Vô Tận Kiếm Trang

Sau một lát, thanh niên xoay người rời đi, đi đến một cái tiểu trấn có phong cách cổ xưa, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn lửng thững đi vào, tìm một gian Trà lâu ngồi xuống, sau đó gọi một bình trà xanh tự rót uống một mình.
Bất quá hắn ngồi độc ẩm, sau đó có một người lặng yên đi tới cầm một gói đồ đưa cho hắn, nhưng không có kinh động bất cứ chú ý của người nào.
Thanh niên uống xong một chén trà cuối cùng lập tức cầm đồ rời đi, đi tới một cánh rừng rậm không người, sau đó nhìn thoáng qua thân thể nhẩy lên cây đại thụ.
Lập tức, xé mở đồ trong tay, nhìn xem.
Sau một lát, thanh niên sắc mặt trầm như nước, trong ánh mắt ẩn chứa hàn quang chớp động:
- Thiên Địa Nhân Tam Ma sao. Ma Thần Cốc, thật đúng là các ngươi hạ thủ đoạn a.
- Bất quá, ta lại có gì e ngại? Chiều nay, liền là ngày chết của các ngươi. Hừ lạnh một tiếng, bàn tay thanh niên chà xát lá thư trong tay, ngay lập tức nó liền hóa thành một nhóm phấn vụn, bị hắn tiện tay vất đi.
Liền tức sau đó, biến mất không thấy.
Lập tức thân hình thanh niên nhất động, cả nhân hóa thành một đạo điện quang mạnh mẽ, liền biến mất tại chỗ, làm lại lần nữa hướng về phía Mạnh Dương Trang chạy đi.
Đêm tối dần dần buông xuống.
Bên cạnh trăng tàn, lộ ra yên lặng.
Mạnh Dương Trang yên tĩnh nhưng mơ hồ truyền tới một luồng sát khí.
Tuy nhiên, đối với một màn nguy hiểm này, lại có ít người có thể phát hiện.
Hậu viện của Mạnh Dương Trang, một chỗ mật thất bí mật dưới đất có một tiếng trầm trầm thở dài truyền đến.
- Đại ca, nếu không đến liền không còn kịp rồi.

Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương, vẻ mặt mỏi mệt thấp giọng nói.
Nghe vậy Đại ca hắn Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông cũng có vẻ mặt mờ mịt.
Hắn dựa vào mật thất, hai mắt vô thần, môi khô nứt, ánh mắt đầy tơ máu.
- Đúng vậy hôm nay là ngày cuối cùng…
Một lúc lâu sau, cười khổ một tiếng truyền đến:
- Chúng ta kim vật cùng nước đã sớm dùng, mặc dù ở nơi này không bị phát hiện, nhưng lại không có gì dùng?
- Nếu như trước ngày mai còn không có người đến, như vậy chúng ta có lẽ cũng chỉ có thể đi ra ngoài đánh giết, nhưng Thể lực hiện tại chúng ta…
Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương cũng không nói gì, mà Bôn Lôi Thủ Cổ Tam Thông, lại như thế nào không hiểu sao.
- Ai, có lẽ, việc này chính là số mệnh của chúng ta đi. nếu như thực sự đến thời khắc, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Tiếp theo hắn cũng không nói gì.
Bên trong mật thất lúc này lâm vào một mảnh yên tĩnh làm người khác hít thở không thông.
Diệp Bạch lặng lẽ đứng ở một gốc cây đại thụ, nhìn về hướng Mạnh Dương Trang ở xa, tại trong tim của hắn, một mảnh sát ý dần dần bốc lên.
Tại Phong Ám tiểu trấn, trên đường cấp bách chạy đến Thanh Long Biên cảnh, tới nơi này hắn mới phát hiện, tình thế so với chính mình tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tình báo về Mạnh Dương Trang, chỉ nói là đoạn tuyệt liên lạc, có khả năng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.
Căn cứ vào ẩn tàng mật thám sở báo, Mạnh Dương Trang bị công chiếm đã chừng mấy tháng rồi, mà hết thảy việc này, đều là do Tam trang chủ Thiên Ti Điểu, Tề Xà gây nên.
Chính là hắn đã phản bội Mạnh Dương Trang, khiến cho Mạnh Dương Trang bị bại lộ. Tiếp theo sau, một tràng huyết chiến đã sảy ra, mặc dù không có người tận mắt nhìn thấy, nhưng chính là màn đêm buông xuống Mạnh Dương Trang huyết khí xông thẳng lên trời, cách xa hơn mười dặm vẫn còn nghe rõ âm thanh.

Không cần hỏi, cũng biết Mạnh Dương Trang đã bị đánh giết, rõ ràng là cao thủ của Chiến Đường Ma Thần Cốc, được xưng là tam đại cao thủ, Thiên Địa Nhân Tam Ma cầm đầu đến vây giết.
Ma Thần Cốc ở Lam Nguyệt công quốc bảy đại Bát phẩm tông môn bài danh đệ nhị, tiếp cận Lôi Tông, so sánh với bài danh đệ tam Hỏa Phong Hồ, cùng bài danh đệ tứ Tử Cảnh Cốc đều cường đại hơn không ít. Ma Thần Cốc Cốc Chủ là một vị Sơ cấp Huyền Tông, xếp ở Huyền Bảng trước mười. Người này hung uy đầy trời, ở trong cốc cao thủ rất nhiều còn phó Cốc Chủ, Thiên Khô Lão Ma, tứ quái...
Mấy người kia, cũng đều nửa bước Huyền Tông, cùng Chuẩn Tông cấp cường giả.
Bất quá, lần này xuất động đánh giết Mạnh Dương Trang tự nhiên không cần những đại nhân vật này tự thân xuất mã, mà bọn họ phái ra bất quá là thuộc hạ Chiến Đường Tam đại chiến tướng cùng một nhóm đệ tử mà thôi.
Tam đại chiến tướng này, đều có thực lực Đỉnh cấp Huyền sư, có tên là Thiên Địa Nhân Tam Ma, cùng với một nhóm đệ tử, thuộc hạ.
Thiên Ma Hàn Dương Tử, tiếp cận nửa bước Huyền Tông, một chiêu Ma Dương Chỉ từng làm cho cao thủ của Bắc cảnh ngũ quốc kinh hãi.
Địa Ma Quỷ Chân Nhân, tu luyện Túng Quỷ bí thuật đó một thân bí thuật quỷ thần khó lường, âm khí sâm sâm, đáng sợ vô cùng.
Nhân Ma Tiêu Cuồng Sơn Đỉnh cấp Huyền sư tu luyện Khai sơn chưởng có khả năng bổ vỡ cả núi đá.
Ba người này, cầm đầu đến đánh giết Mạnh Dương Trang, hơn nữa phản đồ của Mạnh Dương Trang tam dương trang chủ Tề Xà cũng là một vị Đỉnh cấp Huyền sư.
Cái trận doanh này thật đúng là không thể xem thường.
Lúc này nhã thần đầy sát khí của Diệp Bạch chợt lóe rồi biến mất.
Mặc kệ Mạnh Dương Trang còn có người hay không, tối nay hắn muốn Mạnh Dương Trang phản đồ Tề Xà, cùng Thiên Địa Nhân Tam Ma đều phải chon cùng với đệ tử của Mạnh Dương Trang.
Đối với Ma Thần Cốc thủ đoạn tàn nhẫn, làm hắn căm thù vô cùng.
Một luồng hỏa khí hừng hực thiêu đốt tâm can hắn.

Mà nửa đêm, rất nhanh đã đến.
Bên trong Mạnh Dương Trang, bên cạnh một cái buồng lò sưởi.
Một đôi tay khô gầy của lục y lão nhân, bỗng nhiên vỗ bàn gỗ bên cạnh, bàn gỗ nhanh chóng thành bột phấn.
Hắn nhìn về phía một tên kim y trung niên đang quỳ dưới đất.
- Ngươi… Ngươi tâm… Ba tháng đã qua, còn không có tìm được hai người Cổ Tam Thông, cùng Lý Liệt Dương, ngươi là Tam trang chủ như thế nào chứ. Mạnh Dương Trang này có mật thất, ngươi đường đường một Tam trang chủ, lại còn nói không biết, chẳng lẽ ngươi cố ý giấu diếm hai người bọn họ?
Nói tới đây, thanh âm hắn bỗng nhiên biến lãnh:
- Tề Xà, ngươi phải biết rằng, ngươi nếu đầu phục Ma Thần Cốc ta, thì ngươi cùng Tử Cảnh Cốc hoàn toàn quyết liệt, như ngươi còn niệm tình cũ chỉ sợ ngày sau không riêng gì Tử Cảnh Cốc mà còn Ma Thần Cốc ta cũng không tha cho ngươi. Ngươi tưởng Thiên Xà Ma Quật là dễ dãi lắm sao.
Tên kim y trung niên nghe thấy vậy, thân thể nhất thời kịch liệt run lên, hiển nhiên hắn biết Thiên Xà Ma Quật này mang cho hắn hoảng sợ thật lớn, hắn đường đường một Đỉnh cấp Huyền sư, giờ phút này ở trước mặt khô gầy lục y lão nhân trách mắng cũng chỉ biết cúi đầu.
- Địa Ma đại nhân, xin ngài cho ta hai ngày thời gian, hai ngày thời gian này thuộc hạ nhất định tìm được chỗ ẩn thân của Cổ Tam Thông. Ở Mạnh Dương Trang này thuộc hạ quen thuộc cực kỳ, chín mươi lăm phần trăm đã đều điều tra quá. Hai ngày sau, thuộc hạ nhất định có thể bắt được bọn họ, đến lúc đó tùy tiện Địa Ma đại nhân xử lý.
- Hừ. Hy vọng như thế.
Lục y lão nhân được nghe lời ấy, sắc mặt dịu lại, nhưng vẫn còn lạnh lùng giống như một khối băng, ngón tay hắn vô thức gõ vào dưới ghế Thái sư, sau một lát, giơ tay lên đầu, lạnh lùng nhìn về phía kim y trung niên, nói:
- Hảo, niệm tình ngươi đầu nhập vào thánh cốc có công, ta sẽ cho ngươi hai ngày thời gian, như hai ngày sau, còn không thấy được đầu của bọn họ, hậu quả, ngươi biết.
Nói tới đây, lục y lão nhân cười lạnh một tiếng, trong thanh âm, tràn ngập một luồng hàn ý, kim y trung niên nhân lần thứ hai toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
- Phải… Phải… Thuộc hạ đã biết.
- Lui xuống đi.
Lục y lão nhân vẫy tay, kim y trung niên nhất thời như được đại xá, vội vàng chạy đi, nhìn thấy một màn này, hai người ngồi bên cạnh, đều lộ ra nụ cười.
Hai lão nhân này, một người mặc Nguyệt Bạch trường sam, trên ngực thêu một cái bàn tay kỳ lạ, đôi bàn tay mơ hồ có mầu xanh, phảng phất không phải một đôi bàn tay loài người, mà là một đôi Kim Thủ đúc thành.
Ba người này, không hỏi tự biết, đó là Ma Thần Cốc Chiến Đường Tam đại chiến tướng, Thiên Ma Hàn Dương Tử, Địa Ma Quỷ đạo nhân, cùng với Nhân Ma Tiêu Cuồng Sơn.

Mà người mới vừa mở miệng là Địa Ma, Quỷ đạo nhân.
Mà bên cạnh Địa ma, chính là Thiên Ma Hàn Dương Tử, còn người trên áo có thêu hai bàn tay xanh mét chính là Nhân Ma Tiêu Cuồng Sơn.
- Lão Nhị, ngươi đe dọa một cái phế vật, có dụng ý gì, nhân gia dù sao mật báo có công, nếu không, Ma Thần Cốc nhiều năm như vậy có một cái đinh tự nhiên cũng không biết. Còn may mà hắn đã mật báo, nếu không Ma Thần Cốc cũng không biết. Hắn đối với Ma Thần cốc có công không phần thưởng quả thật có chút bất cận nhân tình.
Lão Đại Thiên Ma Hàn Dương Tử, cười nói.
Địa Ma Quỷ đạo nhân chỉ cười một tiếng, nói:
- Ta chỉ dọa hắn một cái mà thôi, Tề Xà này, ngày xưa cũng từng nổi danh, nhất định cũng là một Đỉnh cấp Huyền sư, tự nhiên như vậy thật sự làm ta thất vọng. Người này coi như hắn lập nhiều công lao, Ma Thần Cốc cũng không có khả năng không trọng dụng hắn.
Nhân Ma Tiêu Cuồng Sơn ha ha cười nói: - Không sai, người này dạng tự nhiên cũng có thể tu luyện đến đỉnh cấp Huyền sư, thật không biết hắn như thế nào tu luyện được như vậy. Chỉ bằng công lao lần này cho hắn chưc Chấp sự, nhưng tiểu nhân như hắn nhìn cũng bẩn mắt. Bất quá…
Nói tới đây, thanh âm của hắn bỗng nhiên chuyển lãnh:
- Tiểu Tử Cảnh Cốc, lại dám để thám tử an bài đến chung quanh Ma Thần Cốc thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào, xem ra, Ma Thần Cốc không động tác có gì. Thế nhân, thật đúng là quên chúng ta a, chuyện này sau này nên cấp Tử Cảnh Cốc một cái giáo huấn, để những tiểu phái nhỏ, đã càng ngày càng không biết quy củ rồi.
- Không sai.
Thiên Ma Hàn Dương Tử đánh tay xuống mặt bàn, cũng nhịn không được lãnh thanh, ánh mắt hàn phong mang chợt lóe lên.
- Tử Cảnh Cốc, hừ.
Lúc này trong lòng ba người đối với Tử Cảnh Cốc động ra sát ý, bỗng nhiên có một tên đệ tử toàn thân đầy máu sắc mặt kinh hoàng chạy vào, một tay hoảng sợ chỉ về phía sau:
- Không… Bất hảo… Có người đánh tới…
Lời nói còn chưa dứt, tên đệ tử này lúc này đã khí tuyệt.
Ba người hai mặt nhìn nhau, không thể tin được bỗng nhiên sảy ra sự việc như vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận