Vô Tận Kiếm Trang

Hai người nhìn nhau cười. Diệp Lão nhìn cái bao bố căng phồng sau lưng hắn, nhịn không được hỏi: “Lần này người biến mất lâu như vậy, rốt cuộc là đã đi đâu? Còn nữa, lần này lại mang về những thứ tốt gì đây, mau cho lão nhân ta xem!”
Diệp Bạch cười thần bí, nói: "Chắc chắn sẽ không cho ngươi thất vọng. Có thể..." Nói tới đây, hắn chớp chớp mắt, nói: "Còn có thể cho ngươi chấn động đây!"
Diệp lão cười nói: "Làm sao có thể, ta cũng đã thấy nhiều lần ngươi làm cho ta chấn động. Trừ phi ngươi lại kiếm được thiên địa dị bảo “Hàn quang kỳ thiết” như lần trước, có lẽ còn có thể."
Diệp Bạch cười nói: "Ngươi xem sẽ biết."
Nhìn lão giả chớp mắt vài cái. Lão giả đầu tiên là lặng người đi, sau đó phân phó người ra ngoài tạm thời đóng cửa lại, lúc này mới nhìn Diệp Bạch, kinh ngạc nói: “Cái gì mà quý trọng đến như vậy, lần trước cũng không bắt ta phải đóng cửa mà..”
Diệp Bạch sắc mặt nghiêm nghị, nói : "Diệp lão, mời ngài xem!” Nói xong, không thấy người ngoài đến gần quầy, đưa tay đem bao bố ở sau lưng xuống, đem đổ trên quầy. Nhất thời liền vang lên những tiếng “Rầm rầm..”, vô số tài liệu, dược thảo, linh vật hiện ra trước mắt ba người. Trong số đó, thậm chí còn có vật có linh tính không phút nào không tỏa ra nhàn nhạt linh quang mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Vô số vật được xếp thành một chỗ, thậm chí còn có thể xếp thành một tòa núi nhỏ. Một màn này liền làm cho hai người Diệp lão cùng tên người làm nghẹn họng nhìn trân trối, há to miệng, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
"Này, đây là..." Diệp lão cứng họng nói, không dám tin vào hai mắt của mình.
Diệp Bạch cười nói: “Xin Diệp lão hãy giữ bí mật giùm cho. Trước khi Huyền Vũ Các mở, ta cũng không hi vọng có người sẽ chú ý tới ta, cho nên, đây là thu hoạch ba tháng vừa rồi ta đều đã đem ra, sắp tới cũng sẽ không thể lấy ra đổi nữa. Nhiêu đó, chính là những thứ mà ta thu hoạch được ở sâu trong Liên Vân sơn mạch trong ba tháng qua!”
“Ngay cả Liên Vân sơn mạch... Ngươi không ngờ lại đi vào Liên Vân sơn mạch?” Diệp lão không quản đến sự kinh ngạc, nhìn Diệp Bạch, có chút bận tâm hỏi.
Nghe vậy, Diệp Bạch trong lòng cũng trở nên ấm áp, nhưng đồng thời cũng gật đầu. Diệp lão nhìn toàn thân hắn, thấy hắn cũng không có tổn thương gì, rốt cục chậm rãi thở ra một hơi, chỉ vào Diệp Bạch mà cười mắng: "Ngươi nha, chẳng lẽ không biết Liên Vân sơn mạch là địa phương nào sao, loại địa phương đó cũng là nơi có thể dễ dàng đi sao. May mắn ngươi không có mất cái mạng nhỏ ở đó, ngược lại còn đem đống đồ này trở về.”
Thấy thế, Diệp Bạch cũng chỉ sờ sờ cái mũi, không biết làm sao đành cười khổ một cái. Lúc trước hắn thật sự là hơi lỗ mãng một chút, may mắn là sau đó gặp đám người Diệp Bất Phá, Diệp Bất Phàm, gia nhập tiểu đội của bọn họ, sau đó sáu người cùng nhau làm thành một tổ đội đi giết Hồng Thứu không ngờ lại có thể có thu hoạch lớn như vậy cũng đã là ngoài dự đoán của hắn. Mỗi lần trở về, hắn đều đem những đồ vật thu hoạch được gửi ở bên trong “Điển Đương hành”, mỗi tháng mất một lượng bạc để bảo tồn, người khác cũng không cần biết là hắn bảo vệ cái gì. Mà lúc này đây, sau khi trở về, hắn lập tức đi “Điển Đương Hành” đem hết đồ ra, cho nên mới có một cái bao lớn đến như vậy. Ba ngày sau, chính là ngày mà Huyền Vũ Các chính thức mở ra, hắn tự nhiên muốn đem tất cả những thứ này đổi hết thành điểm cống hiến, để ba ngày sau đổi lấy công pháp mình lựa chọn, sử dụng.

Mấy thứ này, có hai tháng là tài liệu tích lũy được khi tổ đội sáu người giết Hồng Thứu, cũng có những đồ tự hắn thu thập rải rác. Tổng cộng cộng lại, chỉ sợ là không dưới hai ngàn điểm cống hiến, giá trị quả thực không thấp. Không phải đổi đại điển gần đến, Diệp Bạch cũng không muốn làm cho người khác chú ý, cho nên lúc nãy mởi dùng mắt kêu Diệp lão trước tiên đóng cửa điếm lại, sau đó mới lấy tất cả những đồ vật này đổ ra.
“Nhìn xem đi, ta đây không phải là có chuyện gì sao? Ngài thử tính xem ta được bao nhiêu điểm cống hiến?” Diệp Bạch hướng lão giả cười nói.
“Được rồi...” Diệp lão nghe vậy liền cười, xoay người hướng về đống núi nhỏ chỉ toàn toàn tài liệu và linh thảo: “Ta cũng muốn nhìn xem, trong ba tháng nay ngươi đã kiến được những cái gì...”
“Di, đây là cánh của nhị giai trung cấp mãnh thú Hồng Thứu, có nhiều như vậy? Ngươi đi tịch thu nơi ở của bọn nó hả?” Nhìn trên quầy, số lượng của đám lông cánh chiếm nhiều nhất, còn nhiều hơn mấy cái kia cộng lại, Diệp Lão mở to ánh mắt hỏi.
Diệp Bạch nhịn không được sờ cái mũi của mình. Nhóm người của mình mặc dù không vây ở lãnh thổ của nó, nhưng ở bên cạnh canh lâu như vậy, cũng đã giết hai phần mười số lượng Hồng Thứu ở Sư Thứu Lĩnh, làm hại chúng nó không dám bay loạn ra ngoài, thật đúng là không phải việc thiện.
“Để ta tính...” Diệp lão lấy bàn tính ra: “Nhiêu đó lông cánh tổng cộng tất cả khoảng hai mươi ba hai mươi bốn mảnh, có giá trị không cao, 20 điểm cống hiến một cái, trên người quý nhất là cái thiết vũ, 50 điểm cống hiến một cái nhiêu đó cộng lại tổng cộng là 500 đến 600 điểm cống hiến. Như vậy đi, ta tính trung bình cho ngươi, cao hơn một chút, tổng cộng là 580 điểm cống hiến, người thấy thế nào?”
Diệp Bạch gật đầu, cái giá này so với sự tưởng tượng của hắn thì còn cao hơn một ít, cho nên hắn sẽ không phản đối, nói “Toàn bộ do Diệp lão làm chủ”.
“Tốt lắm, vậy chỗ đó là 580 điểm cống hiến.” Nói xong lão đem đống lông cánh đó vứt sang một bên, ở đằng trước quầy nhất thời xuất hiện một mảng lớn, sau đó lại hiện ra những đồ vật khác. Lão tiếp tục xem những thứ còn lại, nhìn thấy bốn cái lông vũ đỏ lửa lớn bằng cái bàn tay, nhất thời hai mắt liền sáng lên: “Đây là, đây là mảnh hồng vũ trên đỉnh đầu của Hồng Thứu thú, Xích hỏa chi tinh a, ngươi quả nhiên có cả thứ tốt này. Thứ này mỗi chiếc giá trị đến 60 điểm cống hiến, 4 mảnh cộng lại là 240 điểm. Hợp hai thứ này lại, ngươi không ngờ có được không dưới 800 điểm cống hiến. Diệp Bạch, ngươi lần này đi ra ngoài đích thật là có thu hoạch lớn, quả thật làm cho ta kinh hãi thật!”
Diệp lão nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Bạch, kinh ngạc cười nói.
Thấy thế, Diệp Bạch cũng chỉ cười cười, không nói gì.
“Đây là phong thứ trên người nhị giai trung cấp mãnh thú Hồng Phong Thú, đây là lông vũ hạc trên người nhị giai trung cấp mãnh thú Thanh Hỏa Hạc, đây là thú trảo trên người nhị giai trung cấp mãnh thú Thổ Bào Thú, đây là da gấu trên người nhị giai trung cấp mãnh thú Bạo Phong Chi Hùng, đây là cánh chim trên người nhị giai đê cấp mãnh thú Hỏa Lôi Ưng... Phong thứ trị giá một điểm cống hiến 1 cái, lông vũ hạc 9 điểm cống hiến 1 cái, da của Bạo Phong Chi Hùng giá trị 15 điểm cống hiến, cánh chim của nhị giai đê cấp mãnh thú Hỏa Lôi Ưng trị giá 25 điểm cống hiến, thú trảo của Thổ Bào thú 35 điểm cống hiến 1 cái... Nhiêu đó, nhiêu đó, nhiêu đó... Cộng lại, tổng cộng là 177 điểm cống hiến!”
Cả nửa ngày sau, Diệp lão rốt cuộc ngẩng đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói.

Diệp Bạch cũng không khỏi cười áy náy, mấy thứ này giá trị không cao, nhưng lại vô cùng rườm rà, nhiều vô cùng. Đó là do chém giết mấy con nhị giai đê cấp, trung cấp mãnh thú mà được, không giống như Hồng Thứu thì đều là số lượng lớn, tính toán dễ. Nhưng mấy thứ đó không ngờ cũng đến 177 điểm cống hiến, đã khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Bất quá, chênh lệch cũng không lớn, tổng thể mà nói thì Diệp Bạch vẫn tương đối hài lòng.
Thấy Diệp Bạch không phản đối, Diệp Lão cũng vội vàng đem những thứ linh tinh đó dẹp sang một bên, trên quầy rốt cuộc cũng đã ít đi, chỉ còn có một vài món đồ, cũng là những thứ giá trị nhất.
"Di, Thiên niên hỏa thảo, đây chính là nhị giai trung cấp linh thảo a, làm sao ngươi tìm được?" Sau khi đem những đồ vật đã tính toán xong bỏ qua một bên, một gốc hỏa hồng linh thảo tản ra nhàn nhạt hồng quang, bên ngoài còn có linh khí bao quanh hiện ra ngay trước mắt Diệp lão. Lão một tay đem nó cầm lên, thổi phồng ở trong tay, lăn qua lăn lại nhìn, nhịn không được liền kêu lên.
Nhị giai trung cấp linh thảo, ngay cả trong tiểu điếm này của hắn cũng không thấy nhiều.
Diệp Bạch nói: "Một lần ngoài ý muốn, ngẫu nhiên có được."
Diệp lão cười, thâm ý sâu sắc nói: "Vận khí của ngươi thật sự là không tồi!" Hiển nhiên là không tin tưởng lắm. Diệp Bạch nghe vậy, cũng chỉ không biết làm sao. Khoan hãy nói, gốc linh thảo này thật sự chính là hắn trong lúc vô ý có được, chỉ là Diệp lão không tin, hắn không có cách nào khác, cũng không muốn giải thích, chỉ mỉm cười.
"Thiên niên hỏa thảo, nhị giai trung cấp dược thảo, giá trị 100 điểm cống hiến."
"Đây là, nhị giai đê cấp linh thảo Huyền Băng Thảo, hai gốc cây, một gốc 15 điểm, giá trị tổng cộng 30 điểm cống hiến. Đây là, nhị giai đê cấp độc thảo Hắc Quả Phụ, ba gốc cây, mỗi gốc là 16 điểm, giá trị tổng cộng 48 điểm. Cộng lại, tổng giá trị giá 78 điểm cống hiến."
"Di, đây là cái gì?"
Sau khi đem những vật đó qua môt bên, toàn bộ trên quầy cũng chỉ còn có một vật, đó là ba gốc kỳ hoa tản ra nhàn nhạt hắc quang, vô cùng diễm lệ. Ba gốc kỳ hoa này hình dạng kỳ lạ, toàn bộ tràn ngập một hơi thở mị hoặc không nói nên lời.
Qua một lúc lâu sau, Diệp lão mới có chút do dự nói: "Đây là, Nhiếp Hồn hắc hoa, tam giai đê cấp linh hoa. Không phải loại hắc sắc Nhiếp Hồn hoa này chỉ có thể sinh trưởng ở Thú Nguyệt Hồ sao, ngươi như thế nào lại có được?"

Diệp Bạch bất đắc dĩ nói: “Xông nhầm vào, xông nhầm vào...”
Đôi mắt già nua của Diệp lão trừng lên, đem hắn đánh giá từ trên xuống dưới, trái phải mười mấy lần. Diệp Bạch cảm thấy không được tự nhiên, rốt cuộc không nhịn được, nói: "Diệp lão, ngươi đây là nhìn cái gì? "
Diệp lão trừng lớn con mắt, nói: “Ta thấy ngươi có phải hay không đột nhiên biến thành một tiểu quái vật. Ông trời ơi, Liên Vân sơn mạch ta cũng không nói, tứ giai cấm địa Thú Nguyệt Hồ mà người cũng dám xông vào, lại còn có thể còn sống mà quay trở về. Tiểu tử, sự kinh ngạc mà ngươi lần này mang đến cho ta rất lớn, so với trong dĩ vãng mấy năm trước thì còn lớn hơn nhiều.”
Diệp Bạch nghe vậy, cũng chỉ không biết làm sao, cũng không biết nói gì. Hắn cũng không muốn xông vào Thú Nguyệt Hồ, đó thật sự là lầm đường xông vào. Lúc ấy hắn đang lạc đường, còn tưởng rằng đó là cửa ra vào của Liên Vân sơn mạch.
“Tốt lắm, ta cũng không nói ngươi nữa, tính ra mạng ngươi rất lớn, chỉ cần tự mình cẩn thận là được rồi.” Thấy thế, Diệp Lão thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục nhìn xuống ba gốc cây hắc sắc Nhiếp Hồn hoa kia, nói: “Tiểu tử ngươi lần này thật sự phát tài. Ba gốc hắc sắc Nhiếp Hồn Hoa này chính là tam giai đê cấp, giá trị của một gốc ít nhất không dưới 200 điểm cống hiến. Ba cây cộng lại, chính là 600 điểm cống hiến. Để ta tính thử xem, lúc này đây ngươi có được tổng cộng bao nhiêu điểm cống hiến! Mấy cái con số này, chỉ sợ ngay cả ta đều phải kinh ngạc không thôi, thật không biết ngươi ba tháng này đã làm như thế nào. Ta rất hoài nghi, ngươi có phải đã đi đoạt bảo khố của nhà nào không.”
Nghe vậy, Diệp Bạch cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù biết tam giai đê cấp Nhiếp Hồn Hoa giá trị nhất định không thấp, chỉ là như thế nào cũng thật không ngờ, một gốc cây dĩ nhiên cũng giá trị hai trăm điểm cống hiến. Mấy cái con số này thật sự là làm hắn rất kinh ngạc, ba gốc cây giá trị 600 điểm cống hiến. Lúc này đây, thật đúng là phát đạt.
Mà ngay cả chính hắn cũng như đang ở trong mộng, có cảm giác không tin nổi, chỉ lo nhìn ba gốc cây lớn màu đen trong tay của Diệp Lão mà ngẩn cả người. Qua một lát sau, Diệp lão đã tính toán xong, lông vũ Hồng Thứu, 580 điểm cống hiến, bốn miếng Xích Hỏa chi tinh, 240 điểm cống hiến, một đống mãnh thú tài liệu linh tinh, 177 điểm cống hiến. Sau đó là nhị giai trung cấp linh thảo Thiên niên hỏa thảo giá trị 100 điểm cống hiến, hai nhị giai đê cấp linh thảo Huyền Băng Thảo cùng ba gốc cây nhị giai đê cấp độc thảo Hắc Quả Phụ tổng cộng là 78 điểm cống hiến. Cuối cùng chính là ba gốc cây tam giai đê cấp linh thảo hắc sắc Nhiếp Hồn Hoa này, một gốc cây giá trị 200 điểm, ba gốc cây 600 điểm. Tổng cộng tất cả lại là 1675 điểm cống hiến!
Hơn nữa, phía trên Minh tạp của Diệp Bạch còn có 385 điểm, con số điểm cống hiến của Diêp Bạch lúc này chính là 2060 điểm.
Đây là còn chưa có tính đến viên nội đan của tam giai đê cấp mãnh thú Tử Giác Phi Mãng. Lúc này Diệp Bạch đếm, không ngờ lại đạt được con số khủng bố 2060 điểm. Khi mấy con số này tính ra, ngay cả hắn có chút không thể tin được!
Trước đó, mục tiêu của hắn vẫn chỉ là một bộ hôi giai đê cấp công pháp yêu cầu thấp nhất, 500 điểm mà thôi!
Hạnh phúc thật lớn, thoáng cái là đã ngất ngưởng. Giờ khắc này, đừng nói là một bộ hôi giai đê cấp công pháp, cho dù là một bộ hôi giai cao cấp công pháp, điểm số cống hiến của Diệp Bạch cũng còn dư. Thậm chí, hắn còn có thể đổi lấy một ít vật khác. Ở Huyền Vũ Các, không chỉ có một chút hôi giai công pháp không mà vẫn còn còn có thể có số lượng lớn đan dược được sử dụng, thậm chí còn có một ít đê giai Huyền binh trân quý do chính Diệp gia thu thập được. Chỉ là, mấy thứ đó giá trị không thấp, cần phải có số lượng điểm cống hiến kinh người mà thôi.
“Lấy Minh tạp ra đi!” Diệp lão tức giận nói, hiển nhiên đối với việc Diệp Bạch giấu diếm để cho lão kinh ngạc, rồi hành vi cười đắc ý khiến lão rất bất mãn. Bất quá, lúc nói chuyện, khóe miệng lão lại không nhịn được mà cười lên. Hiển nhiên, thành tựu của Diệp Bạch cũng chính là thành tụ của lão, lão từ đáy lòng cũng vì Diệp Bạch mà cao hứng.
Diệp Bạch nghe vậy, lấy Minh tạp từ trong lòng ra, cung kính đưa qua. Diệp lão tiếp nhận, ngón tay điền lên một chút, nhất thời, con số bên trên liền nhảy dựng lên, từ 385 điểm biến thành 2060 điểm. 1675 điểm mà Diệp Bạch kiếm được, toàn bộ đã cộng vào trên Minh tạp của hắn.
Đem Minh tạp đưa cho Diệp Bạch, Diệp lão kỳ quái hỏi: "Lần này ngươi không cần Huyễn Tâm Thảo sao?"

Diệp Bạch cười nói: “Không cần, từ nay về sau cũng sẽ không cần nữa. Cảm ơn ngài, Diệp Lão, tái kiến!”
Nói xong, tiêu sái vung tay lên, tiếp nhận Minh tạp, xoay người đi ra “Trân Linh Các”. Có không gian ảo cảnh của Kiếm Thạch, hắn còn cần Huyễn Tâm Thảo làm gì? Ảo cảnh bên trong không gian của Kiếm Thạch so sánh với Huyễn Tâm thảo thì lợi hại hơn, khủng bố hơn nhiều. Lấy ý chí lực hiện tại của Diệp Bạch, chỉ sợ hắn có ăn thêm Huyễn Tâm thảo thì e rằng cũng không có chút phản ứng nào...
Cho nên, hắn tự nhiên sẽ không đổi lấy vật vô dụng này nữa. Sau khi tiếp nhận Minh tạp, hắn liền khom người chào Diệp lão, nói chút lời cảm tạ, lúc này mới đi ra khỏi tiểu điếm.
Nhìn thân hình đang dần biến mất của Diệp Bạch, Diệp lão đứng ở sau quầy không khỏi lâm vào trầm tư. Hôm nay, lão có thể thấy được sự tự tin cường đại trên người Diệp Bạch. Ở quá khứ, vô luận là làm việc hay cuộc sông, lão cảm thấy Diệp Bạch lúc nào cũng có vẻ câu thúc, nghiêm cẩn, giống như là cố tránh đi một số điều không cần thiết. Nhưng là, từ sau khi hắn trở về, cả người hắn tựa như đã biến hóa nhiều hơn một cách kỳ lạ, có một loại phóng đãng, không câu nệ, bất cứ vấn đề gì cũng có thể giải quyết được, không hề làm nên áp lực cho chính mình, khống chế cảm giác của chính mình. Mà loại cảm giác này, chỉ có ở người tự lòng nắm giữ, hoặc kiên định với con đường đi của chính mình, giống như là một mũi tên không dời mới có thể có được.
Nói thật, nhìn thấy Diệp Bạch như vậy, Diệp lão thật sự rất cao hứng, vui mừng cười cười. Mặc dù không biết trong khoảng thời gian này trên người Diệp Bạch đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã trải qua cái gì. Nhưng người trẻ tuổi mà có thể làm việc trầm ổn như vậy, lão luôn luôn có hảo cảm, tự nhiên hy vọng hắn có thể đi được xa hơn, đi được cao hơn.
Mà hiện tại, những chuyện kỳ diệu phát sinh trên người Diệp Bạch tựa hồ là có khả năng biến chuyện này thành sự thật.
Cho nên, lão cao hứng thay cho Diệp Bạch.
Ba ngày sau sẽ diễn ra đổi đại điển, người thanh niên này nhất định sẽ rất nổi tiếng. Nghĩ đến con số kinh khủng 2060 điểm trên Minh Tạp của Diệp Bạch, Diệp lão không khỏi vui mừng cười.
Mấy cái con số này, toàn bộ ngoại tông chỉ sợ ít cũng đã trăm năm không có xuất hiện a!
Đến lúc đó, không biết mấy trưởng lão, đám quản sự bên kia vào thời điểm Diệp Bạch đổi lấy công pháp thì ánh mắt sẽ kinh ngạc như thế nào. Đồng thời, Diệp lão cũng không khỏi đối với việc ba tháng sau Diệp gia ngoại tông đệ tử thí luyện càng cảm thấy chờ mong.
Ba tháng sau, ngoại tông đệ tử thí luyện, mục đích chỉ có một, chọn lựa trong đó mấy người nổi trội ra, đưa vào nội tông, chính thức trở thành Diệp gia nội tông đệ tử, từ đó về sau được hưởng những đãi ngộ hoàn toàn khác với những đệ tử ngoại tông bình thường. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả những chuyện này là ngươi có thể đi vào trong Huyền Vũ Các rồi mới nói sau.
Nếu ngay cả một quyển đê giai Huyền khí công pháp cũng lấy không được thì thí luyện về sau cũng đã không còn có ý nghĩa nữa. Lúc đó những ngoại tông đệ tử sẽ bị đi đày, phân phát ra khỏi ngoại tông, hoặc trở thành một tiểu chi nhánh, hoặc là một tiểu chưởng sự của gia tộc, phụ thuộc vào Huyền sĩ của gia tộc, chung quy là không thể tiếp tục tiến giai đến Huyền sĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận