Vô Tận Kiếm Trang

Diệp Bạch cúi xuống sờ soạng xem lúc nãy hắn đã đụng trúng vật gì. Sau một lát thì thấy hóa ra tảng đá là một tấm bia, bên trên hình như có khắc hay chữ cổ, chỉ tiếc ánh sáng quá yếu không nhìn rõ là chữ gì.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy rõ ràng vết máu dính trên hai chữ này. Hiển nhiên là do lúc trước hắn ngã xuống thế nào mà rơi đúng vào chúng.
Diệp Bạch khẽ nhấc ngón tay, Tử ngục lôi quang kiếm xuất hiện. Trong huyệt động lập lòe ánh sáng tím, hắn cúi xuống tấm bia đá nhìn xem thì thấy hai chữ “Lục la”.
Hắn chuyển ra phía sau xem thì cũng thấy có hai chữ mà lúc trước không chú ý, là hai chữ “Động phủ”.
Bốn chữ này không biết đã được khắc lên tấm bia này bao nhiêu năm rồi, phía trên phủ đầy bụi bặm, nhiều nét đã nhìn không rõ. Hai chữ “la”,”phủ” đã cắm xuống dưới đất hơn nửa, chỉ lộ ra phần trên.
“Đây đúng là một tấm bia đá. Hơn nữa bên trên còn có văn tự, chẳng lẽ nơi đây đã từng có người?”
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Bạch vui mừng hẳn lên. Chỗ này quỷ dị như vậy, cho dù là người nào có thực lực cực cao thì cũng phải sinh lòng sợ hãi. Nhưng nếu biết đã từng có người đi vào, thậm chí còn ở lại bên trong thì dù sao sự lo lắng cũng bớt đi nhiều, vì nói rõ nơi đây không phải là một tuyệt địa.
Người khác có thể đi ra ngoài, bản thân mình nhất định cũng có thể.
“Lục la động phủ? Chẳng lẽ nơi này là một bí cảnh?”
Diệp Bạch thì thào tự hỏi. Nhìn tấm bia đá đã bị bào mòn, phủ lấp, cũng như sự hoang phế nơi đây, hắn có thể đoán chắc nơi này ít ra đã có mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm không có ai tới. Nếu là có người thì e là cũng đã chết từ lâu. Khả năng duy nhất đây là một bí cảnh của một tiền bối nào đó trong Tử Cảnh cốc.
“Bí cảnh?” Nghĩ đến bản thân trong trong lúc vô ý tiến vào nơi đây vậy mà hóa ra có thể là một bí cảnh, Diệp Bạch cũng hơi kích động. Bí cảnh trong Băng vụ đại hạp cốc có rất ít. Hắn đoán chừng hiện đang ở sâu trong cốc khoảng một nghìn chín trăm đến hai nghìn dặm, trong phạm vi này nếu có bí cảnh thì cũng đã sớm bị người khác tìm được. Chỉ do nơi đây quá bị ẩn nên đã bao nhiêu năm qua nhưng vẫn không bị người nào phát hiện, bình thường thấy vực sâu kia chỉ e trốn cũng không kịp còn nói gì đến chuyện mò xuống tìm tòi.
Nếu như không phải bản thân hắn do bất đắc dĩ chạy trốn đám quái hoa mà phải nhảy bừa xuống. Chẳng phải lúc trước mình cũng đã chuẩn bị rời đi đó sao.
Tiền bối nào đem chỗ này tạo thành bí cảnh quả thực là kỳ nhân, đã giấu động phủ của mình ở một nơi không ai dám tới.
Bí cảnh càng lâu đời thì vị trí của nó lại càng gần lối ra của Băng cốc, điều này không phải là do thực lực của tiền nhân không cao mà là do lúc đó còn ít người tiến vào thăm dò. Lúc đó họ tiến vào Băng vụ đại hạp cốc một trăm dặm cũng khó khăn giống như các đệ tử đời sau tiến vào một ngàn dặm.
Số đệ tử của Tử cảnh cốc lúc vừa thành lập cũng không nhiều lắm nên có một số người lưu lại bí cảnh trong phạm vi một ngàn dặm. Nhưng sau này phần lớn trong số đó đều bị cách đệ tử, trưởng lão phát hiện khai quật hết, số còn lại quả thực cực ít.
Đó là lý do mà càng đi vào bên trong, bí cảnh nếu xuất hiện lại càng mới.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Bạch đã nghĩ qua rất nhiều chuyện, đồng thời hắn cũng đứng thẳng dậy. Thứ nhất là vì hắn đã tỉnh táo rồi thì cũng phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài. Thứ hai nếu đã xuất hiện một tấm bia đá, cho thấy khả năng đây là một Bí cảnh thì cũng không thể không đi thăm dò một chút.
Mặc dù trước đó Diệp Bạch có nghe nói qua truyền thuyết về Bí cảnh nhưng chưa bao giờ nghĩ mình may mắn đến thế. Nếu quả thực là bí cảnh, có thể ở trong đó phát hiện ra một vài bộ bí kíp hay bảo vật của tiền bối lưu lại thì đúng là phát tài rồi.
Diệp Bạch hiện tại đúng là đang khao khát những thứ đó nên không hề do dự nữa. Hơn nữa là một công đôi việc, thăm dò Bí cảnh cũng là tìm đường ra ngoài. Hắn rũ sạch bụi bẩn bám trên người rồi triệu xuất bảy mươi hai thanh trọng kiếm và năm thanh huyền binh tạo thành kiếm trận để phòng ngừa vạn nhất có điều gì xảy ra.
Đồng thời cũng nhờ ánh sáng phát ra từ những thanh kiếm này mà Diệp Bạch cũng có thể thấy rõ bốn phía. Bằng không chẳng khác gì người mù dò đường, chẳng thấy được cái gì. Thực lực của Diệp Bạch bây giờ tuy đã khá mạnh nhưng cũng chưa đạt tới mức nhìn thấy mọi vật trong đêm tối, chỉ là mạnh hơn so với người bình thường. Muốn đạt tới trình độ như vậy, tối thiểu cũng phải là huyền giả cấp huyền sư trở lên mới làm được.
Ánh sáng từ năm thanh huyền binh chiếu rọi rõ bốn phía mà Diệp Bạch đang đứng. Đây là một thạch động cao ngất, xung quanh đều là vách đá trơn trượt không có chỗ bám, càng nhìn lên càng cao hút mắt rồi thấy một lỗ hổng có ánh sáng mặt trời hắt vào lờ mờ, chính là nơi mà từ đó Diệp Bạch té xuống.
Chiều cao của chỗ này cũng không biết bao nhiêu, muốn bò lên là điều không thể. Diệp Bạch ngã xuống đây mà không chết cũng đã là rất may mắn.
Sờ soạng lại trên người thì may mắn vẫn thấy gốc Phượng nhãn liên vừa hái. Chiếc bao đựng mọi thứ vẫn được đeo chặt ở sau lưng.
Cũng có một ít linh thảo bị dập nát khi Diệp Bạch ngã xuống nhưng cũng không mất đi giá trị. Diệp Bạch cũng không quá để ý điều này, có thể sống sót đã là điều may mắn nhất rồi.
Nếu quả thực có thể phát hiện một bí cảnh, chút thiệt hại ấy có tính là gì?
Diệp Bạch thuận theo vách đá, một đường tiếp tục đi về phía trước. Dọc đường chỉ nghe được tiếng bước chân của chính hắn, từng tiếng một vang vọng trong không gian của thạch động, gây cho người ta một cảm giác cực kỳ khủng bố. Đã qua một thời gian rất lâu nhưng Diệp Bạch vẫn chưa hề thấy cái gì gọi là bí cảnh, con đường vẫn thăm thẳm tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối.
Lối ra hình tròn trên đầu đã dần dần không thấy, con đường đi dọc theo vách đá hai bên ngày càng trở nên hẹp lại. Đồng thời vách đá cũng dần biến đổi sang màu trắng trong suốt như ngọc.
May mắn là ánh sáng trên mấy thanh kiếm vẫn đủ để soi rõ xung quanh. Diệp Bạch cũng không biết là đi đã bao lâu, lâu đến mức hắn cảm thấy tóc gáy dựng lên. Đi một mình lâu như vậy, hơn nữa dọc đường lại chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân mình làm hắn trong lòng cảm thấy bất an. Hắn cắm cúi rảo bước nhanh hơn để thoát ra khỏi lối đi này, thời gian cứ dằng dặc trôi như vậy quả thực chịu không nổi.
“Đông”, một tiếng thanh âm nhỏ trong trẻo vang lên. Trong khung cảnh tĩnh lặng như vậy, nó làm sao thoát khỏi lỗ tai Diệp Bạch. Hắn đứng phắt lại, cả người dồn sức sẵn sàng hành động, sau mới biết là quá khẩn trương.
“Có nước?” Đã có nước vậy thì sẽ có lối ra, , Diệp Bạch mừng rỡ bước nhanh hơn, thu kiếm khí toàn thân lại, sẵn sàng đối phó nguy cơ.
Lại qua mấy đợt vòng vèo, con đường của thạch động dưới đất này quả thực dài đến mức người ta phải kinh ngạc. Sức người rõ ràng không thể tạo nên một công trình vĩ đại như vậy, hoàn toàn là do thiên nhiên tạo thành. Diệp Bạch tự hỏi tạo sao trong Băng vụ đại hạp cốc có một thạch động lớn như vậy mà không bị người ta phát hiện, quả thực là khó hiểu.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch, đồng thời những giọt nước nhìn càng lúc càng rõ. Trước mặt Diệp Bạch một thạch động, phía trước có hai cánh cửa bằng đá xanh biếc, dây tử đằng bò quấn quýt ở trên..
Gần đó cũng có một tấm bia đá giống như tấm bia ban đầu, tuy nhiên phía trên có khắc hình một con quái thú giống như một con chim, Diệp Bạch nhìn mãi cũng không biết là loài gì.
Trên tấm bia đá khắc bốn chữ lớn “Lục la động phủ ”.
Bên phải, còn có một vườn hoa nho nhỏ, nhìn vẻ trước kia có trồng rất nhiều thứ nhưng hiện giờ hoàn toàn không có gì.
Trên cửa đá có hai chiếc vòng đồng xanh biếc, ba bậc tam cấp đã bị thời gian bào mòn từ lâu. Thanh âm mà Diệp Bạch nghe được chính là từ trên đỉnh thạch động thẩm thấu xuống đến cửa đá theo năm tháng chảy thành dòng. Trừ ra tất cả những thứ đó thì không có điều gì dị thường, càng không thấy có một bóng người tồn tại, rõ ràng đã từ rất lâu không có ai tới.
“Quả nhiên là bí cảnh?” Nhìn thấy ở cuối thạch động không phải lối ra mà là một cánh cửa đá bám đầy bụi đất cũng như dây leo xanh biếc, Diệp Bạch không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Hắn đoán không sai, nơi này chính là chỗ tọa hóa của một vị tiền bối nào đó trong Tử Cảnh cốc đã trăm, ngàn năm qua chưa hề bị ai phát hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui