Vô Tận Kiếm Trang

- Với thành tích của chúng ta lúc này tiến vào Tử Cảnh Cốc cũng ở vị trí Top 5, cố gắng lên.
Diệp Khổ cũng cười nói:
- Ừ ngươi cũng cố gắng lên.
Hai người nhìn nhau một cái, lập tức quyết đoán tách ra, Diệp Khổ rời đi trước, hóa thành một đạo bóng xám thản nhiên, triển khai thốn bộ, trực tiếp biến mất tại bên trong núi rừng. Mà Diệp Bạch sau khi nhìn thấy Diệp Khổ biến mất, thân hình mới vừa động, đi theo sau.
Hướng theo gốc linh thảo thứ chín, cũng là tam giai trung cấp linh thảo, Hoàng Kim Cát chạy đến.
Hoàng Kim Cát, giá trị 83 điểm cống hiến, vị trí của nó ở Âm nguyệt hạp cốc khoảng 4600 dặm. Khoảng cách hai người Diệp Bạch, Diệp Khổ xuất phát còn có 300 dặm khoảng cách, nếu không ngoài ý muốn thì tối ngày hôm sau là có thể đến nơi.
Đồng thời đợt thí luyện này cũng sắp đến ngày kết thục rồi, phía sau nhất định sẽ càng thêm khốc liệt. Diệp Bạch cũng không có nắm chắc, có thể hay không kiếm được một gốc cây nữa.
Chỉ có nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Lúc này đến ngày kết thúc thí luyện, nhiều nhất là ba bốn ngày thời gian. So với Phương trưởng lão quy định thời gian, thoải mái hơn nhiều.
Phương trưởng lão dựa theo cước trình bình thường quy định ngày kết thúc thí luyện là 30 ngày. Nhưng bây giờ, bọn họ đều sử dụng huyền khí, mặc dù không ít người gặp phải nguy hiểm, nhưng tốc độ di chuyển đã gấp hai lần.
Đây là do bị phong ấn huyền khí, cách một thời gian ngắn cũng sẽ nghỉ ngơi một chút, nếu như là bọn họ không có bị phong ấn huyền khí thì một ngày bảy tám trăm dặm là hoàn toàn không có vấn đề.
Tầng bảy huyền khí, thật sự là rất không đủ dùng, nhất là tại vận hành lục bậc thân pháp huyền kỹ, công kích huyền kỹ, phòng ngự huyền kỹ, cơ hồ dung hai ba cái là hao hết sạch. Cho nên tốc độ mới thong thả như thế.
Nhưng bây giờ bất quá là ngày thứ 20, so với quy định của Phương trưởng lão còn 10 ngày nữa.
Cho dù tới hạn, cũng bất quá là 24, 25 ngày mà thôi, so với bình thường tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Song hai người Diệp Bạch, Diệp Khổ cũng thật không cần quan tâm nhiều, bởi vì khi bọn họ ngày thứ 21, đạt tới chỗ Hoàng Kim Cát. Nhưng khi họ tới nơi, mới phát hiện viên điểm trên bản đồ biến mất không thấy rồi. lúc này đã có người đến trước cướp đi tam giai trung cấp linh đằng, Hoàng Kim Cát rồi.
Nhưng hai người cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, lần này vào cốc thí luyện, ngọa hổ tàng long, không thiếu hảo thủ. Hai người cũng không có khả năng vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió. Hoàng Kim Cát được người lấy đi cũng là một chuyện rất là bình thường mà thôi.
Nói về thực lực, hai người bọn họ liên thủ, đã không thua bất kỳ một đội ngũ nào khác ở trong cốc rồi. Nhưng dù sao hai người bọn họ xuất thân từ một tiểu gia tộc ở Hỏa Vân thành La Lâm Quốc. Nói về thân pháp huyền kỹ, còn xa không bằng đại bộ phận thế gia đệ tử xuất thân tôn quý này.
Cho nên, có người vượt qua cũng rất là bình thường, sau khi bọn họ lấy được Dạ Lạc Kim Tiễn cùng với Nhất Xuyến Hồng đã là chuyện ngoài ý muốn rồi. Bởi vậy, hai người cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục đi về phía trước, thực lực của Diệp Khổ lúc này đạt tới sơ cấp huyền sĩ, ngược lại so với Diệp Bạch đi nhanh hơn một bậc, bởi vì trên đường đi hắn không dừng lại lâu, có thể liên tục chạy đi. Bởi vậy, mặc dù tốc độ của Thốn bộ không bằng Nha Du Kiếm bộ, nhưng trong thời gian dài, ngược lại tới trước Diệp Bạch.
Sáng sớm ngày thứ hai mươi hai.
Bên trong Âm nguyệt hạp cốc, Diệp Bạch đứng tại bên trong một mảnh rừng âm u, ở đây hắn phát hiện ra vài cọng Ô Dạ Đề, đây là nhất giai trung cấp linh thảo có là màu đen, tỏa ra một mùi tanh hôi, tổng cộng có ba gốc, mỗi gốc giá trị 7 điểm cống hiến.
Ba gốc nhất giai trung cấp Ô Dạ Đề, giá trị tổng cộng 21 điểm cống hiến.
Diệp Bạch tính lại một chút, lúc này tất cả linh hoa, linh thảo, linh thực tổng cộng đã đạt được 286 điểm cống hiến, cũng gần đến 300 điểm rồi. Không biết cuối cùng có thể đứng thứ mấy.
Diệp Bạch đối với việc bản thân có thể có nhiều điểm cống hiến như vậy cũng không ngoài ý muốn. Điều này cũng do đám người Phương trưởng lão đặt linh thảo có giá trị cao cho nên Diệp Bạch mới có thể có nhiều điểm cống hiến như vậy. Nếu không, hắn cũng không thể đạt tới gần 300 điểm, phải biết rằng, mười đại linh thảo thì trong đó có ba gốc đã đến tay Diệp Bạch, chính là:
- Nhị giai trung cấp linh hoa, Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu, giá trị 41 điểm cống hiến.
- Nhị giai cao cấp linh hoa, Phấn Hoa Lăng Tiêu, giá trị 32 điểm cống hiến.
- Tam giai cấp thấp linh thảo, Dạ Lạc Kim Tiền, giá trị 68 điểm cống hiến.
Ba gốc linh thảo này giá trị gần đến 200 điểm cống hiến, cho nên kỳ thật Diệp Bạch đạt được cũng không nhiều linh thảo. Trăm điểm còn lại, là hắn tìm được Tuyết Đàn, Ô Du Thảo, Hóa Chu Thảo, Bạch Đầu Ông, Ô Dạ Đề mà có được từng ấy điểm cống hiến mà thôi.
Trừ lần đó ra, vào cốc hơn hai mươi ngày, Diệp Bạch cũng không có đạt được bao nhiêu thứ tốt, chỗ Âm nguyệt hạp cốc này, linh thảo trân quý như Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Thất Nhãn Khổng Tước. Diệp Bạch cũng không có vận khí tìm được. Riêng Thất Nhãn Khổng Tước trân quý ngang với Dạ Lạc Kim Tiền như vậy thì mấy trăm năm cũng không có mấy người có được. Chỉ có Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan là có thể do Hoàng Thiên chiếu cố cho nên mới đạt được mà thôi.
Đem ba gốc Ô Dạ Đề hái lên, Diệp Bạch tiếp tục đi về phía trước, lúc này, khoảng cách tới chỗ Phương trưởng lão đặt một gốc cây linh thảo, tam giai trung cấp linh thực Kim Lũ Mai cũng không còn xa.
Nhưng khi gần đến nơi, Diệp Bạch mở ra tốc độ, cấp bách chạy đến, Diệp Bạch lúc này cũng chỉ có thể tận lực, hướng về phía trước chạy đi.
Chập tối ngày thứ hai mươi hai, Diệp Bạch cũng đã chạy được hơn 3000 dặm rồi, nếu nhanh thì giữa trưa, hoặc xế chiều hắn nhất định có thể chạy tới. Nhưng vào lúc này ở cách đó không xa có một trận tiếng quát mắng. Hắn nương theo tiếng quát mắng đó, mới phát hiện, cách đó vài dặm có một trận chiến đấu kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm, xuất phát từ người áo lam mập mạp.
Mà tên mập mạp này, Diệp Bạch nhận ra, chính là tại quảng trường ngoại tông Tử Cảnh Cốc. Trong hàng đệ tử, trừ ba gã trung cấp huyền sĩ, có hơn một trăm sơ cấp huyền sĩ, người duy nhất khiến cho Diệp Bạch chú ý là hai người. Một người chính là Hoàng Linh thiếu nữ, người thứ hai chính là La Bàn Tử này.
Lúc ấy, hắn một thân lam bào, trên người thêu vô số tiền tài, cả người ăn mặc sắc màu rực rỡ, giống như một ít viên ngoại ngày xưa. Không khỏi công nhận tên mập mạp này giống như một cái bánh bao nóng hổi.
Hắn là một người duy nhất có thể trò chuyện được một hai câu, không ngừng nói chuyện với rất nhiều người. Nếu như nói hắn là một thương nhân, Diệp Bạch không có chút nghi ngờ, nhưng nói hắn là một gã huyền sĩ mà mới đột phá sơ cấp huyền sĩ không được bao lâu, người như vậy, cũng tới tham gia thí luyện Tử Cảnh Cốc sao?
Cũng chính là bởi vì như thế, hắn ngược lại hấp dẫn chú ý của Diệp Bạch, có thể đến Tử Cảnh Cốc tham gia thí luyện, đại bộ đều có thân phận nhất định. Lai lịch, của tên La Bàn Tử này, không phú thì cũng quý, không phải xuất thân bình thường. Có lẽ nào hắn xuất thân ở thế gia đệ tử. Nếu không hắn cũng không đến mức có khí chất, phong độ như thế. Người như vậy, muốn ngụy trang vui đùa, nếu như là ngụy trang đem mình biến thành như vậy, làm cho tất cả mọi người xem thường cũng không tức giận. Thì người như vậy, tuyệt đối không đơn giản chút nào.
Mà nếu thật là như thế, thì không đơn giản chút nào. Thông thường đám thế gia đệ tử, tranh quang vinh đấu phú, hết ăn lại nằm, có thể như hắn làm được như vậy, thật sự là không dễ dàng. Người như vậy, ít nhất so với đám thế gia đệ tử âm u kia thì cường đại hơn rất nhiều. Mặc dù Diệp Bạch cũng không thích người như vậy, nhưng cũng không ghét bỏ.
Nhưng không biết, lúc này hắn lại mắng chửi cái gì?
Diệp Bạch nhẹ nhàng lặng lẽ đứng ở sau một gốc cây đại thụ, giương ánh mắt nhìn lại.
Mười hai tên thí luyện đệ tử, đem ba người La Bàn Tử vây vào giữa, trên mặt đất có hai cỗ thi thể đang nằm đó. Xem ra, Diệp Bạch cũng biết được, đội ngũ của La Bàn Tử có năm người nay đã chết hai người. Mà đám người đối diện lại có mười hai thí luyện đệ tử, trong đó tên cầm đầu rõ ràng là tên áo Lam thanh niên, trừ ra Diệp Bạch, Diệp Khổ, hắn là một trong ba tên trung cấp huyền sĩ lúc trước.
Toàn thân tên kia, giống như một cái vòi rồng hút nước.
Lúc này, bàn tay của hắn thưởng thức một gốc cây mầu vàng kim, kim quang chợt lóe, cực kỳ chói mắt. Nhưng ánh mắt của hắn lúc này có chút dữ tợn, không còn tao nhã lịch sự, khiêm khiêm hữu lễ như lúc trước, càng giống như một ác ma.
Ánh mắt Diệp Bạch co rụt lại, nhìn chăm chú tên áo lam thanh niên đang cầm trong tay gốc cây vàng óng ánh, thật không ngờ nó là Tam giai trung cấp linh đằng, Hoàng Kim Cát, nguyên lai là bị bọn họ lấy đi. Nhưng bọn họ như thế nào mới đến nơi đây, Diệp Khổ cũng đã đến trước rồi mà.
Diệp Bạch trong lòng không nhịn được dâng lên một chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không có lập tức lộ diện, mà là lựa chọn tiếp tục nhìn xem, hắn tin tưởng, rất nhanh hắn sẽ biết được nguyên nhân.
Tên áo lam thanh niên ung dung nhìn chăm chú ba người La Tiền La Bàn Tử, giống như cọp nhìn mồi, trong lúc đó có một người quát lạnh nói:
- La Bàn Tử, ngươi hãy giao ra linh thảo, các ngươi nếu không giao thì giống như hai gã đồng bạn, bị chúng ta giết, các ngươi mới cam tâm sao?
Tên còn lại cũng không khỏi cười nói:
- Chỉ bằng ba người các ngươi, chúng ta có mười hai người. Không phải là tìm chết thì các ngươi lấy ra trân quý linh thảo Huyết Diệp Lan, giao ra đây đi.
Diệp Bạch trong nháy mắt chợt hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui