Vô Tận Kiếm Trang

Như vậy chúng ta hợp tác khoái trá, Diệp Bạch đưa tay hướng về phía Đường Huyết Nhu ngoắc một cái.
Hắn tự nhiên nhìn ra được, Đường Huyết Nhu tựa hồ đối với bảo vật trên Thanh Ngọc trường án cực kỳ cấp bách, lúc này không thể không đáp ứng hợp tác với bản thân mình.
Phải biết rằng, nàng là Đỉnh cấp Huyền sĩ, Diệp Bạch mới chỉ là Cao cấp Huyền sĩ mà thôi. Nàng là hạch tâm đệ tử, Diệp Bạch bất quá chỉ là ngoại môn đệ tử, hơn nữa Đường Huyết Nhu lại là chủ công, lại muốn cống hiến một kiện Tam cấp bí bảo ra. Nhưng thực tế, mặc dù là nàng xuất ra nhiều hơn như vậy, nhưng tất cả là do nàng không biết được thực lực chân chính của Diệp Bạch mà thôi.
Nếu như thực sự tính toán luận về thực lực, Diệp Bạch vẫn hơn.
Cho nên, phân năm năm, có lẽ là nàng đã cảm thấy cực hạn, mặc dù nàng là một nữ nhân, nhưng Diệp Bạch cũng không bởi vậy mà nhượng bộ với nàng.
Mà hiện tại, nếu như nàng không cùng chính mình hợp tác, như vậy, thì căn bản không có cơ hội lấy được ba kiện Bảo vật, cuối cùng vì quá cấp bách cho nên cũng chỉ có hợp tác mà thôi.
Mà hiện tại sau khi tiến vào bên trong mộ đã qua một ngày thời gian, mà ở nơi này không có thực vật, nước uống, mỗi người có thể ở bên trong này kiên trì thời gian cũng có hạn, đây mới là điểm trí mạng nhất.
Đường Huyết Nhu tuyệt đối không kịp chuẩn bị, chính vì cô ta bởi vì các loại nguyên nhân chết khát chết đói ở trong Tà Vương mộ này, mà khẩn chương đoạt bảo?
Hơn nữa, ở đây ai có thể xông qua được bàn cờ Huyễn Trận bên ngoài kia?
Mà quá mạnh cũng không được, nếu như người mới đến cũng có đủ thực lực đối phó được bốn đầu cao giai Hồng mị như đã nói, lại sao lại một nửa cấp cho Đường Huyết Nhu, chỉ sợ là một phần ba cũng đều không có khả năng.
Coi như là không đối phó được, chỉ cần thực lực so với Đường Huyết Nhu cao hơn một chút, dối trá cùng với nàng hợp tác, sau đó thành công đột nhiên trở mặt độc chiếm bảo vật, với tình huống này, xác suất phát sinh tuyệt đối không thấp.
Cho nên, thực lực quá thấp không thể được, thực lực rất cao lại càng nguy hiểm, có thể tìm tới một người có thực lực tương đương, tuy rằng thoạt nhìn còn hơi yếu một phân thì cũng miễn cưỡng đủ tư cách rồi, cơ hội như vậy không phải lần nào cũng có.
Diệp Bạch chắc chắc Đường Huyết Nhu cuối cùng đáp ứng cùng hợp tác, những biểu hiện của hắn cũng đủ kiên nghị, nhận không đúng nửa phần liền không tham gia. Đường Huyết Nhu không có cách nào, đành phải đáp ứng điều kiện như vậy, mặc dù hiện tại nàng xem yêu cầu này của Diệp Bạch, xác thực là có chút quá mức, nhưng nàng cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Trong lòng Diệp Bạch mỉm cười:
- Ngươi hiện tại có cảm giác thiệt thòi, chờ một chút, ngươi liền sẽ không có cảm giác này nữa đâu.
Hắn đối với thực lực của mình tuyệt đối tin tưởng, phân chia năm năm cũng không quá mức, nếu như chốc nữa ra tay Đường Huyết Nhu sẽ biết, có thể hợp tác với chính mình nàng gặp phải may mắn như thế nào.
Khi đó nàng sẽ phải kinh ngạc như thế nào đây.
Bất quá những chuyện này, đều là chuyện sau đó.
Diệp Bạch mỉm cười.
Mà Diệp Bạch, tự nhiên cũng không sợ Đường Huyết Nhu trở mặt gì gì đó, bởi vì bằng vào thực lực của Diệp Bạch lúc này cũng không e ngại Đường Huyết Nhu, nếu như nàng muốn trở mặt, có hại, có lẽ chính là cô ta mà thôi.
Đường Huyết Nhu không vui nhìn Diệp Bạch, tại trong mắt của nàng thì cái nam nhân này lúc đầu còn có cảm giác được một chút khí chất đặc thù. Nhưng hiện tại lại không ngờ như một con buôn, hơn nữa không biết thu liễm, phân năm năm sao, ở trong lòng nàng thầm hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng trực tiếp thu hồi bàn tay, cũng không có nhượng Diệp Bạch nữa, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, thì chúng ta phải phân bảo vật cho rõ ràng.
Diệp Bạch nhìn thấy vẻ mặt của Đường Huyết Nhu cũng không sinh nộ, nhất thời buông tay, nói:
- Tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Đường Huyết Nhu thấy thế, do dự một chút, hốt nhiên nói:
- Chờ một chút, nếu như thành công thì lục sắc tiểu đao, nhất định phải vào tay ta...
Nàng nói lời này xong thì có chút lo lắng nhìn Diệp Bạch, kỳ quái là trong ba kiện bảo vật này, nàng một mực tin tưởng chính là thanh Lục đao này, không biết bảo vật này có cái gì kỳ lạ mà nàng khẩn trương như thế.
Bất quá Diệp Bạch vốn cũng không cần thanh đao Lục đao này thì tặng cho nàng cũng không sao, cho dù nàng có những thứ gì đặc thù thì cùng với chính mình không quan hệ. Bởi vậy hắn không chút do dự đáp ứng nói:
- Hảo, không có vấn đề gì, đao ngươi nhận, kiếm về ta, cùng nhìn vào tình huống nếu như song phương đều không dùng được thì liền trao đổi thành tinh thạch, chúng ta mỗi người một nửa.
Nghe thấy Diệp Bạch đáp ứng thừa, Đường Huyết Nhu rõ ràng thở dài một hơi, sau đó cũng gật đầu nói:
- Tùy ngươi…
Hiển nhiên, tại trong mắt của nàng thì những vật phẩm khác Diệp Bạch rốt cuộc chọn loại nào, đều cùng nàng quan hệ không lớn , mà nàng cảm thấy tựa hồ có điểm không ổn chính là Diệp Bạch trong lòng nàng đã tốt hơn vài phần.
Mặc dù song phương trực tiếp đã nói loại nào, đều lựa chọn bảo vật trân quý nhất, nếu người khác tự nhiên sẽ không tiếp nhận thì phải dùng xúc xắc đánh cuộc để quyết định quyền phân phối mà thôi.
Mà Diệp Bạch cùng với Đường Huyết Nhu cũng không tồn tại vấn đề này, bọn họ vốn tạm thời hợp tác. Vì đã phân phối theo nhu cầu, Đường Huyết Nhu vỗn muốn cần Lục đao, mà Diệp Bạch cũng không dùng đao, tặng cho nàng cũng không sao, Diệp Bạch dùng kiếm thì cũng đủ rồi, mặt khác, tự nhiên nàng cũng không để ở trong lòng.
Mà thực lực của Đường Huyết Nhu thể hiện ở ngoài so với chính mình mạnh hơn, trước tiên quyết định phân phối đồ, rất rõ ràng nàng cũng không có động tác gì tự mình quyết định cả.
Nếu như nàng dùng thực lực của mình sau đó làm ra quyết định, Diệp Bạch cảm giác cũng không có gì ly kỳ, nhưng nếu là cảm giác thực lực của chính mình xa không bằng nàng thì còn có thể, nhưng với tình huống này Diệp Bạch cũng cảm thấy là đáng quý rồi.
Hơn nữa Diệp Bạch cũng không cảm thấy thanh Lục đao này có thể so sánh với hai thanh Huyền binh trân quý kia, bởi vì mặc dù cự ly quá xa, hắn vô phương sử dụng Vọng Khí Thuật. Nhưng chung quy hắn vẫn có thể nhận biết được bên trong ba kiện Huyền binh này tử cung là kém nhất, Lục đao kế tiếp, mà trân quý nhất chính là thanh trường kiếm bạch hà vờn quanh.
Mặc dù bởi vì cự ly, Diệp Bạch không thể nhận rõ phẩm cấp, nhưng hắn vẫn có khả năng xác định thanh kiếm này có một loại Tử Khí Đông Lai chí tôn, chí thuần, cùng với Hồng Trần Chủng Ma Kiếm của Diệp Bạch hoàn toàn trái ngược. Rất có thể thanh bảo kiếm này, ít nhất có bốn thành là một thanh tứ cấp bảo kiếm.
Mặc dù Diệp Bạch không thể xác định, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được một chút, nhưng hắn có thể cảm giác được hơi thở của thanh Huyền binh này, đúng là thanh cấp ba đỉnh cấp Hồng Trần Chủng Ma Kiếm cũng không có thể bằng nó được.
Cho nên Diệp Bạch mới có thể ngay lập tức thống khoái đáp ứng như thế, Đường Huyết Nhu không có Vọng Khí Thuật, tự nhiên không biết được ở mặt ngoài ba thanh Huyền binh lại có một loại khí độ phi phàm như vậy, nhìn như chênh lệch không lớn. Nhưng điều này cũng đúng thôi, từ cấp ba đỉnh cấp với tứ cấp đê giai, đôi khi có thể so sánh cách xa ngàn vạn dặm, giá tiền hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Cho nên Đường Huyết Nhu mở miệng muốn thanh Lục đao này, Diệp Bạch cũng không có tức giận, mà ngược lại vui mừng đáp ứng. Chỉ là ở mặt ngoài, vì phòng ngừa Đường Huyết Nhu phát hiện, hắn cố ý tỏ ra rất là đạm nhiên, tựa hồ cũng không để ý. Thái độ như thế này, Đường Huyết Nhu coi như muốn đổi ý, cũng không có cơ hội.
Diệp Bạch trong lòng rất là vui mừng, lúc này, hắn thậm chí so sánh với Đường Huyết Nhu còn vội vàng hơn.
Xác định phương án phân phối đồ xong, hai người lại bắt đầu phân công. Nhưng tại điểm này Diệp Bạch lại cùng với Đường Huyết Nhu khác nhau, mà nguyên nhân chính là Đường Huyết Nhu không rõ ràng về thực lực chân chính của Diệp Bạch, mà Diệp Bạch cũng không có mở miệng giải thích.
Ở bên trong thạch thất, phía Đông Nam có hai đầu cao giai Hồng mị, đều là màu đỏ sậm cũng không có gì đặc thù, mỗi một đầu đều tương đương với nhân loại cấp Huyền sư cảnh giới, mà phía Tây Bắc có hai đầu cao giai Hồng mị, trong đó có một đầu đỏ sậm đang ngả dần sang mầu đen đã bắt đầu hướng về tứ cấp Âm mị chuyển hóa.
Mặc dù còn chưa tới tứ cấp Âm mị nhưng không khó tưởng tượng được đầu Hồng mị này khẳng định hơn xa so với ba đầu Hồng mị kia, đầu Hồng mị này khó đối phó hơn nhiều.
Dựa theo ý tứ của Đường Huyết Nhu thì nàng chủ công hướng Tây Bắc mà Diệp Bạch vì thực lực yếu hơn, đối phó ở phía Đông Nam.
Cứ như vậy, Đường Huyết Nhu áp lực tự nhiên tăng nhiều, cho dù nàng có một kiện Tam cấp bí bảo, Ngũ Linh Khinh Yên tráo, cũng chưa chắc duy trì được.
Mà Diệp Bạch muốn chủ công hướng Tây Bắc, Đường Huyết Nhu chủ công phía Đông Nam, chỉ cần trước là giải quyết đơn giản, sau đó qua giúp hắn, khó khăn cũng dễ dàng vượt qua.
Nhưng Đường Huyết Nhu lại trực tiếp cự tuyệt, nàng nói rằng thực lực của Diệp Bạch lúc này chỉ có thể cuốn lấy hai đầu Hồng mị bình thường mà thôi, nếu như đối với đầu Hồng mị có thực lực cao hơn một chút thì chính là muốn chết.
- Ta không tưởng ngươi đến lúc lại làm liên lụy đến ta, ta có thực lực so với ngươi cao hơn, lại có một kiện bí bảo như vậy, tự nhiên đối phó với hai đầu Hồng mị cường đại hơn một chút. Nếu không, ngươi một khi sai lầm, hai người chúng ta đều có thể bị chôn vùi ở chỗ này. Cho nên ta đã có phương án như thế thì sẽ không sửa đổi, không chỉ có ngươi suy nghĩ, đồng thời cũng là vì ta suy nghĩ, ta còn không muốn chết ở chỗ này.
- Bởi vậy, ta đi đối phó hướng Tây Bắc, ngươi đối phó hướng Đông Nam, chỉ cần ngươi có thể thành công giải quyết, ta liền cám ơn trời đất rồi, vô cùng cảm kích rồi. Còn hai đầu Hồng mị hướng Tây Bắc, ta tự nhiên nhất định có thể nắm chắc đối phó được.
Diệp Bạch muốn nói, nhưng nhìn nàng một cái, môi giật giật như muốn nói cái gì, cuối cùng, hắn cũng nói:
- Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì, ta cũng không có phản đối nữa. Bất quá…
Nói tới đây, hắn thật sâu nhìn Đường Huyết Nhu.
- Nếu như duy trì không được, ngươi nhất định phải gọi, ta sẽ tới giúp ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui