Vô Tận Kiếm Trang

Tông chủ Thực Hồn Tông Kim Thực Hồn nhất thời không có phản ứng nghe thấy cốc chủ của Ma Thần Cốc mở miệng thì cũng hiếu kỳ:
Bàng cốc chủ có đề nghị gì vậy?
Nghe thấy vậy, Bàng Nguyên Vũ liền híp mắt lại, ung dung nói:
- Thứ mà Diệp Bạch tu luyện không phải là Tam Thiên Kiếm Khí quyết đúng không? Hơn nữa hắn còn có một số kiếm thuật kỳ lạ, có khả năng phát ra nhiều kiếm cùng một lúc, thậm chí khi mười thanh kiếm đồng thời xuất thủ, tạo ra kiếm trận công kích kỳ quái, thủ đoạn này thật là kinh người, thường nhân không bằng được, cho nên gọi là Kiếm Tông, mọi người thấy thế nào?
Nói xong hắn mỉm cười nhìn mọi người, ánh mắt âm lãnh, thậm chí còn mang theo một nụ cười lạnh.
- Kiếm tông?
- A.
Mọi người đầu tiên ngẩng ngơ, sau đó trên đài bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, sắc mặt của mọi người liền trở nên phức tạp, ai cũng không mở miệng.
Tông chủ của Thực Hồn Tông sắc mặt trắng bệch cũng không quay đầu lại, lần này hắn hận không thể tát cho mình một cái bạt tai, tại sao lại nhiều chuyện hỏi những lời này làm gì.

Không ai không hiểu hai chữ Kiếm Tông này hàm nghĩa gì, có lực lượng rất lớn
Hai chữ này quá tốt, quá nặng, quá tôn quý, nhưng người ta lại không thể đón nhận.
Từ trước đến nay, khi được phong hào, bọn họ đều chọn những tên như Tàn Tông, Thanh Tông, Huyết Tông, đó là những điều bình thường, nhưng những tên như Đao Tông, Kiếm Tông, Chiến Tông thì lại không được trường thọ.
Bởi vì những người có danh hiệu như vậy thường được một nhóm lớn người tiến tới khiếu chiến, một số người vì tự đại mà nhận lấy phong hào, kết quả sau khi được phong hào có mấy tháng vài năm đã phải chết đi.
Có thể bảo trì đến già cơ hồ không có, trừ phi trong quá trình, người này có thể đột phá từ Huyền Tông tới Huyền vương.
Diệp Bạch mặc dù là trung vị Huyền Tông nhưng đột phá tới Huyền vương cũng là một chuyện xa vời.
Hiện tại hắn cùng với những cường giả Huyền Tông hiện tại mà so sánh có khi có chênh lệch rất lớn, tuy nhiên nếu như cho hắn thời gian thì hắn sẽ đuổi kịp.
Thậm chí nếu như vượt qua bọn họ cũng không phải là điều khó.
Tuy nhiên, nếu như Diệp Bạch dám tự xưng là Kiếm tông thì những người khác sẽ không dám cho hắn thời gian.
Kiêm Tông, dám phong hào là kiếm sao, chính là khiêu chiến với tất cả cường giả tông cấp sử dụng kiếm, tục ngữ nói, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, những danh hiệu này tuyệt đối không thể nhận lấy.
Ma Thần Cốc dĩ nhiên không phải hảo tâm mà cho Nhạc Thành danh hiệu này.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Bàng Nguyên vũ lại nhìn về phía Túc Hàn Sơn mà nói:
- Túc Huynh, huynh thấy danh hiệu này thế nào?
Người khác không đồng ý nhưng chỉ cần Túc Hàn Sơn gật đầu thì tất cả đã là kết cục rồi.
Những người khác nghe vậy thì đều nhìn về phía Túc Hàn Sơn, hào khí ở đây nhất thời trở nên quỷ dị, giống như là một thùng hỏa dược, chỉ cần đốt ngòi nổ là sẽ bộc phát, đem tất cả tan xương nát thịt.
Cốc chủ Tử Cảnh Cốc nghe thấy mọi người phong hào cho Diệp Bạch thì cũng thấy đây là một chuyện cũng đơn giản.

Nếu như không phong hào thì mới là chuyện lạ.
Cho nên hắn cũng ngầm đồng ý, chỉ cần mọi người không đặt cái tên quá khó nghe hắn sẽ đồng ý.
Tuy nhiên, hắn chưa nghĩ tới danh hiệu của Diệp Bạch được đặt không phải bởi người khác mà chính là do Bàng Nguyên Vũ, cốc chủ Ma Thần Cốc. Hai tông đều có mối thù giết đệ tử lẫn nhau, oán hận này đã ẩn giấu trong lòng từ rất lâu rồi.
Hắn tự biết mình không có thực lực đối phó với Diệp Bạch, đối phó với Tử Cảnh Cốc cho nên đặt ra chuyện này.
Mượn đao giết người đây.
Túc Hàn Sơn không ngờ hắn lại dùng cách này, chỉ thấy đôi mắt của Bàng Nguyên Vũ híp lại âm lạnh, mà cười lạnh một tiếng:
- Phong hào này rất long trọng, chỉ sợ Bàng huynh đương thời cũng không dám xưng là Kiếm Tông, Diệp Bạch là một đệ tử hậu bối được tặng cho không phải là có chút hơi quá sao?
Túc Hàn Sơn nhìn chằm chằm về phía Bàng Nguyên Vũ, sau đó tiếp tục nói:
- Nếu như thật sự phong hào là kiếm tông, chỉ sợ sau này Diệp Bạch gặp phải phiền phức không ít, Bàng huynh thân là đại tông chủ dĩ nhiên không thể không nghĩ tới chuyện đó, bây giờ lại đề nghị như vậy, không phải là… có tính toán khác đấy chứ?
Bàng Nguyên Vũ nghe vậy thì đôi mắt nhìn Túc Hàn Sơn mà nhàn nhạt nói:
- Không trải qua Phong vũ, làm sao có thành tựu Vương nghiệp, chẳng lẽ Túc huynh muốn môn hạ của mình mãi ở cảnh giới này sao?

Nghe thấy lời nói của Bàng Nguyên Vũ, Túc Hàn Sơn theo bản năng muốn phản đối, tuy nhiên nghĩ tới điều gì đó thì lại trầm mặc.
Trầm mặc này, rơi vào trong mắt người khác không nghi ngờ chính là cam chịu, tất cả đều kinh ngạc, bọn họ vốn nghĩ rằng Túc Hàn Sơn không có khả năng đáp ứng, đối với cảnh tượng này, tất cả đều bất ngờ, nhất thời bọn họ hai mặt nhìn nhau ngây ngốc.
Ở trên phía đài cao, Kiếm Tông Diệp Bạch, một người trẻ tuổi, từ hôm nay người này cũng sẽ trở nên không tầm thường nữa rồi.
Mười ngày sau đó.
Ở phía Nam Lam Nguyệt công quốc, tại Hỏa Vân Thành, La Lâm quốc, ngoại viện Diệp gia.
Diệp Bạch thích thú nằm trên bãi cỏ xanh, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, ánh mắt híp lại nhìn lên bầu trời, không có ai tới quấy rầy hắn, bốn phía yên tĩnh.
Kỳ tỷ thí trên Tiên thiên đài đã qua mười ngày, nhưng đã gây nên một hồi phong ba, khuếch tán ra bốn phía.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận