Vô Tận Kiếm Trang

Lúc này Diệp Bạch cũng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ một mực lao đi. Khoảng cách đến gốc linh thảo thứ năm nhị giai cao cấp, Phấn Hoa Lăng Tiêu, chỉ còn 100 dặm nữa thôi.
Hắn phát hiện trên bản đồ viên điểm, vẫn như trước còn tồn tại, vẫn chưa có người lấy đi.
- Như thế nào như vậy?
Hắn thì thào nói, trong ánh mắt hiện lên một đạo quang mang:
- Chẳng lẽ, phía sau đã xảy ra vấn đề, căn bản không có chạy tới.
Vừa đi vừa nghĩ, tinh thần Diệp Bạch lập tức phấn chấn hẳn lên, bởi vậy gốc cây thứ năm Phấn Hoa Lăng Tiêu, hắn hoàn có cơ hội đoạt được.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch càng thêm quyết tâm, thân thể lần nữa vừa động, liều mạng lấy ra huyền đan bỏ vào trong miệng, sau đó hướng theo gốc linh thảo thứ năm Phấn Hoa Lăng Tiêu bay vọt đi.
Xế chiều ngày thứ mười.
Diệp Bạch tới Âm nguyệt hạp cốc, viên điểm hồng nhạt trên bản đồ vẫn như trước còn tồn tại.
Thân hình Diệp Bạch vừa động, hướng về phía bên trong sơn cốc chạy tới, không bao lâu hắn đi đến chỗ vách núi, ở đó có một gốc cây kỳ lạ, hình dáng như cây đào, nhưng nhỏ hơn gấp trăm lần.
Thân cây mầu kim sắc trong suốt như thủy tinh, trên cây có vô số đóa hoa hồng nhạt, có một chút quang mang phấn hồng, giống như bông hoa đắc ý đến cực hạn.
Chính là cây nhỏ này, cũng bao phủ một tầng che chắn ảo cảnh hồng nhạt, cánh hoa phấn hồng màu hồng như mưa.
- Đây là nhị giai cao cấp linh hoa, Phấn Hoa Lăng Tiêu đây sao?
Diệp Bạch mừng rỡ, quả nhiên chưa có người hái đi. Diệp Bạch nhẹ nhàng cầm lấy vào tay, nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn ngưng trọng, ở dưới tàng cây, có một đạo nhân ảnh màu đen bé nhỏ, cùng với bùn đất lẫn vào với nhau. Nếu không nhìn kỹ, căn bản là không phát hiện ra.
- Nhất giai phong cấp mãnh thú, Phục Mầu xà sao?
Diệp Bạch cũng không quá để ý, Phục Mầu xà chỉ là một loại mãnh thú nhỏ yếu, giỏi nhất là ẩn dấu, thay đổi nhan sắc, cùng đánh bất ngờ, nếu như không kịp đề phòng thì có thể trúng chiêu. Nhưng nếu chính mình đã phát hiện ra rồi, nó cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Ngón tay tung ra ba kiếm Tứ Phương Vô Thượng kiếm, Túy Huyết Tam Hương Kiếm, Thiên Xích Thủy Kiếm đều xuất hiện, hình thành lên Tiểu Tam tài kiếm trận.
Ngay lập tức Phục Mầu xà đã bị Diệp Bạch dùng Tiểu Tam kiếm trận giết chết, con rắn này bị kiếm khí tiêu diệt nát bấy, ngay cả đầu khớp xương cũng không thừa lại một điểm. Nhưng Diệp Bạch khống chế rất tốt, cũng không có tổn thương đến gốc linh thảo Phấn Hoa Lăng Tiêu, khi phát ra kiếm khí ngay cả đóa hoa của Phấn Hoa Lăng Tiêu cũng không bị kinh động một chút nào.
Tiếp theo Diệp Bạch cũng không do dự nữa, hắn đem gốc cây kỳ lạ mầu hồng nhạt lấy vào trong tay. Hắn cảm thấy gốc cây này rất là lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như là thiên địa sinh thành, trong suốt sáng long lanh, tỏa ra hồng nhạt quang mang lưu chuyển, giống như rất nhiều bông tuyết bay múa.
Diệp Bạch cẩn thận thu vào trong bao bố, sau đó, thân hình thoáng một cái, Diệp Bạch đã hướng về phía trước lao đi.
Trong lúc hắn rời đi không được bao lâu, Vi Tàng Kiếm cùng với hai tên đệ tử, rốt cục cũng chạy tới, khi nhìn thấy trên mặt đất trống rỗng, mở ra bản đồ, thì thấy viên điểm hồng nhạt, đã không cánh mà bay.
- Làm sao có thể, tốc độ của chúng ta rất nhanh rồi, làm sao có thể còn có người chạy ở phía trước chúng ta, vừa mới hơn mười dặm ta còn xem qua bản đồ, Phấn Hoa Lăng Tiêu vẫn còn cơ mà.
Trong đó có một gã đệ tử phẫn nộ thét lên.
Trong ánh mắt Vi Tàng Kiếm lộ ra thần sắc suy tư, bọn họ sau khi đánh nhau với tử y thanh niên họ Sài sau đó chạy đi. Bọn họ cũng không dám truy đuổi theo mà chủ ý đánh vào gốc cây linh thảo thứ năm Phấn Hoa Lăng Tiêu này, nhưng không nghĩ ra lại có người nhanh chân đến trước.
- Là chúng ta tranh đoạt Ti Trụ Diên Vĩ, lãng phí rất nhiều thời giờ rồi, người kia khẳng định đi không có xa, chúng ta hãy nhanh đuổi theo.
Hai gã đệ tử nghe thấy lời nói như vậy, nhất thời trở lên giận dữ, Ti Trụ Diên Vĩ còn chưa có tới tay, mà tên tử y thanh niên có thực lực rất mạnh. Nhưng Phấn Hoa Lăng Tiêu cũng đã biến mất, hơn nữa còn đến trước bọn hắn một bước, hai người phẫn nộ quát:
- Đuổi theo, ta xem tiểu tử kia rốt cục là ai, mau đuổi theo.
Lúc này, ba người hóa thành ba đạo quang mang, hướng về phía Diệp Bạch mau chóng đuổi theo, hiển nhiên là muốn truy đuổi Phấn Hoa Lăng Tiêu.
Nhưng Diệp Bạch có thể để cho bọn họ đuổi theo sao, kết quả khẳng định là không thể nào. Ba người Vi Tàng Kiếm như thế nào cũng không nghĩ ra, Diệp Bạch sau khi hái được Phấn Hoa Lăng Tiêu, cũng không có chạy về phía trước, mà lại lui ngược về sau, sau đó tìm một sơn động, nhắm mắt hồi phục huyền khí. Lúc này ba người Vi Tàng Kiếm đuổi theo, chính là đã chạy về phía trước rồi.
Ba người đánh chết cũng không nghĩ ra, Diệp Bạch lại cố tình để người khác đuổi theo, Diệp Bạch có thể ở phía sau nhàn nhã xem cuộc vui như vậy.
Viên điểm thứ sáu, Lưu Ly Tịnh Thảo ở trong sơn cốc có khoảng cách 2300 dặm, nếu như Diệp Bạch trở lại lúc bình thường, lấy tốc độ của hắn, khẳng định một ngày tới nơi. Thì lúc đó Lưu Ly Tịnh Thảo cũng không có cách nào tới tay mà Tam Sắc Khiên Ngưu cùng với Phấn Hoa Lăng Tiêu, có thể bồi theo tánh mạng của mình. Cho nên, tốt hơn hết là tạm tránh một chút, tạm thời cũng chưa cần lấy nhị giai cao cấp linh thảo, Lưu Ly Tịnh Thảo.
Khoảng cách bốn trăm dặm, bằng lục cấp cấp thấp thân pháp huyền kỹ, thậm chí có mấy người còn có lục bậc trung cấp thân pháp huyền kỹ, khẳng định đuổi kịp. Cho nên hắn biết rằng, nếu có đánh nhau, thì cũng rất là không tốt, nếu như mình tiếp tục đi về phía trước, phía sau thí luyện đệ tử khẳng định đuổi theo, nếu bọn họ đuổi kịp, thì chính mình gặp phải nguy hiểm rồi.
Song quyền nan địch tứ thủ, Diệp Bạch mặc dù có Hỏa Lôi tử, cũng không quá e ngại, nhưng hắn không thể không đề phòng vạn nhất. Huống chi, Hỏa Lôi tử là vật trân quý, dùng một hạt là ít đi một hạt, sau này cũng khó có được. Thứ này ngay cả cấp huyền sư cũng có thể nổ thành trọng thương, nếu dùng tốt chính là át chủ bài bảo vệ tánh mạng, vậy ai cũng chê ít đây.
Cho nên giá trị cũng không bó buộc ở bên trong thí luyện, mà sau này còn có rất nhiều tác dụng. Diệp Bạch cũng không có ý lãng phí tại lúc này, nhiều nhất chỉ là lúc nguy cấp, lấy ra cứu mạng mà thôi.
Lúc này cần thiết dựa vào mưu kế, thực lực, bởi vậy sau khi hắn vào sơn cốc bí mật nghỉ ngơi, Diệp Bạch khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Sau một canh giờ sau, huyền khí đã đầy đủ, Diệp Bạch mới mở mắt ra, thần quang trầm tĩnh, hiển nhiên huyền khí đã có tiến bộ.
Nửa tháng nay, hắn đã trải qua rất nhiều kỳ ngộ. Từ Hỏa Vân thành đến lúc gặp Khô Mộc Trưởng lão cùng với Diệp Khổ, cho đến thí luyện tại Tử Cảnh Cốc. Hắn biết thế giới bên ngoài rất là rộng lớn, tim của hắn lặng yên biến hóa. Hắn biết chính mình trên vai trách nhiệm nặng nề, cho nên hắn cần phải cố gắng hơn nữa.
Thế giới này rộng lớn như vậy, người mạnh nhiều như mây. Nếu như không cố gắng, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành kẻ yếu, bị dẫm nát dưới chân mà thôi. Diệp Bạch muốn thay đổi hết thảy, cũng chỉ có cố gắng để trở lên mạnh hơn.
Thân thế, thiên phú, không bằng người khác. Hắn cũng chỉ có chăm chỉ, để đền bù chênh lệch mà thôi.
Cho dù bây giờ, nếu như hắn có một bộ lục bậc trung cấp thân pháp huyền kỹ, thậm chí dù chỉ là một bộ lục cấp cấp thấp thân pháp huyền kỹ, hắn cũng có thể không hề cố kỵ trực tiếp tiến lên, đem năm gốc linh thảo còn lại toàn bộ lấy đi. Nếu có người nào muốn đuổi theo hắn cũng đừng có mơ, nhưng bởi vì công pháp của hắn khuyết điểm, hắn chỉ có Bàng Du Kiếm bộ, không có biện pháp dùng tốc độ vượt qua, cho nên mới ở chỗ này tạm lánh đi mà thôi.
Đây là chênh lệch, nhưng Diệp Bạch tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, ngày sau vô luận là lục cấp cấp thấp thân pháp huyền kỹ, hay là lục bậc trung cấp thân pháp huyền kỹ, thậm chí là lục bậc cao cấp thân pháp huyền kỹ chính mình cũng nhất định có được.
Tâm cảnh biến hóa, cảm giác thành thục càng thêm kiên định, vô số thiên tài xuất thân so với hắn tốt hơn, nhưng hắn cũng không sợ. Lúc này chưa đến nửa tháng, huyền khí lại một lần nữa xảy ra biến hóa, khoảng cách tới trung cấp huyền sĩ đỉnh, cũng không còn bao xa.
Chỉ cần chăm chỉ tu luyện,hắn tin tưởng thời gian không bao lâu, hắn sẽ lại một lần nữa phá tan bức tường cản trở, trùng kích cảnh giới cao cấp huyền sĩ rồi.
Một khi tới cao cấp huyền sĩ, thực lực của hắn sẽ phát sinh về chất, đồng thời ở bên trong ngoại tông Tử Cảnh Cốc, địa vị cũng biến hóa. Cao cấp huyền sĩ, tại bên trong ngoại tông Tử Cảnh Cốc cũng thuộc về đám người đỉnh cấp.
Ở trong nội tông, đều là cao thủ, mùa xuân năm sau lúc nội tông thí luyện, hắn càng thêm nắm chắc.
Một khi ra nhập nội tông, đãi ngộ, tu vi, thân phận sẽ phát sinh nghiêng trời lật đất. Hơn nữa, Diệp Bạch còn muốn miễn phí đạt được một bộ lục bậc trung cấp công pháp, tùy theo lựa chọn của hắn, tiến vào nội tông, ngoại tông, hoàn toàn là hai cái khái niệm bất đồng.
Ngoại tông chẳng qua là nhập môn đệ tử, chỉ là bàn đạp của Diệp Bạch mà thôi, nội tông mới là đệ tử chính thức, Diệp Bạch trước mắt muốn đạp vỡ hòn đá tảng này.
Trở thành đứng đầu thí luyện đệ tử, đây mới là nguyện vọng đích thực của Diệp Bạch.
Đạm Thai Tử Nguyệt miễn thí luyện tiến vào nội tông, chính mình há có thể kém hơn.
Bàn tay cầm lấy Phấn Hoa Lăng Tiêu, ở bên trong động ánh sáng hôn ám, Phấn Hoa Lăng Tiêu càng long lanh, hồng nhạt như mưa phùn, như mộng cảnh.
Hơn nữa gốc nhị giai cao cấp linh thảo, Phấn Hoa Lăng Tiêu trước mắt, vậy tổng điểm cống hiến cũng hơn 100 điểm rồi.
Rốt cục hơn trăm điểm cống hiến rồi, Diệp Bạch trong lòng cảm thấy rất là vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui