Vô Tận Kiếm Trang

Bất quá, Diệp Bạch mặc dù chỉ là Cao cấp Huyền sĩ cao đoạn, nhưng đã có được thực lực kích sát Huyền sư cấp cường giả, đối với một tên Đỉnh cấp Huyền sĩ, cũng không có e ngại.
Nhưng hắn chân chánh đối diện với Huyết Y thiếu nữ Đường Huyết Nhu, lúc này hắn đã trải qua huyễn trận với cặp mắt đã khác xưa, trên người còn xuất hiện một luồng máu tanh sát khí, đó là chỉ có khi trải qua chân chính chiến trường mới hình thành mà thôi. Chân chính sát khí, không giết trăm người, nghìn người thì không có khả năng xuất hiện.
Mà lúc này hắn nhìn thấy đối phương cũng chỉ là một tên Đỉnh cấp Huyền sĩ mà thôi, hắn là một người có kinh nghiệm vô cùng phong phú đã trải qua sinh tử mới sống sót. Đỉnh cấp Huyền sĩ mà nói, nếu chưa có trải qua chân chính chém giết thì Đỉnh cấp Huyền sĩ có cường đại, cũng không đáng sợ.
Diệp Bạch cũng không biết tấn chức hạch tâm đệ tử Hồng Phấn Sơn Trang phải trải qua khảo nghiệm như thế nào, nhưng nhất định không đơn giản, tuy hắn mặc dù có thể kích sát cường giả Huyền sư cấp, nhưng đối với Huyết Y thiếu nữ Đường Huyết Nhu cũng hơi có chút cảnh giác.
Nhưng Đường Huyết Nhu đánh giá Diệp Bạch, thoạt nhìn mặc bộ quần áo thanh sam, không có nhìn ra xuất thân, mà khuôn mặt của hắn vàng như nghệ, tựa hồ bị bệnh hồi lâu, vô luận thấy thế nào, đều nhìn không ra hắn có cái gì thần kỳ.
Nếu như thật sự muốn nói, thì duy nhất chính là vô luận đối với chính mình, còn phải đối mặt với bốn đầu cao giai Hồng mị, như vậy cũng không có đơn giản như vậy.
Mà trọng yếu là có thể xông qua Huyễn Trận mới tới được đây, tên thanh niên vàng như nghệ, mặc dù chính mình chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng nghĩ đến cũng là tông môn bồi dưỡng hạch tâm đệ tử.
Nhìn qua khí độ, nếu như khuôn mặt của hắn không cổ quái như vậy, nói không chừng thì khí chất của hắn cũng không tầm thường, chỉ là đáng tiếc nàng tự nhiên đoán nhìn không ra Diệp Bạch này cũng không phải là một thân trang phục của hắn, khuôn mặt này cũng bao trùm dịch dung mặt nạ. Cho nên mới không chịu được như thế, nếu như Diệp Bạch ở tại Phẩm Kiếm Đại Hội đã chú ý đến tất cả mọi người. Đường Huyết Nhu tự nhiên không có khả năng không nhận biết hắn.
Những đối với Đường Huyết Nhu việc này là việc nhỏ, ánh mắt của nàng chỉ chăm chú nhìn vào trên mặt Diệp Bạch, hơi chút nhìn lại sau đó lập tức cất bước đi tới, nói:
- Ngươi có hợp tác không?
Diệp Bạch nao nao, lập tức liền nhanh chóng phản ứng lại, Đường Huyết Nhu tự biết một người không thể đối phó với bốn đầu cao giai Hồng mị, cho nên tìm hắn liên thủ đây.
Chỉ là nàng lại như thế nào có thể xác định, chính mình nhất định sẽ đáp ứng nàng sao?
Hơn nữa, nàng lại như thế nào biết, năng lực của mình như như thế? Phải biết rằng, bốn đầu cao giai Hồng mị này, chính là tương đương với bốn vị Trung cấp Huyền sư. Diệp Bạch đối phó với một đầu còn có khả năng, đối phó hai đầu liền có điểm cố hết sức, nhưng đối phó với ba đầu, thậm chí bốn đầu là hoàn toàn không có khả năng .
Mặc dù thực lực của Đường Huyết Nhu so với Diệp Bạch còn cao hơn một tầng, nhưng đó là Diệp Bạch còn có những con bài chưa lật. Diệp Bạch tin tưởng nếu như chính mình toàn lực xuất thủ thì Đường Huyết Nhu ngay cả là Đỉnh cấp Huyền sĩ, cũng chưa chắc đã ngăn cản được.
Cho nên Diệp Bạch so sánh, đối phó với hai đầu có chút miễn cưỡng, còn thực lực của Đường Huyết Nhu, nếu như toàn bộ bộc phát thì chưa nhất định có thể so sánh với mình, nàng mặc dù Huyền khí so với mình cao hơn một tầng, nhưng cũng bất quá chỉ là Đỉnh cấp Huyền sĩ mà thôi, có thể vượt cấp đối phó với hai đầu cao giai Hồng mị này sao?
Một đầu còn có thể, Diệp Bạch tin tưởng nàng có thể đánh thắng được, nhưng hai đầu, Diệp Bạch lắc đầu, hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Mà ở tình huống như vậy, nàng lại tìm mình hợp tác để chiếm ba kiện Bảo vật, tựa hồ có điểm không sáng suốt.
Phải biết rằng, tại trong mắt của đối phương thực lực của mình còn chưa bằng nàng, trừ phi nàng có một mình để đối phó với ba đầu cao giai Hồng mị, nếu không thì nàng cũng không tự tin cùng với mình liên thủ đối phó với bốn đầu cao giai Hồng mị này, nhất là một đầu còn gần đạt tới tứ cấp Tử mị.
Đường Huyết Nhu thấy hắn lắc đầu, còn tưởng hắn không đáp ứng, nàng tựa hồ đối với ba kiện Huyền binh rất là cấp bách, cho nên vẻ mặt của nàng hiếm khi thấy một tia vội vàng, hướng về phía Diệp Bạch nói:
- Ngươi yên tâm, ta có một kiện bí bảo, có khả năng tạm thời vây khốn một đầu Hồng mị trong thời gian chốc lát, thời điểm này, cũng đủ cho chúng ta kích sát một đầu trong đó, sau đó ta cuốn lấy hai đầu, ngươi đi kích sát một đầu, xong rồi tiếp tục qua giúp ta, tỷ lệ thành công rất là cao.
Diệp Bạch nghe vậy, nhìn nàng một cái, nói:
- Bí bảo, ngươi xác định?
Đường Huyết Nhu vừa nói như thế, Diệp Bạch thật đúng là có một tia tâm động, nếu như nàng nói là sự thật thì chính mình đối phó với hai đầu, Đường Huyết Nhu đối phó hai đầu hẳn là không có vấn đề gì. Suy nghĩ một chút, Diệp Bạch lần đầu tiên gặp phải một đầu đỏ sậm sắc cùng với đầu hiện tại tương đương với một vị Trung cấp Huyền sư, chính mình sử dụng kiếm trận hoàn toàn có thể đối phó được rồi.
Tối hôm qua, tại bên trong thạch thất hắn đã đối phó với hai đầu màu hồng cũng không có vấn đề gì. Nếu như đối phó với hai đầu đỏ sậm, nhưng chính mình còn có con bài chưa lật rất nhiều, sử dụng một chút cũng có thể cuốn lấy hai đầu cũng không đến mức nguy hiểm quá lớn. Bởi vậy, nếu như Đường Huyết Nhu nói là sự thật, thì hợp tác là có thể được. Dù sao, lúc trước Diệp Bạch lo lắng là thực lực của nàng không đủ, cho nên vô phương ứng phó đối với hai đầu cao giai Hồng mị công kích mà thôi, nếu như nàng thật sự có khả năng tạm thời vây khốn một đầu Hồng mị như đã nói thì nàng chỉ cần đồng thời đối phó với một đầu nữa, sau khi kết thúc giải quyết có khả năng rất cao.
Cứ như vậy tỷ lệ thắng lợi chiếm được sáu thành, đối với Thanh Ngọc trường án phía trên có ba Bảo vật, Diệp Bạch thầm nghĩ trong đó có thể sẽ xuất hiện một thanh tứ cấp Huyền binh, trong lòng càng thêm rung động.
Vô Sương Quốc tiểu quốc, tứ cấp Huyền binh chính là đỉnh cấp, từ trước đến nay cũng chỉ có ba thanh mà thôi, thanh thứ nhất chính là của Bái Kiếm Cốc Cốc Chủ Trầm Ngạo Thiên, tứ cấp cấp thấp Liệt Thiên Kiếm, còn thanh thứ hai, thứ ba cũng không được nghe nói tin tức của nó nữa.
Chính cả Lam Nguyệt, tứ cấp Huyền binh cũng là một trong Huyền binh tối cao cấp, nó rất là ít ỏi. Hơn nữa người sở hữu nó cũng là đại nhân vật hùng cứ một phương, còn người bình thường căn bản không có thể có được.
Với Diệp Bạch có thực lực như bây giờ thì muốn có được tứ cấp Huyền binh thì không biết tới ngày tháng năm nào. Nhưng hiện tại cơ hội tại ngay trước mắt, thì hắn không động tâm sao, hơn nữa, nếu như không phải tứ cấp, chỉ là cấp ba đỉnh thì cũng đáng mạo hiểm.
Diệp Bạch hiện tại có Tiểu Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận đầy đủ, lại mới có được Thập Phương Thổ Hoàng Kiếm, Vạn Mộc Kiếm, Tiên Thiên Hỏa kiếm đều là Cao cấp Huyền binh. Có Tiểu Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận, uy lực của nó đối với Diệp Bạch rất là tự tin, lúc trước hắn có cảm giác nguy hiểm là vì phải bồi cái mạng của mình là không đáng giá, nhưng hiện tại đã có cơ hội, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Bởi vậy, hắn mới hướng về phía Đường Huyết Nhu hợp tác, chỉ cần Đường Huyết Nhu thật sự có một kiện bảo vật có khả năng ngắn ngủi vây khốn trong đó một đầu Hồng mị là Diệp Bạch khẳng định nguyện ý cùng nàng hợp tác, đánh chết bốn đầu Hồng mị chiếm lấy ba bảo vật vào tay.
Vô luận là mình dùng hay bán, đều tính sau.
Đường Huyết Nhu nghe thấy Diệp Bạch đã nói như vậy, nàng có chút do dự sau đó hồi đáp:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không đem tính mạng mình đi nói giỡn đâu.
Nói xong câu đó, hai tay nàng vừa nhấc, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một bảo vật như sương như khói, lưu động như thủy tinh quang mang lục sắc, đưa tới trước mặt Diệp Bạch giải thích nói:
- Đây là Ngũ Linh Khinh Yên tráo, tam đẳng bí bảo, công năng chính là trói buộc, chỉ cần không phải là Huyền Tông cường giả, một khi bị trói, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thoát thân được.
Diệp Bạch tiếp nhận, chỉ thấy nó chính là Tàm Ti, cầm vào tay mềm mại như không có gì, mang đến một loại cảm xúc lạnh lẽo, hắn đưa tay rung lên lúc này xuất hiện một đoàn lục sắc yên đoàn mở rộng ra, hình thành một cái hình tròn lục tráo. Diệp Bạch quả nhiên từ trong đó cảm ứng được một tia chi lực, trong lòng nghi ngờ lập tức được giải tỏa.
Ngũ Linh Khinh Yên tráo, cho dù không có Đường Huyết Nhu nói qua, nhưng có được nhất định có tác dụng phong ấn, lồng giam năng lực thì có khả năng xác định thực sự có thể được.
Đưa tay đem ra Ngũ Linh Khinh Yên tráo trả lại cho Đường Huyết Nhu, Diệp Bạch gật đầu nói:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi, bất quá, chuyện sau đó làm sao chia?
Đường Huyết Nhu nhíu mày, nói:
- Nếu như thành công, ta bảy ngươi ba.
Diệp Bạch nghe vậy, lập tức lắc đầu.
Đường Huyết Nhu thấy thế, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mặt tức giận, nói:
- Nhiều nhất sáu bốn.
Diệp Bạch lại một lần nữa lắc đầu, Đường Huyết Nhu có điểm nổi giận, trên mặt đầy hàn sương, nhìn Diệp Bạch nói:
- Ngươi còn muốn thế nào? Ngươi bất quá chỉ là Cao cấp Huyền sĩ, mà ta là Đỉnh cấp Huyền sĩ, ngươi nhiều nhất chỉ là nội môn đệ tử của một tông môn nhỏ, nhưng ta là hạch tâm đệ tử của Hồng Phấn Sơn Trang tối cao, còn có trong trận chiến đấu này, ta xuất lực khẳng định nhiều hơn ngươi, còn phải cống hiến một kiện tam đẳng bí bảo Ngũ Linh Khinh Yên tráo ra, như thế tính toán, ngươi xuất lực ít hơn, ta sáu ngươi bốn, ngươi còn không đáp ứng, lại vẫn còn đòi năm năm sao?
Diệp Bạch nghe vậy gật gật đầu, nói:
- Không sai, muốn hợp tác, nhất định phải năm năm, mỗi người một nửa là dễ dàng nhất.
- Ngươi, điều đó không có khả năng.
Đường Huyết Nhu chán nản, vẻ mặt tức giận nhìn Diệp Bạch, bốn phía không khí chợt lạnh lẽo.
Diệp Bạch cười cười, cũng không giải thích, chỉ là xuất ra một ngón tay về trước mặt Đường Huyết Nhu lắc lắc, nói:
- Nếu như ngươi không đáp ứng, quên đi, hiệp nghị của chúng ta trở thành phế thải. Ngươi tưởng ta tham gia nhất định phải năm năm sao, phải biết rằng ta đây chính là mạo hiểm tánh mạng, mới vất vả quyết định đáp ứng ngươi tham gia, đối phó với dạng quái vật kinh khủng này, nói không chừng sẽ bị chết, không năm năm thì tuyệt đối không được.
Trong lời nói, chém đinh chặt sắt, không có bất cứ điểm gì thương lượng cả.
Nghe thấy Diệp Bạch nói, mặt sắc Đường Huyết Nhu đầu tiên là cực kỳ không hài lòng, nhưng tiếp theo nàng dương như nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hướng về phia chiếc bàn Thanh Ngọc trên đó có ba kiện Bảo vật nhìn thoáng qua, sắc mặt biến ảo một hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái đáp ứng. Trên mặt Diệp Bạch lúc này mới ra vẻ tươi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui