Vô Tận Kiếm Trang

Sau khi bán hết những vật liệu hung thú cuối cùng cho một nơi gọi là Thiên thú phường, Diệp Bạch trở lại căn nhà gỗ nhỏ hẻo lánh của mình ở ngoại tông.
Tuy nhiên tâm trạng của hắn lúc này đã khác hản với những lúc đi ra ngoài. Lúc trước thì mỗi lần đi ra đều tay xách nách mang, bao lớn bao nhỏ, lúc về thì chỉ một người không, tuy nhiên vẻ mặt lại phơi phới. Đi qua một vài chỗ thấy đồ gì cần mua cũng không phải lo lắng trong túi rỗng không, chỉ cần không phải thứ quá quý hiếm thì đều có thể mua được.
Về đến nhà, Diệp Bạch ngồi lại trên chiếu, tiện tay lấy ra vài món đồ trong người còn lại của bọn Cao Lăng Huyết vẫn chưa kịp có thời gian xem qua.
Mấy thứ này bao gồm năm tấm Minh tạp, mười mấy đan bình có màu sắc khác nhau, quyển sách màu xanh giấu bên người của Cao Lăng Huyết, một cái bao màu xanh của Lam Vũ Phong. Ngoài ra còn là binh khí của cả năm bao gồm một thanh trường kiếm màu bạc, một cây ngọc địch màu cam dài chừng hai ngón tay rất tinh xảo, một thanh chiến phủ nhỏ màu đen, một thanh đoản đao màu lam và một cây Hỗn Nguyên đồng côn.
Đầu tiên Diệp Bạch đem binh khí của ba tên thủ hạ Cao Lăng Huyết bỏ sang một bên, phẩm cấp của chúng đều không cao, cũng không thích hợp để dùng, may ra đem bán đổi được ít điểm cống hiến.
Sau đó hắn xem đến thanh trường kiếm màu bạc của Cao Lăng Huyết. Thanh kiếm này vừa nhìn đã thấy bất phàm, Diệp Bạch vốn đang thiếu Huyền binh, lập tức không chút do dự cầm lên đánh giá.
Nhìn gần mới thấy, thanh kiếm này được chế tác cực kỳ đẹp mắt, nhìn giống một thứ đồ mỹ nghệ thì đúng hơn.
Thân kiếm được tạo thành từ vô số hình đúc ngọn lửa uốn éo màu lam, tựa như một dải ngân hà, trên mặt có một tầng khí mỏng lạnh lăng, tỏa ra thành sáu luồng như những chiếc cánh nhỏ.
Trên chuôi kiếm, Diệp Bạch phát hiện thấy bốn chữ nhỏ viết kiểu triện: Lục Dực Ngân Sương.
Diệp Bạch khẽ gật đầu, cuối cùng đã biết thanh kiếm này gọi là Lục Dực Ngân Sương kiếm, hắn vận khởi Vọng khí thuật vào tay thì thanh kiếm lập tức sáng lên lấp lánh, liền đoán rằng nó ít nhấp cũng phải là bậc ba trung cấp, phẩm cấp còn cao hơn cả thanh Tử Ngục Lôi Quang kiếm.
Đây là một thanh huyền binh cổ kiếm cực kỳ hiếm thấy, có thuộc tính sương. Cũng giống như các hệ băng, lôi, điện…, sương hệ khó tìm hơn nhiều so với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, nó cùng một hệ với Thủy, tuy nhiên uy lực, giá trị đều lớn hơn.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ là đệ tử nội tông. Ở ngoại tông, cho dù là trong mười đại đệ tử cũng ít có người có một thanh huyền binh bậc ba trung cấp, nhưng trong nội tông thì chỉ cần một huyền sĩ cao cấp bình thường là có được.
Tuy nhiên điểm này thì Diệp Bạch hoàn toàn sai lầm, Huyền binh bậc ba trung cấp tuyệt đối trân quý khó có thể tưởng tượng. Đệ tử nội tông có năm trăm người nhưng để có được một thanh huyền binh trung cấp thì e là không quá hai mươi người.
Cao Lăng Huyết có được thanh Ngân Sương Kiếm này không phải do thực lực của gã mà vì qua mấy năm giết người cướp của đã gom góp được một món rất lớn rồi mua trong một phiên đấu giá cuối năm
Từ khi có thanh kiếm này, thực lực của Cao Lăng Huyết tăng vọt, công việc làm ăn càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Lấy được thanh Lục Dực Ngân Sương kiếm, Diệp Bạch cơ hồ đã chiếm trọn tâm huyết mấy năm đánh giết của đám người Cao Lăng Huyết.
Tuy nhiên điều này thì Diệp Bạch không biết mà chỉ biết thanh kiếm này làm hắn rất ưa thích, không nỡ rời tay. Mặc dù nói không thuộc Thổ hệ còn thiếu trong Ngũ Hành Kiếm Trận của hắn nhưng chắc chắn nó quý giá hơn nhiều khi so với một thanh huyền binh bậc ba trung cấp Thổ hệ bình thường.
Diệp Bạch mặc dù không thể bố trí nó vào trong Tiểu Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận nhưng cũng có thể để làm chủ kiếm của Tiểu Hư Di Huyễn Trận, vì Sương hệ cũng rất gần với Huyễn.
Tiếp đó, hắn lại xem xét cây ngọc địch màu cam của Lam Vũ Phong. Cây ngọc địch này toàn thân trong suốt, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng màu cam, lưu quang lấp lánh, mơ hồ như có vân vụ năm màu thoát ra từ những chiếc lỗ nhỏ.
Cuối thân của cây ngọc địch này có khắc hai chữ: Linh Vũ.
Cái tên nghe rất kỳ ảo, chỉ là tiếng địch lại thâu hồn nhiếp phách người nghe. Nếu như không phải tinh thần lực của Diệp Bạch khác hắn người thường, lại tu luyện Bạch Thủ Thái Huyền Kinh mà đổi là người khác chắc sẽ tiêu tan hồn phách, có thể nói là vô cùng độc ác.
Diệp Bạch cầm lấy cây ngọc địch đưa lên miệng khẽ thổi một cái, chỉ thấy một luồng khí xoáy từ trong miệng ra chui vào trong lỗ địch thì giảm đi mấy phần, sau đó đụng phải vật gì đó thì đổi phương hướng, dường như kết cấu bên trong cây địch sẽ làm cho âm thanh vọng ra, sau đó biến thành một loại ma âm có tác dụng câu hồn đoạt phách.
Tuy nhiên ma âm này lại không có tác dụng gì với người thổi địch, Diệp Bạch thu cây địch lại, nhăn mày suy nghĩ. Vật này đối với hắn dĩ nhiên không dùng đến nơi nhưng nếu đem đối phó với hung thú nói không chừng lại có tác dụng, còn nếu đem bán đi lỡ rơi vào tay kẻ xấu thì quả thực tai hại, không bằng cứ giữ bên mình.
Điều nữa khiến Diệp Bạch suy nghĩ là cấu tạo kỳ lạ của cây ngọc địch này, nếu như sau này mình tu luyện Tam Điệp Cầm Âm Kiếm Trận, có thêm thủ pháp này không biết kết quả sẽ ra sao.
Nghĩ đến Tam Điệp Cầm Âm Kiếm Trận hắn mới nhớ, đã chuẩn bị gần như đầy đủ gồm Phần Hương Cổ Cầm, Địch Hoa Bi Nhạn…, đáng tiếc chỉ thiếu gió đông. Các sợi tinh thần lực của Diệp Bạch tuy đã trải qua mấy lần phân ra nhưng vẫn còn có một khoảng cách với Tinh Thần lực bậc ba, hắn không biết chướng ngại ở đâu nhưng biết rõ là chỉ cần ngộ đạo sẽ lập tức đột phá.
Hơn nữa, Tam Điệp Cầm Âm Kiếm Trận khi thêm vào Kim Phong Tế Vũ kiếm, Tử Ngục Lôi Quang Kiếm cũng đã biến đổi rất lớn, bây giờ có thêm Lục Dực Ngân Sương kiếm, Diệp Bạch cũng không biết có ứng dụng vào được không, nếu như có thể được hắn sẽ khẳng định kiếm trận này sẽ biến đổi hơn nữa, dù là chưa biết tốt hay xấu.
Lắc đầu xua hết những ý nghĩ này, Diệp Bạch xem tiếp những đan bình kia thì thấy cũng chỉ là những thuốc trị thương bình thường nên cũng không chú ý ném qua một bên.
Cuối cùng chỉ còn lại năm tấm Minh tạp, cùng với quyển sách của Cao Lăng Huyết và cái bọc nhỏ trên người Lam Vũ Phong.
Đầu tiên Diệp Bạch xem xét tấm Minh tạp màu tím, nó không giống với bốn tấm còn lại, trên mặt có một đường bạc mờ mờ lộ vẻ tôn quý, dĩ nhiên đây là minh tạp của đệ tử nội tông. Bốn tấm còn lại dù là của Lam Vũ Phong, hay ba tên thủ hạ cũng đều giống tấm của Diệp Bạch.
Trên Minh tạp của Cao Lăng Huyết chỉ có ba nghìn điểm cống hiến, điều này khiến Diệp Bạch giật mình vì quá ít ỏi, nhìn lại bốn tấm kia hắn lại càng á khẩu.
Ngoại trừ tấm Minh tạp của Lam Vũ Phong có được hơn bốn nghìn điểm, còn ba người kia đều chưa tới hai ngàn điểm, không bằng cảm một số đệ tử ngoại tông bình thường.
Tổng cộng số điểm cống hiến của cả năm người khoảng chín ngàn hai trăm điểm, không hề giống bộ dạng của một đám tu sĩ đoạt bảo. Diệp Bạch không biết dó là do toàn bộ vốn liếng cả đám đã dốc vào thanh Lục Dực Ngân Sương kiếm.
Tuy vậy hắn cũng không quá bận tâm, mỗi người tuy ít nhưng gộp cả năm thì vẫn là một con số không nhỏ, cộng thêm vào số sẵn có thì trên người Diệp Bạch đã có chừng hơn hai vạn điểm cống hiến.
Tiếp đó hắn cầm quyển sách mỏng của Cao Lăng Huyết ra xem, vừa mới liếc qua, cặp mắt hắn đã sáng bừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui