Vô Tận Kiếm Trang

Kỳ đấu giá đại hội này chỉ còn lại hai ngày, hai ngày này cho dù Diệp Bạch có phi thiên độn thuật cũng không thể ở trong thời gian ngắn lấy được một lượng lớn điểm cống hiến.
Cho nên biện pháp duy nhất của Diệp Bạch là đem những kiếm khí mà hắn lấy được ở Bái Kiếm cốc mang đi bán.
Thậm chí nếu cần hắn có thể đem một số bảo vật trên người mà bán đi, chỉ để lại những thứ quan trọng.
…….
Sau khi động tâm niệm Diệp Bạch sửa sang quần áo lại, dạo chơi trong phòng lo nghĩ sau đó đi ra ngoài Tử Cảnh Cốc.
Một lát sau một tầng lầu cổ kính ba tầng hiện ra trước mặt Diệp Bạch.
- Thiên Binh các.
Ba chữ to này như rồng như rắn ở trên tấm bảng hiện ra trước mặt hắn, phượng vũ long đằng khí thế vô cùng mạnh mẽ, tuy bên cạnh còn những cửa hàng huyền binh khác nhưng Diệp Bạch cũng lười đi tìm mà đi vào, trước mặt hắn là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi.
Ở trước ngực của nàng có một thẻ bài nhỏ ghi:
- Trung cấp giám định sư.
Diệp Bạch hơi kinh ngạc, cô nương này còn nhỏ như vậy mà đã là trung cấp giám định sư rồi sao, hắn quay đầu nhìn bốn phía không hề do dự ném cái túi lên trên bàn.
Đồng thời những thanh trường kiếm có màu sắc lục lam tím khác nhau hiện tại đang bày ra trước mắt tiểu cô nương này.
Trong lúc nhất thời có các vị khách nhân ngạc nhiên quay đầu sang, bất quá khi bọn họ nhìn thấy những thanh kiếm kia cao nhất cũng chỉ là nhị giai đỉnh cấp thì quay đầu trở lại không để ý.

Tiểu cô nương kia rõ ràng là càng thêm hoảng sợ, đôi mắt của nàng to tròn nhìn về phía Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng không kìm được mà cười khổ lên một tiếng, sờ mũi mà nói:
- Giúp ta giám định một chút, ta muốn bán kiếm.
A. Tiểu cô nương sững sờ một chút rồi mới có phản ứng, khuôn mặt của nàng hơi đỏ lên, vội vàng cúi đầu rồi thấp giọng nói:
- Công tử xin chờ một chút.
Sau đó một lần nữa nàng ngẩng đầu lên thanh âm cuối cùng cũng ổn định lại:
- Tổng cộng là hai mươi lăm thanh kiếm, công tử nhìn xem số lượng có sai không?
Diệp Bạch lắc đầu nói:
- Không sai, bắt đầu giám định đi.
Tiểu cô nương kia lên tiếng rồi một lần nữa cúi đầu xuống chăm chú giám định những thanh trường kiếm này, Diệp Bạch ở bên cạnh quan sát tuy thanh kiếm này phẩm giai hắn đã biết nhưng hắn muốn nhờ người khác giám định lại một lần nữa.
Cũng không biết tiểu cô nương trẻ tuổi này trình độ giám định kiếm rốt cuộc như thế nào, những thanh kiếm này phẩm giai không cao nhưng số lượng nhiều như thế không biết có giám định chuẩn xác hết không.
Chỉ là sau một lát kết quả của nó khiến cho Diệp Bạch kinh ngạc, hắn mở to hai mắt mà nhẹ nhàng cười.
Mình giám định vật cũng có thể nói là thiên hạ anh hùng, làm sao có thể khinh địch phạm sai lầm như vậy, những thanh kiếm này phẩm giai cũng không cao một trung cấp giám định sư đã đủ đảm nhiệm.
Trong lòng Diệp Bạch thầm nghĩ.
……..
Ở bên kia, Tiểu cô nương này tựa hồ như là lần đầu tiên đảm nhận số việc lớn như thế, nàng hơi lo lắng một chút tuy nhiên kết quả giám định không hề sai lầm, tỉ lệ chính xác cao đến kinh người, trong chốc lát bốn năm thanh kiếm đều được nàng giám định để qua một bên hơn nữa còn nói ra một mức giá của nó.
Diệp Bạch sau khi xem xét thì thấy những thanh kiếm này bán cũng được không nhiều điểm cống hiến.
Diệp Bạch đi về phía bên kia, những thanh kiếm này sau khi giám định xong tiểu cô nương này hiển nhiên vì để phòng ngừa phạm sai lầm mà mỗi lần giám định kiếm đều đem nó để qua một bên, dán một tờ giấy nhỏ lên trên đó, ghi rõ phẩm giai và giá tiền.
Thanh thứ nhất, Ngư Lệ kiếm, nhị giai trung cấp hạ phẩm 45 điểm cống hiến…
…..
Tiểu cô nương này sau khi giám định được năm sáu thanh kiếm thì trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, nàng duỗi tay xoa xoa cảm thấy hơi mệt mỏi.
Diệp Bạch thấy vậy thì hơi mỉm cười:
- Không cần quá mệt mỏi, ta cũng không cần gấp.

Khuôn mặt của tiểu cô nương kia hơi đỏ lên rồi thấp giọng nói:
- Đa tạ công tử, Lục nhi hiểu.
Sau đó nàng tiếp tục cúi đầu giám định những thanh kiếm tiếp theo chỉ là trong lòng nàng vô cùng khó hiểu:
- Người này trong nhà chẳng lẽ mở phường đúc kiếm hay sao mà có nhiều bảo kiếm như vậy.
Tuy nhiên nàng cũng biết rằng không nên hỏi đến.
Nhanh chóng sau đó một đám huyền binh đã được giám định xong, trên trán của cô nương này đã hiện ra rất nhiều mồ hôi, nhìn vô cùng đáng yêu.
Thấy vậy Diệp Bạch cũng không nhịn được mà cười một tiếng.
Hắn cũng không thể nói cho nàng biết những thanh kiếm này không phải là của mình, chỉ thuận tay lấy được từ trong Bái Kiếm cốc bị mình thu vào trong kiếm thạch.
Dù sao những thanh kiếm này ở trên tay hắn cũng không có tác dụng gì, kỳ đấu giá đại hội sắp tới, bán đi để kiếm một chút điểm cống hiến cũng tốt.
Số điểm cống hiến này tuy ít nhưng lượng lớn cộng lại vẫn có hơi khả quan, hiển nhiên đây là đối với những đệ tử ngoại tông còn đối với Diệp Bạch thì kỳ thật hắn cũng không quan tâm, chẳng qua là không muốn lãng phí mà thôi.
Cuối cùng ba thanh kiếm cũng được giám định xong, ngoại trừ thanh Trường Sinh Ngọc Bích kiếm được bán với giá 120 điểm cống hiến thì những thanh còn lại đều không nhiều hơn một trăm điểm.
Những thanh huyền binh này ở tứ đại thế gia có lẽ có một chút giá trị nhưng ở Tử Cảnh Cốc thì không đáng một đồng.
Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không để ý, vài thanh kiếm này có hay không cũng không sao.
Cuối cùng hắn tổng cộng lại mình bán được 1400 điểm cống hiến.
Hiện tại Diệp Bạch đã đạt tới hơn 19000 điểm cống hiến, cách khoảng cách hai vạn điểm không còn xa.

Tuy nhiên số điểm cống hiến này Diệp Bạch xem ra vẫn không đủ để đấu giá, Diệp Bạch suy nghĩ một chút rồi đi vào Bách Thảo Đường.
Ở trong Bách Thảo nội đường chấp sự nhìn thấy khí thế bất phàm của hắn thì vội vàng đón chào, Diệp Bạch cũng không dài dòng mà đưa hộp ngọc cho hắn mà nói:
- Miếng linh thảo này giúp ta đánh giá một chút.
Vị chấp sự này cho rằng Diệp Bạch cũng giống như những đệ tử khác đi ra từ trong Băng Vụ Đại Hạp cốc chuẩn bị cho cuộc đấu giá cuối năm cho nên bán linh thảo, lão tiếp nhận hộp ngọc trong tay Diệp Bạch, cũng không nhiệt tình.
Rõ ràng cuộc đấu giá đại hội này đối với tất cả đệ tử Tử Cảnh Cốc mà nói đều là đại sự.
Bởi vì không lâu sau khi kỳ đấu giá đại hội diễn ra chính là thời gian thí luyện nôi tông, không ít người muốn lọt vào nội tông cho nên cần không ít bảo vật.
Các bảo vật bình thường có lẽ sẽ mua được ở Bách Bảo Các, Kỳ Trân các nhưng những loại bảo vật hi hữu thì chỉ ở kỳ đấu giá cuối năm mới xuất hiện, bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần thứ hai.
Cho nên đối với đệ tử Tử Cảnh Cốc mà nói điều này vô cùng trọng yếu.
Trên cơ bản chín thành đệ tử Tử Cảnh Cốc đã trở lại, chuẩn bị tham gia kỳ đấu giá.
Sau đó những bảo vật sẽ xuất hiện, một số linh thảo tam giai trung cấp thậm chí là tam giai cao cấp sẽ xuất hiện.
Có một số linh thảo tam giai đỉnh cấp được lấy từ trong Băng Vụ Đại Hạp cốc gây nên oanh động một hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận