Vô Tận Kiếm Trang

Diệp Bạch lâm vào trong chóng mặt mê man lâu dài.
Lúc này ngay cả một âm mị đê giai cũng có thể phanh thây hắn, tuy nhiên quanh chỗ của Diệp Bạch hiện tại có một khí tức vô cùng kỳ quái, âm mị không dám tới gần.
Tựa hồ như nơi này có điều gì kỳ lạ kháng cự bọn nó tới gần.
Đương nhiên Diệp Bạch đã hôn mê cho nên không biết.
Sau khi hắn chóng mặt mê man, độc tố ở đầu vai của hắn bắt đầu thuận theo tứ chi bát mạch tràn ra xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, ký hiệu hình hoa sen ở trong kiếm thạch bỗng nhiên nhúc nhích, từng sợi tím nhạt từ trong kiếm thạch xâm nhập vào dá thịt của Diệp Bạch, đem những khí tức kia bức tán, sau đó vọt vào tâm mạch của hắn.
Tuy những khí tức màu tím này không có tác dụng khu trừ độc chất nhưng nó cũng có tác dụng bảo vệ, những độc chất kia cũng không xâm nhập được vào tâm mạch của Diệp Bạch, như vậy ít nhất trong thời gian ngắn Diệp Bạch không gặp trở ngại gì, chỉ có điều ký hiệu Tử Sắc Hỏa linh lúc này hơi thâm trầm một chút, nếu như không nhìn kỹ thì không phát giác ra.
Ở trong huyệt động âm u, khí tức sâm lãnh.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, kỳ lạ nhất là ở trong một góc có một thanh niên thanh sam, bóng người lập lòe, vô cùng quỷ dị.
Tử quang cùng với lục quang chiếu rọi huyệt động, đáng tiếc Diệp Bạch hôn mê chưa tỉnh lại.
Thời gian trôi qua…

Diệp Bạch hiện tại đã mê man suốt ba ngày, sau ba ngày vào một buổi sáng cuối cùng hắn cũng chuyển động thân hình mà mở mắt ra, trước mắt của hắn là một mảng màu lục, tựa như là ma trơi, vô cùng đáng sợ.
Trong ba ngày này bởi vì không có bất kỳ thứ gì bảo vệ thân thể của hắn cho nên toàn thân của hắn đều bị độc tố nhuộm dần ngoại trừ tâm mạch thì chỗ nào cũng đã bị trúng độc sâu, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm chết trăm lần.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Bạch phát hiện ra mình may mắn là vẫn chưa chết.
Dưới tình huống bình thường hẳn là mình đã phải chết rồi, nhưng một lúc sau Diệp Bạch đã phát hiện ra dị thường.
Toàn thân cao thấp của hắn, tất cả trong kinh mạch huyền khí đều trống rỗng, toàn bộ đều bị độc tố ăn mòn biến thành màu lục, chỉ cỏ trong tâm tạng là có một mảng tử hà vây quanh, khí tức này có vẻ quen thuộc.
Diệp Bạch khẽ giật mình, bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, bàn tay áo khẽ chụp lấy, một ngọc thành hình vuông màu tím hiện ra, hắn cúi đầu nhìn thì thấy bên trong là một đóa hỏa liên nho nhỏ, ở trong trung tâm kiếm thạch không ngừng xoay tròn, phát ra một luồng tử khí.
Diệp Bạch giật mình rồi thất thanh kêu lên:
- Tử Hỏa liên.
Vuốt ve khối ngọc thạch hình vuông trong tay, Diệp Bạch kinh ngạc nhìn hoa sen màu tím kia xoay tròn, trong khoảnh khắc Diệp Bạch liền ngây dại.
Nếu như hôm nay không có chuyện gì thì hắn đã sớm quên đóa hoa sen này. Lần trước hắn bị Hàn Khôn lừa gạt tiến vào trong Thiên Huyễn Vạn Tâm động ngắt lấy một đóa, sau đó Diệp gia liền xảy ra một địa chấn.
Đây chính là linh mạch chi nguyên của Diệp gia, là chỗ truyền thừa nghìn năm của họ, trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, nếu như Diệp Bạch không phải là đệ tử nội tông thì cũng không lấy được.

Dựa theo lời nói của Kiếm lão thì Tử Hỏa liên chỉ có thể tăng công hiệu huyền khí lên, nhưng không ngờ vật này hôm nay lại cứu cái mạng nhỏ của Diệp Bạch.
Diệp Bạch không nhịn được mà sợ hãi:
- May mà trước kia mình không đem vật này giao ra bằng không đại nạn hôm nay cũng không thoát được. Kiếm lão nói đây là bảo vật, thế gian khó cầu, xem ra không phải là giả, hơn nữa tác dụng của nó ngay cả Kiếm lão cũng không biết hết.
Tuy nhiên Diệp Bạch phát hiện ra Tử Hỏa Liên này tán ra linh khí màu tím, tuy hiện tại bảo vệ mình nhưng cũng không có tác dụng khu trừ độc tốt, chỉ có thể bảo vệ bộ vị trái tim, bảo vệ sự tồn tại của linh trí, còn muốn khu trừ độc tố kia vẫn phải dựa vào chính mình.
Diệp Bạch không có thời gian dò xét bốn phía hắn liền tiện tay lập ra một cái Tiểu Hư di kiếm trận, hắn biết mình đã hôn mê rất lâu, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện chuyện gì, trước mắt phải khu trừ độc tố tránh cho viện bị tổn thương huyền khí.
Bằng không ở trong Tà vương mộ này sẽ rất nguy hiểm.
Lần này Diệp Bạch có thể thuận lợi tránh được chính là nhờ vận khí hắn tốt, nhưng nếu như lần sau thì chưa chắc đã được như vậy.
Diệp Bạch gian nan đưa hai chân lên dựa vào mộ bia, tuy chỉ là một việc đơn giản như vậy nhưng cũng khiến cho trán của hắn toát ra đầy mồ hôi.
Sau đó hắn đặt kiếm thạch ở trên ngực, cẩn thận tiếp cận, hắn không nghĩ ra phương pháp trừ độc cho nên hiện tại chỉ có thể dựa vào linh khí của Tử Liên hoa để bảo vệ tính mạng của mình tạm thời.
Ngoại trừ cách này hắn cũng không có cách nào xử lý tốt hơn.

Sau đó Diệp Bạch kiểm tra thương thế của mình, sau khi kiểm tra khắp nơi thấy độc tố đã nhuộm khắp người, thậm chí có nhiều chỗ đã chuyển thang màu đen, trúng độc rất sâu, vượt xa tưởng tượng của Diệp Bạch.
Chuyện này khiến cho Diệp Bạch đối với trung niên hắc y kia mà nhịn không được nghiến răng nghiến lợi:
- Bất kể là ai, dùng thủ đoạn độc ác như vây với ta thì hắn cũng không phải là người của tông môn chính phái.
Hơn nữa một chuyện khiến cho Diệp Bạch buồn rầu chính là độc tố này không thể dùng giải độc đan bình thường.
Lần trước hắn cứu Đường Huyết Nhu chính là dựa vào việc hút độc huyết cho nàng, nhưng hiện tại cho dù có người nguyện ý hút độc cho mình thì cũng đã muộn rồi.
Thứ hai là chỗ này một người cũng không nhìn thấy mà cho dù có có cũng không ai chịu vì hắn mà hút độc tố, phương pháp này không thực hiện được.
Tuy nhiên mặc dù biết như vậy nhưng không có biện pháp nào Diệp Bạch vẫn móc ra một bình thuốc từ trong người, bất kể nó có công dụng gì không Diệp Bạch cũng uống vào.
Đây chính là đại sự liên qua tới tính mạng, Diệp Bạch không thể dám coi thường, chỉ cần một phần vạn hi vọng, biết rõ là không có khả năng hắn cũng muốn thử một lần.
Sau khi vận công điều tức dùng đan giải độc xong, Diệp Bạch không kìm được mà cười khổ, quả nhiên là không có tác dụng nào.
Bỗng nhiên Diệp Bạch chuyển động ý niệm, Tam Mãng tuyết giới được hắn mở ra, những đồ vật mang theo trên người hiện ra trước mặt hắn, Diệp Bạch tìm kiếm thật lâu vẫn không tìm ra thứ gì có thể giải độc.
Một thanh chủy thủ hình chim, một đan phương ghi lại cách luyện chế Tích Huyết Tử Kim Đạn, một số bình thuốc, một miếng sắt cũ kỹ.
Những thứ này đều không có tác dụng giải độc, sau đó ánh mắt Diệp Bạch nhìn về phía chiếc hộp ngọc.

Đây là một chiếc hộp ngọc hàn khí Diệp Bạch mua được chuyên dùng để chứa đựng các linh dược, có thể bảo trì linh khí trong thời gian dài không bị mất đi.
Trong hộp ngọc này có một cây tứ giai huyễn thảo, Quỷ Huyễn Thiên chu, còn có tên là Chu Độc thảo xứng đáng là vua trong các loại độc.
Cây Quỷ Huyễn Nguyên Chu này lúc Diệp Bạch cùng với Đường Huyết Nhu hợp thành tổ đội đã phát hiện ở một nơi vô cùng bí mật, hai cây tứ giai linh thảo, Diệp Bạch một cây, Đường Huyết Nhu một cây.
Nhìn thấy cái hộp ngọc này, đôi mắt của Diệp Bạch liền lóe lên:
- Có lẽ muốn thoát khỏi độc dược này không phải là không có biện pháp chỉ là quá trình giải độc xem ra rất đau khổ mà thôi.
- Tuy nhiên so với tính mạng thì một chút đau khổ có đáng là gì.
Diệp Bạch mỉm cười cuối cùng hắn cũng quyết định, hắn cầm lấy hộp ngọc mở ra, hàn khí rét thấu xương toát ra.
Trên tay Diệp Bạch nhanh chóng xuất hiện một lớp băng mỏng, với thể chất của hắn cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.
Đây là Quỷ Huyễn Thiên Chu, cực hàn trên thế gian, Diệp Bạch sở dĩ lấy nó ra chính là để muốn lấy độc trị độc.
Thành thì sống, bại thì chỉ có chết, không có lựa chọn thứ hai.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận