Vô Tận Kiếm Trang

Đeo một cái bao trên người, bên trong là một số đồ vật bất li thân cùng y phục thay thế, túi đàn trên vai, Diệp Bạch theo con đường mòn lần trước rời khỏi Tử Cảnh Cốc, không làm kinh động đến ai.
Càng đi lên, khí hậu càng giá lạnh. Núi non uốn lượn hình dáng đuôi một con rồng. Gió mạnh cắt mặt, đem theo cái lạnh thấu xương như có thể xô người từ trên cao xuống bất cứ lúc nào. Trên mặt đất đâu đâu cũng thấy những mảnh băng màu lam.
Thể chất hiện giờ của Diệp Bạch rất khác người thường nhưng cũng chịu không nổi phải khởi động huyền khí làm thành một cái lồng chống đỡ giá lạnh xung quanh. Hắn đã sớm thấy qua nhiệt độ cao thấp khác lạ ở Tử Cảnh Cốc này nên cũng không ngạc nhiên mà tiếp tục rảo bước về trước.
Không bao lâu, Diệp Bạch lại thấy đỉnh núi băng màu lam kia xuất hiện, đã có thể nhìn thấy những ngọn tuyết trắng xóa. Hắn hít sâu một hơi, không chút do dự bước thẳng tới.
Một lát sau, hắn đã tới được lưng chừng núi. Không khí xung quanh rét như cắt vào da thịt, những bông tuyết trắng tung bay trắng xóa.
Thu chưa qua, đông chưa tới. Nhưng trên ngọn núi này, những bông hoa tuyết cùng với nhiệt độ ôn hòa trong cốc quả thực khác biệt. Một khe núi lớn đóng băng khổng lồ hiện ra trước mặt. Khe núi có ba đường, giống như ba vết nứt.
Đối diện với Diệp Bạch là một con đường sâu không thấy đáy. Ước chừng nó rộng đến mấy vạn trượng, chiều dài mười vạn dặm. Đây chính là Băng vụ đại hạp cốc, là nguyên bản sinh mệnh của Tử Cảnh Cốc, nơi để đệ tử thí luyện.
Tuy nhiên không như lần trước tới đây, Diệp Bạch đã không còn là đệ tử thí luyện ngoại tông bình thường, chưa hề gia nhập Tử Cảnh Cốc. Tâm cảnh cũng đã khác xa dù mới chỉ cách đây hơn một tháng.

Giờ hắn đã chính thức là một trong ba nghìn đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc. Hơn nữa còn đứng đầu trong lần thí luyện, trên mình có rất nhiều công pháp cấp sáu, thực lực khác biệt một trời một vực. Mục tiêu cũng đã xác định rõ ràng, cũng biết con đường kế tiếp phải đi.
Diệp Bạch đứng ở lưng chừng núi, nhìn xuống phía dưới mênh mông hút mắt làm cho người ta nảy sinh một cảm giác nhỏ bé mãnh liệt. Ngắm một hồi lâu rồi thân hình hắn chợt động, hóa thành một luồng hư ảnh màu xám biến mất. Lát sau, hắn đã xuất hiện ở cửa vào Băng vụ đại hạp cốc.
Nhiệt độ lại trở nên ấm áp, hoa cỏ khoe sắc khắp nơi. Ngay cạnh cửa vào cốc giống như có hai ngọn núi cao sừng sững, phía sau đó là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Trước cửa vào cốc là một tấm bia đá màu xanh cao tầm khoảng ba người cộng lại. Dây tử đằng quấn quýt bò lan, trên đó khắc năm chữ đỏ tươi. Nét khắc cứng cỏi như dùng đao kiếm tạc vào, thậm chí như có một khí thế hung bạo thời viễn cổ.
“Băng Vụ Đại Hạp Cốc!”
Diệp Bạch nhìn xoáy vào năm chữ màu đỏ này một hồi lâu. Sau đó không hề do dự, thân hình chớp lên lao vụt vào trong cốc.
Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc trong truyền thuyết. Ngoại trừ lớn hơn một chút, còn lại cũng không có gì khác biệt với những sơn cốc bình thường.
Tuy vậy, Diệp Bạch vẫn cảm giác được rõ ràng biến hóa trong đó. Hắn cảm thấy sát khí nguy hiểm nồng đậm. Tuy mới chỉ là cửa vào nhưng khứu giác nhạy bén nói cho Diệp Bạch biết, nơi đây lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Băng vụ đại hạp cốc không giống như Âm Nguyệt hạp cốc. Âm Nguyệt hạp cốc là tránh cho đệ tử thí luyện khỏi bị thụ thương. Thú dữ bên trong phần lớn là cấp thấp cấp một đến cao cấp cấp một. Thậm chí một con thú dữ cấp hai cũng không có, sớm đã bị các đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc săn giết sạch sẽ. Còn ở Băng vụ đại hạp cốc thì không phải như vậy, nguy hiểm luôn luôn rình rập.
Ở đây, cho dù là cường giả cấp Huyền sư cũng có thể đối mặt tử vong. Chẳng ai có thể dám bảo đảm mình có thể an toàn cả.
Tất nhiên nếu ở vòng ngoài thì cũng khá an toàn. Các đệ tử ngoại tông đều hoạt động trong phạm vi này, không dám xâm nhập những chỗ khác. Tuy vậy thì hằng năm vẫn có không ít đệ tử ngoại tông mất tích.
Có một câu ngạn ngữ mà rất nhiều đệ tử trong Tử Cảnh cốc đều thuộc “ Trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc, không có chỗ an toàn tuyệt đối, chỉ có thực lực tuyệt đối mới thật sự là bảo đảm an toàn
Vì thế mà mọi người đều hăng hái, cố gắng hướng về phía trước không ngừng đề cao thực lực bản thân, thích ứng với mọi hoàn cảnh. Năm nghìn dặm phía trước, nhiều nhất cũng chỉ gặp thú dữ cấp một đến cấp hai. Thỉnh thoảng xui xẻo sẽ gặp thú dữ cấp ba . Tuy nhiên mười đại cấm địa thì không ai có thể đi tới.
Sâu hơn bên trong, sẽ có một số lượng lớn thú dữ cấp ba thậm chí thú dữ cấp bốn xuất hiện, nguy hiểm hơn rất nhiều. Tạm thời. Diệp Bạch cũng không có đi ngay vào đó, cứ ở trong phạm vi ngoài cốc năm nghìn dặm vài ngày, làm quen một chút rồi hãy nói.
Diệp Bạch lấy bản đồ ra, cẩn thận xem xét một lượt. Trong phạm vi 5000 dặm, ngoài cốc bao gồm. Trong dải thứ nhất khoảng 1300 dặm có một vùng đất cấm tầng thứ nhất, dải thứ hai gồm 1700 dặm có một vùng đất cấm tầng thứ hai, phía sau rải rác có bảy, tám vùng đất cấm tầng thứ hai khác. Cuối cùng có một điểm vàng hiển thị vùng đất cấm cấp ba.! Vùng cấm cấp ba là nơi có thú dữ cấp ba sinh sống, không thể xông bừa vào!

Không hổ là bản đồ cao cấp mua tới 30 điểm cống hiến, trình bày rất chi tiết là cho người ta phải chắc lưỡi. Diệp Bạch nhìn ở trước cốc mấy trăm dặm phần lớn chỉ có một ít thú dữ cấp một cấp hai sinh sống nguy hiểm không lớn. Tuy vậy có một chỗ ước chừng khoảng một trăm năm mươi dặm hình như có rất nhiều Tuyết lăng thảo, lúc trước đã bị người ta nhổ đi không biết đã mọc lại chưa, để đi xem một chút.
Bản đồ quả thực rất tốt. Ngay cả chỗ nào có nhiều linh thảo cũng có ghi rõ. Diệp Bạch thu hồi bản đồ, khẽ mỉm cười. Cả người hóa thành một luồng ánh sáng màu xám nhanh chóng lao về phía trước. Trên đường không hề che dấu hình dáng mà cứ thế lao nhanh như điện.
Giờ không phải là lúc thí luyện cần phong bế huyền khí, Diệp Bạch hiện đang ở trong trạng thái đỉnh phong. Thiên tẩu tứ tượng bộ được thi triển ra, bộ pháp tinh diệu cực điểm. Chỉ e là một số đệ tử nội tông thấy được cũng phải giật mình.
Khoảng cách 15 dặm chỉ hơn một canh giờ là đến. Vùng có nhiều Tuyết lăng thảo là một chỗ dốc núi lõm vào, đi lên một chút là tới.
Vùng này được gọi là Tuyết lăng cốc, là dựa theo việc cỏ tuyết lăng mọc nhiều ở đây mà đặt tên. Diệp Bạch tới đây thì cỏ tuyết lăng đã bị hái sạch, những ngọn cỏ mới mọc sau này chưa đầy một năm không hề có giá trị làm thuốc. Một vùng cỏ non sinh trưởng trong gió trông trắng bệch, mềm yếu rất kỳ lạ.
Diệp Bạch cũng không nản chí, kết quả này hắn đã sớm dự liệu. Trong bản đồ đã chỉ rõ như vậy, ai cũng có thể đến hái thì cống hiến điểm cũng quá dễ rồi. Trừ khi may mắn, còn không đã có một số lượng lớn đệ tử đến hái sạch rồi.
Diệp Bạch lại lấy bản đồ ra xem chỗ nào có nhiều linh thảo. Có một nơi gọi là Hỏa hàn động, có môt rất nhiều một loai thực vật gọi là Hắc điệp hoa. Loài này có thể làm thuốc, là một loại linh thảo trung cấp, giá trị cũng tương đối.
Tuy nhiên chỗ Hỏa hàn động không dễ đi, phải trải qua vài chỗ nguy hiểm, xung quanh tương đối nhiều thú dữ. Tuy nhiên thú dữ quá mạnh mẽ cũng mạnh mẽ cũng không có, điều này được ghi rõ trên bản đồ. Diệp Bạch cười nhẹ, hiện giờ với thực lực của hắn thì thú dữ cấp một cấp hai có xem là gì.
Thu hồi bản đồ, hắn lại lao vụt về phía Hỏa hàn động.

Vào xế chiều, hắn đã đến được Hỏa hàn động. Trên đường gặp phải hai con thú dữ cấp hai, một con thú dữ cấp một. Góp nhặt được hai chiếc sừng nhọn trên đầu hai con thú dữ cấp hai là còn có giá trị tính điểm cống hiến, những thứ khác không đáng giá một đồng. Tuy vậy ít còn hơn không, tiến vào cốc lâu như vậy cuối cùng cũng thu hoạch được một chút.
Bên trong Hỏa hàn động rất kỳ dị. Một nửa là lửa đỏ, một nửa là băng hàn, dài chừng hơn trăm trượng. Đi tới chỗ sâu nhất, Diệp Bạch nhìn quanh cũng chẳng thấy gì. Hắc điệp hoa đã bị hái sạch, hắn lại đi một chuyến không công.
Diệp Bạch đang định rời đi, chợt phát hiện ở một góc dưới vách tường dường như có một đóa hoa màu đen hình dạng giống như một con bướm. Mắt hắn sáng lên đi tới, mới phát hiện còn sót lại một gốc hoa không bị người ta nhìn thấy bèn vội vàng hái lên. Ngửi một chút thì có một mùi thơm lạ lùng tràn ngập.
Để gốc trung cấp linh thảo Hắc điệp hoa này vào trong bao vải, Diệp Bạch cũng bỏ đi ngay. Sau đó hắn lật lại bản đồ xem lại chỗ nào có tin tức về linh thảo. Bản đồ này chỉ riêng trong đệ tử ngoại tông cũng đã ít nhất bốn năm người có. Đệ tử nội tông thì gần như ai cũng có. Muốn từ đây tìm được những thứ gì có điểm cống hiến, thật sự là khó khăn.
Diệp Bạch liền bỏ luôn nó. Muốn tìm được một số điểm cống hiến lớn thì phải đi những chỗ chưa ai từng tới. Điều này thì phải xem vận khí và thực lực của bản thân.
Dựa vào chỉ dẫn bản đồ hoàn toàn là uổng phí công phu. Lúc nãy nếu không phải mình bất ngờ phát hiện môt gốc Hắc điệp hoa còn sót lai thì lại tay không trở ra. Nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Suy nghĩ thông suốt, Diệp Bạch cũng không nhìn bản đồ nữa mà chọn một hướng đi về phía trước.
Vào buổi tối, Diệp Bạch tìm được một đóa Điếu linh hoa. Lúc này hắn đã vào sâu trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc hơn năm trăm dặm. Trên đường đã có môt hai thú dữ cấp hai trung, cao cấp, cũng gọi là có nguy hiểm nhất định. Quá đêm, Diệp Bạch tìm một sơn động để nghỉ ngơi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận