tổ tiên bỏ biết bao tâm huyết mới lấy được, vậy mà mình lại không biết tác dụng của nó là gì. Hơn nữa lần này, nó còn là phàn thưởng cho vị trí đầu tiên của kỳ Tứ Tông Hội Vũ.
Vì đồ vật này mà gia chủ của Đạm Thai gia, Đạm Thai Phó đã phải bỏ ra ba thanh huyền binh tam giai đê cấp, hai bình Tử Lộ Doanh Thần đan, và đem công pháp Tiên Thiên Huyết công cho ba gia chủ của ba nhà còn lại cùng học.

Diệp Bạch khẽ lật những trang giấy ra, sau đó lại quan sát kỹ lưỡng bìa sách. Ở trên đó kỉ có năm chữ cứng cáp, Bạch Thủ Thái Huyền kinh. Đây rốt cuộc là vật gì, tốt xấu cũng phải có giới thiệu chứ.
Diệp Bạch vừa mở ra thì đã trợn tròn mắt, tờ thứ nhất chỉ toàn là giấy trắng, tờ thứ hai tờ cũng như vậy, tất cả đều là giấy trắng.
Diệp Bạch lúc này như ở trong mộng cảnh.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Diệp Bạch hơi há hốc mồm, theo hắn biết thì ở kỳ Tứ Tông Hội Vũ trước, phần thưởng ít nhất cũng là hoàng giai đỉnh cấp bí kíp, thậm chí là vật phẩm tam giai. Vậy mà bây giờ, mình lại được thưởng mộ thứ như vậy, một thứ không biết lai lịch.
Đúng lúc đó, Kiếm lão vốn luôn yên lặng xem thì đột nhiên đã xuất hiện, lã nhìn thấy Diệp Bạch đang lật sách thì đôi mắt chuyển động nói:
- Chờ một chút!
Diệp Bạch khẽ giật mình, lúc này hắn mới phát hiện Kiếm lão đã hiện ra, hắn hơi vui mừng nói:
- Sư phụ.

Kiếm lão hướng về phía hắn mà cười cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ngươi lật ra sau đi, ở đằng sau có một ấn ký.
- Thật sao?
Diệp Bạch ngẩn ngơ, hắn khẽ đưa tay lật quyển sách, vừa rồi hắn chỉ mới nhìn qua một phần, không phát hiện ra ấn ký gì, sau khi nghe Kiếm lão nói xong Diệp Bạch cuối cùng cũng đã phát hiện ở đằng sau quyển sách có một đồ án kỳ quái, tựa hồ như là quái thú. Diệp Bạch đưa lại gần mắt nhìn cho kỹ thì thấy quái thú đồ đằng này có bốn vó, ngửa mặt lên trời rống giận, trong miệng tựa hồ như phun ra một luồng sáng. Ở bên cạnh còn có một ấn ký, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra.
- Đây là thứ gì?
Diệp Bạch kỳ quái hỏi, hắn chưa bao giờ gặp qua quái thú này, ở Thương Mang đại lục cũng chưa từng nghe qua quái thú này. Thậm chí các trưởng lão của Tứ Đại thế gia cũng không nhận ra, chỉ là hắn vẫn hi vọng Kiếm lão có thể nhìn ra nó.
Quả nhiên, ánh mắt của Kiếm lão đã nhìn về phía ấn ký quái thú. Lão nhíu mày suy tư một lúc lâu rồi đột nhiên nhìn về phía Diệp Bạch mà nói:
- Ta nhớ ra rồi, đây chính là đồ đằng của một tông môn, có rất nhiều tông môn cổ xưa có những đồ đằng ấn ký đặc biệt, ngay cả Kiếm môn chúng ta cũng có. Ấn ký đồ đằng của Kiếm môn chúng ta chính là một thanh kiếm phóng lên trời, ở bên cạnh có sau chuôi kiếm như hoa mai, thoạt nhìn giống như là kiếm trận. Đây là ký hiệu đặc biệt của Kiếm môn chúng ta, Lục Mai Ấn ký.
Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch nghe Kiếm lão nói đến việt này, hắn lập tức tò mò hỏi:
- Sư phụ, cái đồ đằng trên quyển sách này sư phụ có nhận ra không?

Kiếm lão cười nói:
- Nhận ra, đây chính là Nhật Nguyệt Thú Sơn Đồ Đằng Ký. Tất cả đệ tử của Nhật Nguyệt Thú Sơn đều có một ấn ký như ậy. Cô thú này có tên là Thôn Nhật thú, còn có tên khác là Hông Nguyệt Hung Ngưu, chính là thánh thú thủ hộ của Nhật Nguyệt Thú Sơn, nghe nói nó là một mãnh thú thập giai. Về tư liệu cụ thể thì ta không biết, nhưng những tông môn viễn cổ này vô cùng thần bí, tư liệu cũng rất ít khi lộ ra ngoài, tất cả mọi người biết được cũng không nhiều lắm.
Trong lòng Diệp Bạch liền sáng lên một hi vọng, hắn liền nói:
- Sư phụ, quyển sách mỏng màu xám này, sư phụ nhận ra nó là vật gì không?
Có lẽ với kiến thức lịch duyệt của Kiếm lão thì có thể biết được giá trị của quyển sách mỏng màu xám này.
Tuy nhiên, điều khiến cho Diệp Bạch thất vọng chính là Kiếm lão lại từ từ lắc đầu, thở ra một hơi mà nói:
- Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, chỉ là ta có thể nói với ngươi, đây tuyệt đối không phải là một quyển thiên thư vô tự, thứ bảo vật quý giá này, ngay cả ta cũng khó mà có được, không hiểu thế nào lại rơi vào tay của gia tộc các ngươi, hơn nữa hiện tại còn rơi vào tay ngươi, cái này thật đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Tuy nhiên nói đến đây, lão lại nhìn về phía Diệp Bạch mà trịnh trọng:
-Ta chỉ có thể nói với ngươi một điều, quyển sách màu xám này tuyệt đối không đơn giản, nếu như ngươi có thể đem nó phục hồi nguyên dạng, làm cho chữ hiện lên thì không chừng có thể giật mình nhận ra đó là một bí kíp, hoặc là một công pháp tuyệt thế. Phải biết rằng, những thứ mà có ấn kỳ, đồ đằng của những tông môn viễn cổ đều vạn phần trân quý. Nhật Nguyệt Thú Sơn lại là một tông môn siêu cấp viễn cổ, về sau vì sao bị tiêu diệt thì ai cũng không biết, đây đã là một điều bí ẩn.
Nói đến đây, lão lại nhìn về phía Diệp Bạch mà nói:

- Siêu cấp tông môn, siêu cấp tông môn ngươi có biết là gì không?
Thấy Diệp Bạch lắc lắc đầu, Kiếm lão lại tiếp tục giải thích:
- Siêu cấp tông môn chính là một tông môn siêu nhiên, ở trên đại lục không có bao nhiêu tông môn như vậy, tông môn như vậy có thể dễ dàng tiêu diệt hơn mười tông môn nhất phẩm. Đối với một tông môn bát phẩm như Tử Cảnh Cốc, trong mắt của Nhật Nguyệt Thú Sơn thì bọn họ không bằng một con kiến, một đệ tử bình thường cũng có thể túy ý phất tay mà tiêu diệt.
Diệp Bạch nghe vậy thì há hốc mồm, nửa ngày sau cũng không ngậm lại được. Quái thú đồ án của quyển sách mỏng này không ngờ lại có địa vị lớn như vậy. Nhật Nguyệt Thú Sơn, Viễn cổ Tông Môn, Ấn Ký đồ đằng. Quyển sách thần bí này rốt cuộc là có bí mật gì? Theo như lời nói của Kiếm lão thì nó vô cùng trân quý.
Bây giờ Diệp Bạch mới biết được quyển sách mỏng Bạch Thủ Thái Huyền Kinh ở trong tay hắn trân quý đến mức nào, có lẽ tất cả bảo vật của Tứ Đại thế gia cộng lại cũng không thể bì được với quyển sách này, lần này mình đã nhặt được bảo vật thật rồi.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là hiện tại Diệp Bạch không biết nó có tác dụng gì, làm thế nào mới khiến cho nó hiện chữ ra? Có lẽ khi nào rảnh rỗi mình thử thấm nước một cái rồi phơi dưới ánh mặt trời, bây giờ cũng không cần quan tâm quá nhiều.
Diệp Bạch cũng chưa từ bỏ ý định, hắn bắt đầu lật đến trang cuối, cố gắng nhìn thì một chữ cũng không phát hiện, ngoại trừ năm chữ ở trên bìa, cùng với đồ án thì không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Diệp Bạch ủ rũ, thận trọng cất vào. Thứ trân quý như thế này tuyệt đối không thể đánh rơi mất đi.
Có lẽ Bạch Thủ Thái Huyền Kinh này có cất dấu bí mật gì đó. Bây giờ mình lưu lại, sau này không chừng có thể minh bạch. Năm đó rốt cuộc Nhật Nguyệt Thú Sơn đã xảy ra chuyện gì? Một tông môn siêu cấp như vậy tại sao chỉ trong vòng một đêm đã biến mất, không còn tung tích?
Mà ngay cả ấn ký đồ đằng này lại lưu lạc tới đây, không ai nhận ra, thật là kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận