Vô Tận Kiếm Trang

Trước mắt mười đại linh thảo thì Diệp Bạch có hai gốc, chỉ cần không có bị người đoạt đi, Diệp Bạch tiến vào ngoại tông Tử Cảnh Cốc cũng là ván đã đóng thuyền rồi.
Kế tiếp muốn làm là đạt thêm nhiều điểm cống hiến hơn nữa, cùng với đoạt được top 5, thậm chí xếp thứ nhất. Tới lúc đó có thể nhận được một phần thưởng có giá trị. Diệp Bạch thu hồi Tiểu Ngũ Hành Kiếm Trận, sau đó đứng dậy dùng Huyền khí tiến về phí trước.
Khi có mấy thứ này thì chênh lệch của ngoại tông đệ tử so với nội tông đệ cũng không lớn nữa.
Thoáng một cái, Phấn Hoa Lăng Tiêu biến mất không thấy đâu nữa, Diệp Bạch đứng dậy đi ra. Lúc này hắn khẳng định có vài tên đệ tử thí luyện đã chạy trước hắn rồi. Nhưng hắn vẫn như cũ tiếp tục hướng về phía sâu bên trong Âm nguyệt hạp cốc đi tới.
Nhưng lúc này hắn cũng không chạy với tốc độ nhanh nhất, bởi vì hắn biết Lưu Ly Tịnh Thảo không có khả năng rơi vào trong tay hắn, cho nên hắn chỉ chạy với tốc độ bình thường mà thôi. Lưu Ly Tịnh Thảo ở phía trước cứ để cho mọi người chém giết lấy đi. Hắn lúc này đã vào trong cốc được mười ngày, trừ hai đại linh thảo, Tam Sắc Khiên Ngưu và Phấn Hoa Lăng Tiêu, hắn còn lấy được thêm một ít điểm cống hiến, nhưng điểm cống hiến này có thể nói là ít một cách đáng thương, đại bộ phận phận điểm cống hiến đều là Tam Sắc Khiên Ngưu và Phấn Hoa Lăng Tiêu. Chẳng lẽ ở trong sơn cốc này, năm ngàn dặm mịt mờ, thật sự không có một gốc cây linh thảo trân quý nào khác nữa sao? Hay là cứ phải dựa vào linh thảo do Tử Cảnh Cốc cố ý bố trí ra.
Lần này Diệp Bạch muốn từ trên đường có thể hay không tồn tại một hai gốc linh hoa, linh thảo. Cho dù giá trị không bằng mười đại linh thảo, nhưng không đến mức hoàn toàn không đạt được.
Hắn tìm kiếm chung quanh, tốc độ tự nhiên càng đi càng chậm, ở ven đường đã có rất nhiều đệ tử chạy trước hắn rồi. Đi qua nhìn hắn, Diệp Bạch cũng chỉ là cười cười mà thôi, không thèm để ý.
Dù sao chính mình có dùng toàn lực đuổi theo thì tốc độ cũng như trước so với bọn hắn kém hơn một đoạn, sớm muộn gì cũng bị bọn họ đuổi theo và vượt qua. Cho nên hắn cũng không có biện pháp chạy tới trước. Đã như vậy, cần gì phải lãng phí khí lực, trước hết cứ để cho bọn họ tranh đoạt đi thôi, đến cuối cùng, "Hoa" rơi nhà ai, còn chưa chính xác đâu.
Bây giờ dựa vào sức của đôi bàn chân, nhưng linh thảo lúc này chỉ còn năm gốc, đến cuối cùng người nhiều cháo ít, toàn bộ đều hết sức, khẳng định sẽ bộc phát đại chiến. Đến lúc đó, chính là bằng thực lực quyết phân thắng phụ, Diệp Bạch căn bản cũng không vội.
Song, từ xế chiều, thẳng đến tối, Diệp Bạch vẫn như trước không có phát hiện ra một gốc cây linh thảo, thậm chí ngay cả linh thảo như Ảnh Tử thảo cũng không có thấy, lúc này hai tay hắn vẫn trống trơn.
Đêm đến, hắn không có thể làm gì khác là tìm một sơn động hẻo lánh bắt đầu nghỉ ngơi, ngồi xuống khôi phục huyền khí. Sáng sớm ngày hôm sau hắn rời khỏi sơn động, tiếp tục đi về phía trước sưu tầm.
Hắn cũng không tin, vận khí của mình lại xui xẻo như vậy, hơn mười ngày rồi mà không tìm được một gốc cây có hơi chút đáng giá.
Không biết là oán khí của hắn có kinh động đến trời cao hay không, buổi sáng ngày thứ mười, Diệp Bạch đi tới một ngọn núi hẻo lánh, ngẫu nhiên vừa ngẩng đầu thì phát hiện trên vách núi có ba gốc Bạch Sắc kỳ hoa, hình như ông lão, không ngừng đong đưa.
Hai tròng mắt Diệp Bạch bỗng nhiên sáng ngời:
- Nhị giai cấp thấp linh thảo, Bạch Đầu Ông?
Thân hình hắn vừa động, cả người đã giống như vượn nhảy lên hai cái, sau đó nhảy lên đỉnh vách núi bên cạnh nhìn xuống. Không sai ba gốc kỳ hoa này, trông giống như lão ông tóc bach tên là Bạch Đầu Ông. Bạch Đầu Ông có thể luyện chế ra nhiều loại dược hoàn trân quý, giá trị không phải nhỏ.
Mỗi một gốc giá trị đại khái 6 điểm cống hiến, ba gốc đạt được 18 điểm cống hiến, đây chính là một lần đại thu hoạch. So với mười ngày trước, tổng số còn nhiều hơn.
Diệp Bạch cẩn thận hái lên, sau đó thổi đi bùn đất cho vào bên trong bao bố, cứ như vậy, điểm cống hiến của Diệp Bạch lần nữa tiến được một bước dài rồi, bây giờ đã đạt tới 133, 136 điểm cống hiến.
Diệp Bạch không chút nghi ngờ, đến lúc này người khác không có khả năng so điểm cống hiến với hắn, tạm thời lúc này hắn có thể xếp thứ nhất, nhưng cũng không biết về sau, sẽ là như thế nào rồi.
Phải biết rằng, có ba gốc linh thảo cuối cùng, mỗi một gốc cây đều rất là trân quý. Gốc cây thứ bảy là tam giai cấp thấp linh thảo, Dạ Lạc Kim Tiền, giá trị 68 điểm cống hiến còn cách đây 3000 dặm.
Gốc cây thứ tám là một gốc tam giai cấp thấp linh hoa, Nhất Xuyến Hồng, giá trị 72 điểm cống hiến, cách đây 4200 dặm.
Gốc cây thứ chín, là một gốc tam giai trung cấp linh đằng, Hoàng Kim Cát, giá trị 83 điểm cống hiến, cách đây 4600 dặm.
Cuối cùng gốc cây thứ mười là tam giai trung cấp linh thảo, Kim Lũ Mai giá trị 100 điểm cống hiến, cách đây 5000 dặm.
Bốn gốc này so với những gốc trước giá trị càng cao hơn, nếu Diệp Bạch như trước không thể lấy được thì với 133 điểm cống hiến, hắn tuyệt đối không có khả năng đứng thứ nhất.
Xem ra cần phải tiếp tục cố gắng, nhưng dù sao lúc này mình cũng đã nhiều điểm hơn bọn họ rồi, nếu có cơ duyên xảo mới đạt được như vậy. Nhưng sau này sẽ bằng thực lực chân chính, nếu như đụng phải đại quy mô cướp đoạt, Diệp Bạch chỉ có một mình một người, thực lực cũng có chút đơn bạc. Hắn đang suy nghĩ, nếu như đụng phải tình huống này có hay không thả ra Lưu Tinh hỏa tiễn để kêu gọi Diệp Khổ tới.
Cũng không biết, đuổi theo hắn có Diệp Khổ không. Dù sao Diệp Khổ cũng chỉ có hoàng giai cao cấp thân pháp. Nhưng lấy thực lực của hắn, cũng không đến mức bị bỏ lại phía sau, khẳng định sẽ có biện pháp vượt lên rồi.
Đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, dù sao nếu như hắn không tới, vạn bất đắc dĩ mình còn có Hỏa Lôi tử thì cũng sử dụng là được rồi.
Đem ba gốc Bạch Đầu Ông cẩn thận cất đi, thân hình Diệp Bạch vừa động rời khỏi vách núi bỏ đi. Diệp Bạch đi được một chút thì bên vách núi bên trái truyền đến tiếng đánh nhau, trong đó có thanh âm nữ nhân truyền đến.
Trong lòng Diệp Bạch vừa động, lập tức hạ xuống, sau đó xoay người hướng về phía vách núi lặng lẽ đi tới, hắn muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, Diệp Bạch cũng đã đến bên vách núi kia, người không biết quỷ không hay, càng lúc càng tới gần. Lúc này thanh âm đánh nhau cũng càng lúc càng rõ ràng, càng lớn hơn, Diệp Bạch đã có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm bọn họ nói chuyện. Mượn theo rừng cây che chở, Diệp Bạch hướng về phía dưới nhìn xuống.
Đây là một sơn cốc, cây xanh hoa nở, cực kỳ xinh đẹp. Sơn cốc này có hình bán nguyệt, bên cạnh có một tiểu hồ mầu đỏ kỳ lạ, ở đây có một gốc cây kỳ lạ, chỉ thấy toàn thân nó mầu bích lục, giống như phỉ thúy tạo thành. Tổng cộng có bảy lá giống như lông của Khổng Tước Linh, bên dưới Khổng Tước Linh có một cái đồ án xinh đẹp giống như bảy con mắt, nhìn trông rất sống động.
Một tầng che chắn lục sắc quang mang, từ tím đến nâu. Màn hào quang, chiếu sáng lung linh, luân chuyển liên tục, kỳ dị cực kỳ.
Trong lòng Diệp Bạch bỗng nhiên chấn động, hai tròng mắt của hắn nhìn chăm chú thực vật như Khổng Tước Linh, hắn thất kinh nhìn, thầm nói:
- Là nhị giai cấp linh thảo, Thất Nhãn Khổng Tước, làm sao có thể có như vậy?
Hắn thật sự không tin, nơi này tự nhiên gặp phải một gốc cây cao giai linh thảo, thật sự là bất khả tư nghị. Lúc trước Phương trưởng lão có nói, ở bên trong cốc khẳng định còn có linh thảo trân quý, nhưng cực kỳ khó gặp, lần trước xuất hiện, cũng mấy trăm năm rồi. Nhưng bây giờ, lại xuất hiện một gốc, hơn nữa là một gốc giá trị không thấp hơn mười đại linh thảo như vậy.
Diệp Bạch đem ánh mắt nhìn vào trận chiến đấu, bây giờ hắn đã rõ ràng, có thể ở đây nhìn thấy Thất Nhãn Khổng Tước. Nếu ai nhìn thấy gốc nhị giai cao cấp linh thảo này rồi, đều bị sắc đẹp của nó mê hoăc, tài bảo động nhân tâm, từ xưa đến nay đều không có ngoại lệ. Chỉ là, trong đó có tiếng nữ tử quát lên, cho nên mình mới bị các nàng hấp dẫn đi tới. Diệp Bạch muốn nhìn xem, rốt cuộc là người nào có vận khí tốt như vậy, lại có thể phát ra một gốc cây trân quý đến như vậy.
Diệp Bạch đưa ánh mắt nhìn xuống, hắn không khỏi ngẩn người ra, lần nữa lại cảm thấy ngoài ý muốn.
Ở bên trong, Diệp Bạch chú ý tới hai gã sơ cấp huyền sĩ, một người là thanh y thiếu nữ Hoàng Linh, cùng với nàng còn có một người là áo lam huyền sĩ.
Tổng cộng có bảy người.
Nhưng Diệp Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là người cùng Hoàng Linh đứng chung một chỗ, lưng tựa vào nhau, chỉ có một cô gái áo vàng. Lúc trước Hoàng Linh xuất phát có bốn gã đồng đội, lúc này có ba người, một nữ hồng y cùng với hai gã thanh niên áo lam cùng đứng chung một chỗ, đem hai người bọn họ vây vào bên trong, rất rõ ràng muốn giết người đoạt bảo.
- Tên này giết người đoạt bảo, còn có nội ứng.
Diệp Bạch rốt cục cũng đã nhìn ra, nguyên lai cùng đội với Hoàng Linh còn có ba người, trong đó có hai gã áo lam huyền tu.
Một người đứng bên cạnh Hoàng Linh mới chân chính vô tội, cùng Hoàng Linh lựa chọn trúng, kết thành đồng đội.
Tên còn lại, chính là hồng y thiếu nữ, cùng với hai gã có dáng vẻ đạo mạo. Tại cốc khẩu lúc trước rất là tao nhã hữu lễ, do đó mới được Hoàng Linh lựa chọn trúng làm đồng đội, kỳ thật bọn chúng căn bản chỉ là giả dối, bọn họ sớm đã là đội ngũ nhưng lại cố ý gia nhập đội ngũ của Hoàng Linh, hiển nhiên là sớm có dự mưu.
Hoàng Linh cùng cô gái Hoàng y, đều bị ba gã này lừa, bây giờ ba người phát hiện ra chỗ này có trân quý linh thảo, nhị giai cao cấp linh thảo Thất Nhãn Khổng Tước, nhất thời gọi đồng bạn tới, sinh ra sát tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui