Vô Tận Kiếm Trang

Nghe thấy thanh âm, trên tửu lâu tất cả mọi người đều chấn động, lúc này đã có người nhìn xuống dưới lầu cả kinh:
- Di, Liễu trang chủ, hắn như thế nào cũng đến đây sao?
Nhất thời, tất cả mọi người đều cả kinh, nhao nhao đi tới chỗ lan can quan khán, mà khi mọi người thấy rõ tình cảnh dưới lầu thì đều nhất thời sợ ngây người.
Liễu Nhạc đang ngồi xe lăn, hai đầu gối đã được băng bó, chỉ là mềm nhũn, không đứng lên nổi.
Tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm, tiếp theo, liền lập tức rõ ràng chuyện này nghiêm trọng, chỉ sợ cả Diêm Hà trấn, đều phải bởi vậy mà chấn động.
- Má ơi… việc này rốt cuộc là cái gì, có ai lớn mật như thế, không biết Liễu Nhạc được Liễu gia trang Trang chủ Liễu Thiên Sơn lúc tuổi già thật vất vả mới ssinh được sao, hiện tại, chính hắn lại bị người phế bỏ hai chân, cừu hận này chỉ sợ quá lớn rồi.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đều khó có thể tin nổi một màn trước mắt này, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh khủng, hiển nhiên mọi người cho rằng Liễu gia trang căn bản không thể cho qua.
Không ít người lúc này biết người trêu chọc Liễu gia chính là Diệp Bạch cùng Viêm Mị, bọn họ biết hai người này Liễu gia đã phán định tử hình.
Bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua, người cùng Liễu gia đối nghịch có cái gì tốt đây.

Nhất là bọn họ là nguwoif từ nơi khác đến lại còn đả thương người thừa kế duy nhất Liễu gia trang, Liễu Thiếu gia, chỉ sợ vị Liễu gia trang Trang chủ này, không đem bọn họ bầm thây vạn đoạn, dùng mọi thủ đoạn đem bọn họ giết chết đi mới cam lòng.
- Má ơi, hai người này thật chọc vào tổ ong vò vẽ, hai người này rốt cuộc là ai? Liễu trang chủ làm như thế nào tới nơi này tìm kiếm hung thủ?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đang ở trên Phi Phượng lâu bắt đầu đánh giá tất cả người ở bốn phía, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai mới vừa rồi đánh tàn phế Liễu gia công tử này, cuối cùng, ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía Diệp Bạch cùng Viêm Mị.
Hiển nhiên, tại trên tửu lâu mọi người đều quen biết với nhau, cho dù không phải quen thân, ít nhất cũng là nhận ra nhau, bọn họ biết tất cả mọi người đều không có bổn sự này.
Mà lúc này, ở trên Phi Phượng lâu có hơn mười vị khách nhân, lại chỉ có hai khuôn mặt xa lạ, rõ ràng là từ bên ngoài tới. Hơn nữa vừa nhìn thấy anh khí bừng bừng, không phải người bình thường có được, cho nên nghĩ hai người này động thủ cũng không phải không có khả năng.
- Đáng tiếc, có nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy, tại sao hạ thủ ác độc như vậy, lúc này chỉ sợ Liễu gia sẽ không chịu để yên, hai người này gặp phải nguy hiểm rồi.
Bọn họ nhìn thấy Viêm Mị dung nhan như ngọc thì đều thán phục, đều cảm thán đánh giá, hiển nhiên, bọn họ cũng không cho rằng, đối nghịch cùng Liễu gia có cái gì tốt đây.
Nhất là, kết hạ cừu hận khắc sâu như thế.
Lúc này Diệp Bạch cùng Viêm Mị đang ngồi chậm rãi ăn uống, nhất thời bị mọi người tò mò nhìn thấy, liền cảm thấy không ổn.
Lúc này mọi người đều ngồi cách xa Diệp Bạch cùng Viêm Mị, mặc dù thở dài nhưng bọn họ cũng không dám ngồi gần hai người, lại càng không dám biểu đạt ý đồng tình, chỉ có Thanh Y lão đầu Thanh Vô Thương, ánh mắt đánh giá Diệp Bạch cùng Viêm Mị, thấy thế, ánh mắt dị quang chợt lóe, hơi có chút trầm tư đứng lên.
Ở đây có tuổi trung niên cũng chỉ có hắn mà thôi, có thể thấy rõ thế cục, đối với thân phận Diệp Bạch cùng Viêm Mị có phần nghi hoặc.
Chuyện trước mắt, còn có thể trấn định như thế, biết rõ đã thương người còn dám ở lại trong trấn trên chờ đợi đối phương gây hấn. Nếu như nói bọn họ là kẻ ngu, thì cũng có thể, nhưng hai người này, phải là kẻ ngu sao, rõ ràng không có khả năng.
Nói như vậy, chính mình mới có thể đầu óc bị bệnh, điều này chỉ có một đó là bọn họ căn bản không e ngại Liễu gia tới cửa.
Như vậy, đã nói lên lai lịch bọn họ, có lẽ so sánh Liễu gia càng cường đại hơn, càng mạnh mẽ đáng sợ hơn rất nhiều.
- Ai.
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, Liễu Thiên Sơn anh minh một đời, hồ đồ nhất thời, cũng không nghĩ qua, hai người này nếu sợ bọn họ đến đây đuổi giết sao, chỉ sợ bởi vì lúc tuổi già thật vất vả có được con trai, lại bị phế đi trước mặt mình, cho nên nhất thời hồ đồ, Liễu gia lần này có kiếp nạn lớn rồi.

- Đáng tiếc.
Một tiếng than nhẹ, trong lòng hắn không nửa điểm đáng tiếc, hiển nhiên, cho dù ởDiêm Hà trấn này, Liễu gia một nhà độc bá, nhưng không được bao nhiêu người ủng hộ.
Đối với người có thể làm cho Liễu gia ăn đau khổ, tất cả mọi người đều cảm thấy khoái ý. Thanh Y lão nhân cũng không ngoại lệ, nếu không phải e ngại Liễu gia thế lực cường đại, tiếp theo trả thù, chỉ sợ giờ phút này mọi người vỗ tay hoan hô rồi.
Nhìn thấy thế, Diệp Bạch mỉm cười, hắn cũng đã sớm có sở liệu, đứng lên nhìn về phía mọi người. sau đó Diệp Bạch ném một thỏi bạc xuống bàn, cười nhìn Viêm Mị nói:
- Rốt cục đến rồi, chúng ta đi ra ngoài xem đi. Không thể để cho các vị chủ nhân sốt ruột chờ được.
Nghe vậy, Viêm Mị cười rung rung nói:
- Đúng là, bọn họ tới quá muộn, ta còn tưởng rằng, bọn họ nên đến sớm hơn.
Lúc này, mọi người ở trên lầu đều nhao nhao né tránh, tạo cho hai người một con đường đi xuống.
Ánh mắt Hai người nhìn xuống, quả nhiên, dưới lầu lúc này tối đen đã đứng ở đó chừng mấy trăm người, mỗi người đều có khí thế hùng hùng hổ hổ, cầm trong tay mộc côn, trường đao… và các loại vũ khí.
Mà đứng trước đám người là một người mặc lam kim bào trung niên phúc có vẻ hậu, tại bên cạnh có một chiếc xe lăn, trên đó là xích y thanh niên.
Ở treeb xe lăn không phải ai khác, chính là Liễu gia Đại Thiếu gia Liễu Nhạc người bị Diệp Bạch cùng Viêm Mị đánh gãy hai chân, mà phúc hậu trung niên bên cạnh, rõ ràng là một tên Trung cấp Huyền sĩ.

Lúc này, hắn ung dung ôm cánh tay, đứng ở một bên, hơi có chút nhàm chán đánh giá bốn phía, hắn cho rằng những người trên lầu này đều là phàm nhân, thì trong mắt hắn, thật sự là không đủ nhìn.
Coi như nhân số gấp đôi, hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết, cho nên, căn bản là hắn chưa từng để ở trong lòng.
Đối với hắn một vị Trung cấp Huyền sĩ mà nói, nếu như đối mặt hai vị phổ thông Vũ giả, cũng đích xác có thực lực tự ngạo.
Đáng tiếc, hắn cũng không biết, hắn đã tìm sai đối tượng rồi.
Nếu như hắn có thực lực Trung cấp Huyền sĩ, hắn đã biết người ở trên lầu đả thương Liễu Nhạc, không phải ai khác chính là hai vị Huyền sư cường giả, một vị Trung cấp Huyền sư, so với hắn cao ước chừng bốn cảnh giới, một người Đỉnh cấp Huyền sư, so với hắn ước chừng cao sáu cảnh giới, không biết hắn tâm tình sẽ như thế nào.
Sắc mặt, nói vậy nhất định là rất tốt đi.
- Ha hả, kết cục nhất định sẽ rất thú vị.
Thấy thế, mọi người ở trên lầu mặc dù không dám đến gần, lại không muốn bỏ qua thịnh hội như thế, đều nhao nhao đi theo phía sau hai người, để xem náo nhiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận