Vô Tận Kiếm Trang

- Ngươi như thế nào có thể chạy đến, ngươi như thế nào có thể ở trong lúc trời mưa to có thể truy theo được ta, làm sao có thể. . . Không có khả năng…
Vào lúc này, trong lòng Yến Cực Sơn, tràn đầy tuyệt vọng, thần sắc không tin.
Hắn hoàn toàn không thể nào tin nổi, hắn cảm thấy nghi ngờ thị giác của mình.
Nhưng Diệp Bạch cũng không cho hắn cơ hội.
Hắn khẽ cười, xuất nhất một ngón tay, hướng về phía Hắc Ma Vương, nhàn nhạt nói:
- Trời đất công bằng, lúc này chính là thời điểm của ngươi.
- Lúc ngươi giết người khác, ngươi có nghĩ tới, một ngày kia, người khác cũng có thể giết ngươi không? Trong mắt người khác hoảng sợ tuyệt vọng, ngươi có nghĩ tới hay không, một ngày kia vẻ mặt này, cũng có thể xuất hiện ở ngươi?
- Nhưng, những vần đề này đều không trọng yếu nữa.
Diệp Bạch nhìn Hắc Ma Vương, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta và ngươi vốn không thù hận quá lớn, ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng hiện tại, ngươi công kích ta một chỉ, cho nên, ta cũng trả lại ngươi một chỉ.
Nhìn về phía Hắc Ma Vương, Diệp Bạch bình tĩnh nói:
- Một chỉ này, nếu như ngươi có thể tránh được, ta cũng không giết ngươi nữa, cho ngươi rời đi, ngươi ở Ma Thần Cốc vẫn là thân truyền đệ tử.
- Nếu như không…

Diệp Bạch nhàn nhạt cười một chút:
- Đó chính là vận khí của ngươi không tốt.
Nói xong, hắn không mở miệng nữa, ngón tay hướng về phía Hắc Ma Vương từ từ động, một tấc một tấc, hướng mi tâm Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn điểm tới.
Một chỉ điểm xuất, trên ngón tay đầu tiên là màu son, sau đó cũng chậm rãi biến thành Huyết Ngọc, trong suốt Lưu Quang tràn đầy.
"Ba" một tiếng vang nhỏ, lúc này trong không khí tản ra một đạo rung động cực hạn, như cùng sóng nước vậy, khuếch tán ra.
Nhìn một chỉ của Diệp Bạch, nhìn như thong thả, không hề có chỗ đáng sợ, nhưng lúc này đột nhiên phát hiện, cho dù toàn thân, khí lực đã dùng hết, hai chân giống như mọc rể ở trên mặt đất, căn bản không thể nào tránh né được.
Hắn lúc này muốn chạy trốn, nhưng phát hiện ra toàn thân mỏi mệt, hai chân cứng ngắc, đầu não trống rỗng.
Rồi sau đó, hắn không thể tin được, có cảm giác sợ hãi tuyệt vọng, một chỉ này của Diệp Bạch nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của hắn.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ.
Trong tiếng gió, một điểm Huyết quang lộ ra, một đạo hồng quang từ mi tâm Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn xuất hiện. Lúc này Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn đã chết không thể chết hơn được nữa
Rồi sau đó, thi thể Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn ầm ầm ngã xuống đất, nhất thời tro bụi bay lên, thân thể ở trong đêm mưa rất nhanh trở nên lạnh lẽo.
Lúc này đến chết, hắn vẫn không thể tin được, hắn đã bỏ chạy mấy ngàn dặm, tại sao Diệp Bạch rất nhanh đuổi theo được.

- Lăng Thiên Huyết Chỉ.
. . .
Diệp Bạch vẫy tay một cái, trên mặt đất, một miếng vải đen bọc lấy Long hình cổ kiếm, rơi xuống lòng bàn tay của hắn.
Mở ra nhìn, đây chính là Ma Thần Cốc trấn Cốc Thần binh, tam cấp Thượng giai cổ binh, Chấn Long Kiếm.
Đối với việc này, Diệp Bạch tự nhiên sẽ không khách khí, trực tiếp thu thu vào trong Kiếm Thạch.
Như vậy, trên người Diệp Bạch Tam cấp Huyền binh, cuối cùng đã có 10 thanh. Đó là ở Tà Vương mộ hắn thu được hai thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, ở Bái Kiếm Cốc thu được Hồng Trần Chủng Ma Kiếm, cùng Thất Tinh Thủy Hoàng Kiếm.
Tổng cộng bốn thanh kiếm.
Trừ bốn thanh kiếm này ra, Chấn Long Kiếm, có khả năng bài danh đệ ngũ, đệ lục, bởi vì khi sử dụng, uy lực lớn hơn nữa, thậm chí có khả năng xếp hạng cùng với hai thanh tam cấp Thượng giai Huyền binh, Kim Phong Tế Vũ kiếm, Thập Phương Thổ Hoàng Kiếm.
Bởi vậy, Diệp Bạch xuất thủ lần này, do đối phương Huyền khí đã sớm tiêu hao hết, căn bản Diệp Bạch động thủ một chiêu liền giải quyết, trái lại làm hắn cảm thấy không thú vị.
Đương nhiên, coi như đối phương ở tình trạng toàn thịnh, nếu như Diệp Bạch toàn lực thi triển, thì cũng không chịu nổi một chỉ của Diệp Bạch được.
Đỉnh cấp Huyền sư cùng Trung cấp Huyền Tông chênh lệch, quả thực không có gì có thể so sánh bằng.
Diệp Bạch sau khi thu thanh tam cấp Thượng giai Huyền binh Chấn Long Kiếm, thân ảnh Diệp Khổ, rốt cục từ bên trong đi ra.

Đi tới thi thể Yến Cực Sơn, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:
- Người này cũng không biết Thiên Lý Nhất Tuyến Hương, có khả năng Bất diệt, gió thổi cũng không biến mất sao?
- Thiên Lý Nhất Tuyến Hương, đủ duy trì mười ngày không tiêu tan, huống chi chỉ một trận mưa to, làm sao có thể che dấu tất cả dấu vết, quả thực là quá buồn cười. Cuối cùng, chết đến nơi, còn trong lòng xấu xa, tưởng muốn đả thương người, muôn lần chết không đủ.
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn đống lửa bên cạnh đã sớm đốt cháy gà quay thành than, trong ánh mắt có tia tiếc hận.
- Chỉ là đáng tiếc con gà quay này.
Thấy thế, Diệp Bạch không khỏi dở khóc dở cười nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, sau khi trở về, ta mời ngươi một bữa cơm no, có gà quay bao nhiêu là có bấy nhiêu, chỉ là hiện tại cũng đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về, nếu không chậm Thiên Tiên đài tỷ thí mất.
- Đây chính là do ngươi nói, cũng không xấu lắm, đi thôi.
Diệp Khổ nghe vậy, nhất thời nhãn tình sáng lên, nói xong cất bước đi tới, căn bản không có cố kỵ nửa phần.
Đây là chỗ tốt của Huyền khí vòng bảo hộ rồi, Yến Cực Sơn sở dĩ mới vừa rồi làm không được, chỉ là bởi vì hắn Huyền khí đã sớm tiêu hao hết, toàn bộ dùng sức đôi chân mà chạy đi, Diệp Bạch rảnh rỗi mở Huyền khí ra Huyền khí vòng bảo hộ đánh xơ xác những giọt mưa này.
Nhìn thấy này một màn, Diệp Bạch lắc đầu cười khổ, lập tức, cũng cất bước mà đi, cùng cước bộ Diệp Khổ, hai người sóng vai, đi tới.
Nửa đường, Diệp Khổ hỏi Diệp Bạch:
- Ngươi đã liệu định được Yến Cực Sơn chạy trốn, cho nên khi rời đi, dùng truyền âm bảo ta mang Thiên Lý Nhất Tuyến Hương, từ cửa sau truy theo sao? Nhưng ngươi tại sao không ở lôi đài kích sát hắn, mà còn muốn phí công như vậy?
Đối với về vấn đề này, hắn thắc mắc đã lâu rồi, ban đầu Diệp Bạch đem Bạch Hàn Nhã rời đi, cũng không ai nghĩ tới, Diệp Bạch sau khi đi đã truyền âm nhập mật nói cho Diệp Khổ tùy thời chú ý đến Yến Cực Sơn, nếu như hắn bỏ chạy, dọc đường dùng Thiên Lý Nhất Tuyến Hương lưu lại ký hiệu.

Mà Diệp Khổ, sau khi nhìn thấy Diệp Bạch phân phó, tự nhiên không có do dự, lúc này Yến Cực Sơn đi rồi, hắn liền phát hiện, sau đó lặng lẽ đi theo.
Sau đó, trên đường hắn dùng Thiên Lý Nhất Tuyến Hương làm hương lưu dẫn, lưu lại ký hiệu, chờ đợi Diệp Bạch đến, mà Diệp Khổ đi theo phía sau Yến Cực Sơn. Hắn tu luyện "Thốn Bộ", tạo thành Súc Địa Thành Thốn, lúc đó tâm tình Hắc Ma Vương bối rối, dĩ nhiên không có phát hiện ra có người phía sau.
Rồi sau đó ban đêm, Diệp Khổ mấy lần thiếu chút nữa mất dấu Yến Cực Sơn, tiếp theo rốt cục Diệp Bạch xuất hiện, sau đó hai người phát hiện ra Đạo quan này.
Diệp Bạch xem xét trạng thái của Yến Cực Sơn lúc ấy, cơ hồ không có khả năng đào thoát, cho nên hai người trực tiếp tiến vào Đạo quan chờ đợi.
Sau đó, quả nhiên không ngoài sở liệu của Diệp Bạch, Yến Cực Sơn có quyết định đả ám sát người, lại bị Diệp Bạch dùng một chỉ giải quyết, thu lấy Chấn Long Kiếm, coi như Yến Cực Sơn hành ác cuối cùng cũng đã bị báo ứng vậy.
Nghe thấy Diệp Khổ hỏi, Diệp Bạch gật đầu, đối với điểm này, hắn đã sớm dự liệu.
Hơn nữa tử cừu đã kết, Diệp Bạch cũng không có khả năng buông tha cho Yến Cực Sơn, cho nên, trừ chạy trốn ra Yến Cực Sơn không nghĩ tới Diệp Bạch có phương pháp truy đuồi theo như vậy, cho dù hắn trở về Ma Thần Cốc thì cũng vô dụng, Bàng Nguyên Vũ cũng không thể cứu được hắn rồi.
Mà kết quả như Diệp Bạch dự tính, Yến Cực Sơn luống cuống, rồi sau đó liền trốn chạy ra ngoài, nếu như không phải Diệp Bạch lưu lại Diệp Khổ, nói không chừng đã bị hắn chạy thoát.
Cho tới lúc này tại sao Diệp Bạch lưu lại hậu chiêu.
Diệp Bạch quay đầu nhìn về phía Diệp Khổ, mỉm cười nói:
- Đối với ác nhân, ngươi cảm giác trực tiếp giết được hắn, là hành thiện rồi.
Diệp Khổ sửng sốt, lập tức rõ ràng, con mắt sáng rực lên nói:
- Không sai, lúc nhất thời không chết được, cái loại bên bờ sống chế cảm giác Yến Cực Sơn mà nói, là đáng sợ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận