Vô Tận Kiếm Trang

Đương nhiên như vậy bọn họ cũng không thể giúp đỡ lẫn nhau, người nào phải đối mặt với âm thú này sẽ càng phải chịu thêm nguy hiểm, chỉ là chuyện này đối với Diệp Bạch đều không có vấn đề gì.
Hắn có tiểu phi hành kiếm trận trong tay, mặc dù có thể không đánh lại cũng có thể chạy thoát, hơn nữa hắn còn có một số bảo vật vẫn chưa dùng, Đường Huyết Nhu ở bên cạnh chỉ hạn chế thực lực của hắn, khiến cho hắn không thể dốc toàn lực chạy trốn mà thôi.
Nếu như hắn thật sự muốn đi thì âm thú này không đuổi kịp chỉ là nhìn thấy Đường Huyết Nhu gặp nạn thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua, còn nếu như dẫn theo nàng thì sẽ không thể thi triển phi hành kiếm trận.
Nếu như Diệp Bạch chạy thoát Đường Huyết Nhu một mình ở đây, âm thú kia thấy không đuổi kịp mình quay lại trút giận lên nàng thì hậu quả không cần nói cũng biết.
Đường Huyết Nhu không có phi hành kiếm trận phải chết là điều không thể nghi ngờ, tuy Diệp Bạch không phải là người hảo tâm nhưng hắn đã nắm chắc mọi chuyện cho nên cũng không bỏ rơi đồng bạn.
Cho nên Diệp Bạch liền quyết định để cho Đường Huyết Nhu chạy về phía bên trái còn hắn công kích âm thú kia hai nhát, sau khi thành công trong việc chọc giận âm thú, Diệp Bạch nhanh chóng rời khỏi, sau đó thân ảnh của hắn và âm thú biến mất, Đường Huyết Nhu thấy vậy thì ánh mắt trở nên phức tạp, Diệp Bạch vì nàng mà chịu nguy hiểm, đem cơ hội chạy trốn cho nàng.
Nàng cũng không biết rằng Diệp Bạch có phi hành kiếm trận, không phải là Diệp Bạch không tin nàng mà không sử dụng ra mà là ba ngày nay đều không có nguy hiểm gì cho nên hắn giữ lại. Đường Huyết Nhu thấy vậy thì nghĩ rằng Diệp Bạch hi sinh tính mạng của mình để cho nàng cơ hội sống sót.
Ý nghĩ này khiến cho nàng đứng nguyên tại chỗ, nàng nhìn về phía Diệp Bạch cùng với âm thú biến mất trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác mất mát.
Sau đó nàng cũng xoay người hóa thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng rời đi.
Một lát sau ở bên trong thông đạo.

Xoạt một tiếng nhỏ vang lên, thân ảnh của Diệp Bạch ẩn hiện, hắn nhanh chóng sử dụng Thiên Tẩu Tứ tượng bộ.
Tuy nhiên quay đầu lại nhìn hắn không kìm được mà hít một hơi dài, tốc độ của ma thú này thật là cao, cho dù thân pháp Thiên Tẩu tứ tượng bộ cũng không thoát nổi.
Liên tiếp mấy lần lăng không chạy đi Diệp Bạch đều không thoát khỏi sự truy kích của nó.
Đây là chuyện lần đầu tiên Diệp Bạch gặp phải khi tu luyện thành công Thiên Tẩu tứ tượng bộ.
Tam giai cao cấp âm thú, kỳ thực không thua tứ giai đê cấp âm mị, đây là cường giả huyền tông cho nên Diệp Bạch tuy cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng không để ý nhiều.
Qua một thời gian ngắn, với thực lực huyền sĩ đỉnh cấp cao đoạn của Đường Huyết Nhu nàng đã chạy ra một khoảng cách xa, hiện tại mình rời đi kim sắc tiểu trư này tuy có trở về cũng đuổi không được.
Cho nên Diệp Bạch bỗng nhiên đứng lại, hiện tại hắn muốn thử uy lực của kiếm trận mới luyện thành.
Ý niệm đã động, Diệp Bạch không do dự nữa mà huy động năm thanh trường kiếm, bỗng nhiên huyền phù xuất hiện bên cạnh hắn, hắn phất một ngón tay:
- Ngũ Hành kiếm trận, đi.
Nhất thời năm thanh kiếm này xoay tròn tại chỗ sau đó hóa thành năm đạo lưu quang mang theo một khí thế hủy thiên diệt địa hướng về phía Kim Sắc Tiểu trư đang chạy mà đánh tới.

- Ầm.
Một tiếng vang lớn thốt lên, Kim Sắc tiểu trư kia tránh không được, kiếm trận chạm vào nhau, phát ra âm thanh oanh kích cực đại, cả thông đạo tựa hồ như cũng bị lay động, bụi đất tung bay.
Tuy nhiên Diệp Bạch nhìn chăm chú một hồi vẫn không kìm được cười khổ, không hổ là âm thú tam giai cao cấp ngay cả Ngũ Hành kiếm trận của mình dốc toàn lực mà cũng không thể khiến nó bị làm sao.
Nhìn thấy Kim Sắc âm thú phẫn nộ há miệng thổ ra một màn quang mang về phía Diệp Bạch, xem bộ dạng của nó thì uy lực nhất định không kém.
Diệp Bạch khẽ biến sắc, sau khi biết rõ mình không thể chiến thắng nổi âm thú cao giai này xong hắn cũng không dây dưa nữa, nhìn thấy hào quang sắp đuổi theo mình, tương đương với đòn công kích của âm mị tứ giai Diệp Bạch liền nhíu mày giơ tay lên.
Một quả thiết cầu màu xám từ bàn tay của hắn hướng về phía hào quang màu vàng mà bay đi, cơ hồ chỉ trong nháy mắt hai thứ chạm vào nhau.
Kim Sắc tiểu trư tuy rằng thực lực không kém nhưng trí tuệ cũng không cao, nhìn thấy tiểu cầu màu đen bay tới nó hơi nghi kị mà mở trừng mắt ra.
Tuy nhiên sau một khắc, ầm một tiếng thật lớn vang lên, một màn sương mù màu đen bao trùm cả thông đạo, vố ố miếng sắt đụng vào vách tường mà thân hình của Diệp Bạch ở trong sương khói đã biến mất không còn thấy gì nữa.
Sau khi tiếng nổ mạnh qua đi, bụi đất tràn ngập, Kim Sắc tiểu trư ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của Diệp Bạch, ở phía xa xa chỉ có một màn hình kiếm quang giống như lá cây, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy gì nữa.
Kim Sắc tiểu trư lúc này vô cùng tức giận, nó vội vàng đuổi theo, sau một lúc thì thấy một ngã ba, không biết Diệp Bạch trốn theo đường nào.

Kim Sắc tiểu trư hướng tới một thông đạo mà đuổi theo, sau một ngày không thấy ai nó chạy về ngã ba đó, gầm nhẹ một tiếng, đánh vào trong vách đá.
Chỉ thấy một địa chấn vang lên, vách đá bị phá hủy, ba lối đi này đều bị đá rớt xuống, lấp kín lại.
Sau đó Kim Sắc tiểu trư nguôi giận vẫy đuôi trở về.
Một canh giờ sau.
Thân hình của Diệp Bạch dừng lại ở một nơi kỳ lạ, kiếm quang của hắn thu lại, kiếm trận giải tán, ba thanh trường kiếm đều tự tản ra hóa thành ba đạo kiếm quang, một lần nữa thu vào trong tay áo của Diệp Bạch.
Nơi này rộng lớn như một thảo nguyên, vô cùng chân thật, giống như là bên ngoài, nhưng Diệp Bạch biết rõ Tà Vương mộ này là một mê cung dưới mặt đất khổng lồ, hoàn toàn không thể đi ra bên ngoài.
Mà ở bốn phía xung quanh có nghìn vạn núi nhỏ bao quanh, nhìn giống như là nhật nguyệt đầy sao, đem ba tòa thạch lăng cổ mộ vây quanh, những tiểu mộ này không hề có chút sinh khí nào, căn bản chỉ là mộ giả.
- Địa thế này thật là đặc biệt, nếu như mình đoán không sai thì đây chính là một chỗ đại hung ác, hoặc là một bảo tàng chi địa.
Ở trong Tà vương mộ, thực mộ, giả mộ ngụy mộ còn các bảo tàng huyệt kiến tạo dựa theo phong thủy đều nhiều vô số kể, có thể nhìn ra trong đó là mốt bảo tàng vô cùng hiếm thấy, mà địa thế như vậy thì càng hiếm, ít nhất Diệp Bạch cũng biết, sau khi hai cánh cửa lần trước vào Tà Vương mộ bị phát hiện xong, chưa ai chứng kiến việc kỳ dị như thế.
Diệp Bạch do dự một chút, không biết có nên tiến vao hay không.
Vừa rồi…

Đúng vào thời khắc nguy hiểm nhất, Diệp Bạch ném ra một viên Chướng Yên đan, đem Kim Sắc tiểu trư để lại một chỗ sau đó lập tức sử dụng Phi Hành kiếm trận mà chạy đi, mặc dù Diệp Bạch đã thử dùng ở trong kiếm thạch mấy lần nhưng lần đầu tiên sử dụng ở hiện thực, tốc độ vừa rồi đã khiến cho Diệp Bạch rất vui mừng.
Tốc độ này so với khi hắn thi triển Thiên Tẩu Tứ Tượng bộ nhanh hơn rất nhiều lần.
Nếu như từ nay có thể đạt tới thất kiếm, thập nhị kiếm, thập tức kiếm giai đoạn thì không thể tưởng tượng được.
Mà Diệp Bạch bay không lâu thì sau lưng đã truyền tới tiếng gào thét phẫn nộ của Kim Sắc tiểu trư, không cần nghĩ cũng biết, con đường ở sau lưng đã bị lấp kín, lúc này Diệp Bạch muốn trở về cũng không được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước mà thôi.
Tà Vương mộ này địa hình phức tạp, thông đạo liên kết trăm đường, hai người đã phân tán nhau, trong Tà Vương mộ này xác suất để gặp lại Đường Huyết Nhu vô cùng thấp cho nên Diệp Bạch chỉ hi vọng tiếp theo nàng không gặp phải nguy hiểm gì mà thôi.
Bằng không mình cũng không cứu được nàng ta, đồng thời phía trước Diệp Bạch hiện tại đã xuất hiện một vấn đề giống như trước kia, sau ba ngày hai người đã tách ra đều độc hành.
Bởi vậy nếu gặp chuyện gì thì nguy hiểm sẽ lớn hơn rất nhiều.
Một lần nữa Diệp Bạch đem Dịch dung cụ mà đeo lên, biến thành một thanh niên sắc mặt vàng vọt, yên lặng đánh giá trong chốc lát.
Cuối cùng, ngoại trừ Đường Huyết Nhu Diệp Bạch cũng chạm phải người sống, hơn nữa lần này không chỉ là một người.
Phát hiện này khiến cho Diệp Bạch động tâm, hắn không kìm nổi hiếu kỳ, lặng lẽ thi triển hướng về phía thạch lăng kia mà chạy đến, trước mặt hắn chính là ba tòa mộ vô cùng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận