Vô Tận Kiếm Trang

Diệp Bạch hiện tại do dự không biết nên kiểm tra lại một lần nữa hay tiếp tục đi tới phía trước.
Lúc này Diệp Bạch liền cảm thấy bất định chủ ý, hắn đứng nguyên tại chỗ, chần chừ khó đoán.
Nhưng đúng vào lúc này càng có nhiều người giám kiếm tiến tới những thanh kiếm mà Diệp Bạch đã bỏ qua, thấy như vậy Diệp Bạch lắc đầu thở dài, không do dự nữa mà nhanh chóng đi về phía bên phải.
Hắn nhẹ nhàng mở hộp kiếm ra, bên trong là một thanh cổ kiếm hình rồng, tự động rơi vào trong tay của hắn.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ấn một cái, một tiếng rồng ngâm vang lên, một hàn quang lóe lên, trường kiếm hiện ra trước mặt Diệp Bạch.
Cả thanh kiếm có màu xanh nếu như nhắm mắt lại có thể cảm giác có một đạo vô tận thâm uyên.
- Đây là?
Diệp Bạch ngưng tụ lại, thúc giục Vọng Khí quyết hai mắt lóe lên, tuy nhiên có một chuyện đã xảy ra khiến cho hắn chấn động.
Thanh kiếm này khiến cho Diệp Bạch không nhìn thấu phẩm giai.
Tựa hồ như nó không giống như với các thanh kiếm trước kia, điều này khiến cho Diệp Bạch kinh hãi.
Những thanh kiếm trước kia mặc kệ phong ấn thế nào vẫn có thể nhìn ra một chút tin tức mà thanh kiếm này nhìn vào chỉ có một màn sương mù.
Diệp Bạch không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ thanh kiếm này cũng giống như thanh Bích Thủy Đoản kiếm trong tay củ A Quỷ kia, bề ngoài thì như vậy nhưng bên trong thì khác.
Diệp Bạch cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Hắn không tin được mà phát ra huyền khí, đôi mắt dần cảm thấy đau nhức, bỗng nhiên cảnh tượng lần trước ở phòng luyện kiếm lại hiện ra trước mặt hắn.
Lúc này trong mắt Diệp Bạch đã hiện ra một dòng chữ:

- Huy Đình cổ kiếm, tam giai trung cấp, tinh phẩm.
- Tương truyền thượng cổ có ác long, cường giả cầm kiếm này đem đi kích sát ác long chi huyết ở trên thân kiếm, kiếm chính là có linh, Huy Đình Kiếm.
Trong mắt Diệp Bạch liền có một cảm giác đau xót trước mặt liền tối sầm lại, cảnh tượng trước mắt liền lập tức biến mất.
Tin tức này hiện ra trong đầu hắn nhưng đồng dạng một vấn đề khác đã xảy ra.
Hắn cảm nhận được khí tức của Huy Đình kiếm có một màn sương mù che khép lại, nhưng bất kể thế nào có thể xác định chính là thanh kiếm này chính là một thanh huyền binh tam giai trung cấp, mà hơn nữa cũng không phải xuất phát từ trong tay mấy vị luyện kiếm đại sư Bái Kiếm cốc.
Đây là thanh kiếm Tam giai trung cấp thứ hai.
Diệp Bạch cầm lấy thanh kiếm này đứng nguyên tại chỗ, trong nhất thời liền do dự, tiếp tục cầm lấy hay là tiến lên phía trước.
Mà biểu lộ của hắn rơi xuốt mắt mấy người xung quanh.
Công Bố cười ha hả, quay đầu nhìn đám người Xích Luyện Tàng Kiếm đang trợn mắt há hốc mồm mà dương dương đắc ý:
- Thế nào, ta nói không sai chứ, hắn ở trước Huy Đình Kiếm đã dừng lại.
Bọn người Xích Luyện kinh ngạc vuốt râu mà nói:
- Không sai nhìn nét mặt của hắn xem ra cũng hiểu được một hai phần mười, chỉ là…
Sau đó ông khẽ mỉm cười nói:
-Thanh kiếm này lần này ta đáp ứng yêu cầu của ông đưa vào trong đó, Huy Đình kiếm mặc dù không tệ nhưng dù sao cũng chỉ là một tam giai trung cấp huyền binh cổ kiếm, không sánh được với thanh kiếm kia.
Một lão nhân khác cũng nhìn về phía Diệp Bạch thì thào nói:
- Tên tiểu tử này đúng là thú vị, quả nhiên theo đúng như lời nói của Công Bố.
Tàng Khí cũng mỉm cười nói:
- Không sai, lão già ta cũng có hiếu kỳ, Công Bố, Xích Luyện, Công Dương bốn người chúng ta đánh cuộc đi.
Ba vị đúc kiếm đại sư nghe vậy thì nhìn chằm chằm về phía hắn hỏi:
- Đánh cuộc, đánh cuộc thế nào vậy?
Tàng Khí cười nói:
- Dĩ nhiên là đánh cuộc xem hắn sẽ đứng nguyên tại chỗ cầm thanh kiếm này xuống đài hay là tiếp tục.
Nghe thấy lời nói của Tàng Khí ba người đều trầm mặc hiển nhiên thanh kiếm này tuy là thu hoạch không tệ nhưng không phải là hạng nhất.
Dù sao ở trên đài vẫn còn gần trăm hộp kiếm, Diệp Bạch chỉ mới xem tới một phần tám trong đó.
Vị Công Dương kia khẽ lắc đầu nói:
- Nếu là ta, ta tình nguyện bỏ qua hấp dẫn mờ mịt, cho nên ta sẽ bỏ.
Mà Xích Luyện thì khẽ gật nhẹ đầu, mọi người đều hiểu rất rõ đối với bọn họ mà nói tuy những tiến cảnh mờ mịt rất đáng mừng nhưng những thứ nắm chắc trong tay mới là chân chính thực sự.

Tàng Khí nhìn thấy biểu lộ của hai người thì nói:
- Hiện tại hai lão quỷ Công Dương cùng với Xích Luyện đã lựa chọn là bỏ vậy còn ông, Công Bố, ông là người quen thuộc nhất với tên tiểu tử này, ông chọn cái nào.
Công Bố lắc đầu sau nửa ngày dứt khoát nói:
- Ta nghĩ hắn sẽ bỏ Huy Đình kiếm, tiếp tục tiến về phía trước.
- A?
Tàng Khí hơi kinh ngạc nhìn Công Bố mà nói:
- Ta còn tưởng ông là người bảo thủ nhất, tại sao lại như thế?
Công Bố cười nhạt một tiếng nói:
- Ta tuy bảo thủ vì ta lớn tuổi không lăn qua lăn lại được nhưng chúng ta đánh cuộc lại đặt lên trên người của hắn, các ngươi chớ quên hắn vẫn còn trẻ.
Một câu nói này khiến cho ba người kia rơi vào trạng thái trầm mặc, Công Bố cười nói:
- Hắn còn trẻ có vô số hi vọng, hắn hết sức cẩn thận làm việc rất cẩn trọng tuy nhiên kỳ thực khi lên trên phẩm kiếm đài đã cho thấy hắn vẫn muốn mạo hiểm, cho thấy hắn sẽ không đứng nguyên tại chỗ.
Nghe xong lời nói của Công Bố Tàng Khí cười nói:
- Đúng thế cái này ta cũng nhìn ra, chúng ta mong chờ xem kết quả sẽ thế nào.
Hai người Xích Luyện và Công Dương sau khi nghe xong lời nói của Tàng Khí thì co ánh mắt lại mà hừ lạnh một tiếng:
- Ta vân kiên trì cái nhìn của ta, người trẻ tuổi tuy bốc đồng nhưng cũng bởi vì trẻ tuổi nên không có dũng khí lớn. Ta thấy hắn sẽ lấy Huy Đình kiếm xuống.
Công Bố hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Vậy thì cứ chờ xem.
…….
Mà cuối cùng Diệp Bạch đều không như bọn họ mong muốn.
Hắn đứng nguyên tại chỗ một lát sau đó để Huy Đình Kiếm vào trong hộp rồi đeo cái hộp này trên lưng tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người ở dưới đài đờ đã, chỉ có Công Bố Công Dương, Xích Luyện Tàng Khí là trừng mắt mà nhìn, sau một hồi bọn họ lại cười to.
- Thú vị thú vị, tên tiểu tử này còn chơi được chiêu thức này.
Tàng Khí cũng cười nói:
- Như thế cuộc đánh cuộc này chúng ta đều thua, tên tiểu tử này cả về cẩn thận và mạo hiểm đều có thừa, chúng ta đã nhìn lầm.
………..
- Nguyệt Thăng Kiếm, nhị giai trung cấp, hạ phẩm.
Phế vật.
- Ngưng Băng kiếm, nhị giai trung cấp, Thượng phẩm.
- Trọng quang kiếm, nhị giai đỉnh cấp,cực phẩm.
Diệp Bạch không hề do dự mà buông xuống tiếp tục đi về phía trước.
Hắn từ từ đi không ngừng, sau đó hắn nhanh chóng đi tới trước một hộp kiếm.
Đây là một chiếc hộp màu da cam.
Diệp Bạch dừng bước trước thanh kiếm này, mà ở dưới đài bốn người Công Bố cũng không nhịn được mà sáng hai mắt lên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận