Vô Tận Kiếm Trang

*Phản liệp sát: giết ngược lại, nói theo cách đơn giản thì từ con mồi biến thành kẻ đi săn.
Trong rừng, trên một khối đất trống bị dọn dẹp có hai người đeo mặt nạ sóng vai mà đứng đang cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy ở nơi này đang có rất nhiều người đứng thành hàng chỉnh tề, tính sơ sơ cũng có hơn sáu mươi người.
Trong hai người đeo mặt nạ này, người bên trái đầu đội kim sắc tinh quan*, mặt nạ một nửa là màu vàng(kim), một nửa là là màu đỏ; mà người còn lại thì mang theo ngân sắc tinh quan, mặt nạ một nửa là màu bạc, một nửa là màu đen.
*kim(ngân) sắc tinh quan: mũ vàng(bạc) hình vương miện.
Trường bào của hai người này hết sức hoa lệ, phía trên thêu các loại hoa văn phức tạp, bên cạnh tay áo đều có một tiêu ký Thất Tinh đoàn nho nhỏ.
"Người của Thất Tinh Đàn."
Mà đứng trên cùng trong đoàn người ở phía dưới là hai gã tử y nam tử, khí tức trên thân cực kỳ khổng lồ, rõ ràng đều là Đỉnh cấp Huyền Tông.
Mà phía sau bọn họ còn có sáu vị Thượng vị Huyền Tông mặc chu y*, mười vị Trung vị Huyền Tông mặc hoàng y, cùng với hơn hai mươi vị Hạ vị Huyền Tông mặc lam y.
*chu y: áo màu đỏ tươi.
Hàng cuối cùng là ba mươi tên Đỉnh cấp Huyền sư, hết thảy đều là hôi(xám) y. Tất cả những người này đều mang trường kiếm, trên chuôi kiếm cũng đồng dạng có một cái tiêu ký nho nhỏ đặc biệt hình dạng Thất Tinh đoàn.
Lúc này, những người như vậy lại quỳ cùng một chỗ, thậm chí trong đó còn có rất nhiều Huyền Tông cường giả, không ngờ khi nhìn lên hai gã trung niên nhân đầu đội tinh quan thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trên mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Hào khí ở nơi này liền nhất thời chìm trong yên lặng, có chút bị đè nén.
Qua một lúc sau, một trong hai gã trung niên nhân này, là tên nam tử đầu đội Kim quan ở bên trái rốt cục mở miệng, vừa mở miệng liền không chút lưu tình, khiển trách: "Phế vật, các ngươi đều là một đám phế vật. Ta điều “Huyền Cơ Tổ” các ngươi tới, cũng không phải là cho các ngươi đến du sơn ngoạn thủy đấy. Tìm lâu như vậy, rõ ràng còn không có tìm được một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ, các ngươi nói xem, các ngươi không phải phế vật thì là cái gì."

Phía dưới, đám người khúm núm, đầu cũng không dám ngẩng lên, ai cũng không dám mở miệng trước.
Tên trung niên nhân đầu đội Kim quan này sau khi giáo huấn nhóm người ở phía dưới, ngón tay liền chỉ vào mấy người, nổi giận mắng: "Còn ngươi nữa, ngươi, ngươi... Trương Huyết, Trần Kiều Chi, Lữ Vô Hận..."
"Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, một tên Trung vị Huyền Tông nho nhỏ làm cách nào để giết được năm người của Thất Tinh Truy Hồn Tổ ta? Tên phế vật Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết thì thôi, Trung vị Huyền Tông Cừu Tiêu là hàng giả? Cừu Lộ, Diêm Vô Song - hai Thượng vị Huyền Tông cũng là hàng giả? Chu Quân - Đỉnh cấp Huyền Tông, cũng là hàng giả?"
"Bình thường không phải rất uy phong sao? Như thế nào, đối phó với một kẻ chỉ là Trung vị Huyền Tông, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi chỉ khoảng hơn hai mươi, liền toàn bộ “ra đi” rồi hả?"
"Xem ra, là ta bình thường đã kỳ vọng quá cao đối với các ngươi. Mà các ngươi, cũng để cho ta quá thất vọng rồi."
Trong đám người phía dưới có mấy người liền cúi đầu xuống, trên trán không ngừng chảy ra những giọt mồ hôi, hơi hơi run rẩy nói: "Thuộc hạ đáng chết, mong tổ trưởng thứ tội. Xin hãy cho chúng ta một cơ hội để lập công chuộc tội, chúng ta nhất định sẽ tìm ra hắn, đem hắn bầm thây vạn đoạn, báo thù cho năm vị huynh đệ của chúng ta."
Nghe vậy, hai gã tử y nam tử Đỉnh cấp Huyền Tông, cũng chính là người của "Huyền Cơ Tổ" liền ngẩng đầu lên nói: "Xin Vạn đại nhân yên tâm, tiểu tử kia một khi đã tiến vào Dạ Lang Đảo này thi nhất định sẽ trốn không thoát. Hãy cho chúng ta ba ngày, trong vòng ba ngày chúng ta nhất định sẽ tìm ra tiểu tử kia, để Vạn đại nhân, Tuyền đại nhân xử lý."
Thất Tinh Đàn tổng cộng có mười tổ, bao gồm Truy Hồn Tổ, Huyền Cơ Tổ, Chiến Tổ, Địa Tổ, Huyết Tổ, Hồn Tổ, Phượng Tổ... Trong đó, Truy Hồn Tổ bài danh thứ ba, vẻn vẹn chỉ dưới Huyết Tổ cùng Hồn Tổ. Cho nên, địa vị của hai gã tổ trưởng tổ phó cũng tương đối cao.
Nhưng quan trọng nhất, đó chính là thực lực của bọn họ. Truy Hồn Tổ mặc dù chỉ có mười hai người, nhưng chính phó tổ trưởng lại đều là nửa bước Vương cảnh cường giả, ở bên trong Thất Tinh Đàn cũng được coi là đại nhân vật.
Mà hai gã tử y Huyền Tông này rõ ràng là nhân vật đứng thứ ba, thứ tư của Huyền Cơ Tổ, bị hai người kia mượn ở Huyền Cơ Tổ tổ trưởng, chính là vì để truy tìm hạ lạc của Diệp Bạch.
Tổ này ở bên trong Thất Tinh Đàn thuộc về mảng trinh sát, truy tung, mưu lược. Chiến lực của bọn họ mặc dù không cao lắm, nhưng kỹ năng truy lùng thì tuyệt đối không tổ nào có thể sánh được.
Lần này, bị hai vị chính phó tổ trưởng Truy Hồn Tổ điều tới hỗ trợ, nhưng những người của Huyền Cơ Tổ cũng không có ý dám từ chối.
Bởi vì bọn họ đã ở Thất Tinh Đàn rất lâu, cũng biết hai vị này tuyệt đối là hạng người tâm ngoan thủ lạt, người chết trên tay bọn họ đều đếm không hết. Trong đó, người ngoài chiếm phần lớn, nhưng cũng có cả người của Thất Tinh Đàn.

Truy Hồn Tổ, truy đuổi không chỉ kẻ thù bên ngoài, đôi khi, thậm chí còn đảm đương trọng trách của "Hình Tổ". Hơn nữa, hai vị đại nhân Vạn đại nhân, Tuyền đại nhân này đều là những người có hi vọng trùng kích Vương cảnh, là cái mà bọn họ không thể sánh được.
Cho dù bọn họ là Đỉnh cấp Huyền Tông, ở bên trong Thất Tinh Đàn địa vị cũng không thấp, nhưng nếu hai người này muốn bóp chết bọn họ thì cũng chẳng khác gì bóp chết một con kiến nhỏ mà thôi.
"Tốt, rất tốt, ta sẽ cho các ngươi ba ngày. Nếu ba ngày sau mà vẫn tìm không được hạ lạc của tên tiểu tử Diệp Bạch kia, vậy thì các ngươi hãy tự phế một tay rồi cút về đi. Chúng ta sẽ không cần dùng đám phế vật các ngươi."
Vị trung niên nam tử đầu đội kim quan "Vạn đại nhân" cười lạnh một tiếng, vung tay lên nói: "Đều cút cho ta. Trong vòng ba ngày, ta phải nhìn thấy thủ cấp của tên tiểu tử Diệp Bạch kia."
"Vâng!"
...
Quỷ Diện Đảo, phía đông có một mảnh rừng rậm tên là Mê Chướng Lâm.
Lúc này, hai trong bảy thành viên còn lại của Thập Nhị Truy Hồn Tổ, số 9 Trương Huyết, số 10 Trần Kiều Chi sóng vai đi vào trong rừng, không ngừng dò xét bốn phía xung quanh.
Vừa đi, hai người vừa nói chuyện với nhau.
"Tiểu tử này cũng thật sự là biết cách lẩn trốn. Nếu để ta tìm được hắn, chắc chắn ta sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn. Hắn đã giết sáu người của Thất Tinh Đàn ta, thù này hận này không đội trời chung." Trương Huyết không khỏi hầm hừ.
Tên còn lại, cũng là Trần Kiều Chi nói: "Bất quá, ta nghe nói tiểu tử kia cũng chỉ là Trung vị Huyền Tông, như thế nào ngay cả Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong Diêm đại nhân, thậm chí Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Chu đại nhân đều bị chết trên tay hắn? Việc này cũng thật sự là bất khả tư nghị!"
Trương Huyết nghe vậy, cũng không khỏi hơi khó hiểu: "Đúng a, tiểu tử này cũng thật sự là quỷ dị. Bất quá, Chu đại nhân mặc dù chết, nhưng hắn khẳng định cũng đã bị trọng thương, một khi tìm ra được thì căn bản không phải đối thủ của chúng ta. Bằng không, hắn vì sao phải ẩn tàng?"

Trần Kiều Chi cũng nói: "Đúng a, hai người chúng ta một tổ, thực lực có thể so với Thượng vị Huyền Tông. Chỉ cần tìm được hắn, xách theo đầu lâu của hắn đi gặp Vạn đại nhân, đó chắc chắn sẽ là một cái công lớn."
Trương Huyết nói: "Ai, vậy cũng phải tìm được hắn mới được. Huyền Cơ Tổ lần này cũng tham gia, toàn bộ thành viên đều đã được xuất động, hao tốn trọn vẹn năm ngày nhưng ngay cả một chút tung tích của hắn cũng không có tìm được."
"Chúng ta vốn không am hiểu lắm về việc truy tung, tìm kiếm dấu vết. Cho nên, trừ phi hắn chủ động tới tìm chúng ta, nếu không thì khả năng tìm được hắn cũng là không lớn."
Trần Kiều Chi không khỏi cười nhạo, nói: "Làm sao có thể. Nhiều người như vậy, tiểu tử kia trốn còn không kịp, sao có thể còn chủ động chạy ra tìm chúng ta a, trừ phi đầu óc của hắn có vấn đề."
Hai người vui vẻ nói chuyện, lại hoàn toàn không có chú ý tới, trên đỉnh đầu, một con tiểu hồng điểu trông rất đẹp khẽ nháy ánh mắt. Sau khi nghe xong được một lúc, con chim nhỏ này liền lặng yên vỗ cánh, bay về một hướng.
Sau một lát, con tiểu hồng điểu này bay đến một chỗ vách núi cách đó không xa, đậu vào trên ngón tay một nam tử đang đón gió mà ngồi, khuôn mặt quay về hướng đông, nơi ánh mặt trời mà thổ nạp không khí.
Khi nó bay xuống, nam tử trẻ tuổi này liền mở mắt, đúng là người đã đi ra Huyền Tiên Động Phủ, Diệp Bạch.
Con tiểu hồng điểu không ngừng líu ríu. Chỉ trong chốc lát, một đoạn hình ảnh liền chảy vào trong đầu hắn, không ngờ lại chính là cảnh mà con chim nhỏ chứng kiến cùng nghe thấy vừa nãy.
Diệp Bạch khẽ mỉm cười: "Là thời điểm cho bọn họ một chút giáo huấn rồi. Săn giết ta? Ta sẽ cho các ngươi biết ai mới là kẻ đi săn."
Hắn vung tay lên: "Đi đi!" Con tiểu hồng điểu trên ngón tay cái hắn nhất thời lại lần nữa vỗ cánh bay lên, sau đó liền hướng khu rừng rậm phía xa mà bay đi.
Rồi sau đó, Diệp Bạch lại vung tay, vô số con tiểu hồng điểu liền toát ra từ đầu ngón tay hắn. Sau đó, từng con từng con một liền bay về bốn phương tám hướng, phảng phất như một cái lưới lớn, đem trọn cả Quỷ Diện Đảo đều bao phủ trong đó.
Từng đoạn từng đoạn hình ảnh liền không ngừng chảy vào trong đầu Diệp Bạch. Một lát sau, tất cả tình huống trên Quỷ Diện Đảo hắn đều đã rõ như lòng bàn tay.
Diệp Bạch không khỏi châm biếm: "Không ngờ đã đến nhiều người như vậy, Thất Tinh Đàn thật đúng là để mắt ta a. Xem ra, phần lễ vật này thật không nhẹ a, có thể khiến ta hảo hảo chơi đùa mấy ngày rồi."
Khẽ cười một tiếng, thân ảnh của hắn liền từ trên vách núi lăng không rơi xuống, phảng phất như một con chim lớn, xung quanh tỏa ra một tầng kim quang như đang đón ánh nắng mặt trời, trong nháy mắt liền tiến vào trong rừng, biến mất không thấy gì nữa.
"Các ngươi đã ở sau lưng nói xấu ta, vậy trước tiên liền bắt đầu từ các ngươi đi."

Phương hướng mà hắn đi đúng là Mê Chướng Lâm, nơi mà hai trong số bảy kẻ còn sót lại của Thất Tinh Đàn Thập Nhị Truy Hồn Tổ là Trương Huyết cùng Trần Kiều đang hành tẩu.
Sau một lát, trong rừng vang lên hai tiếng kinh hô, một đạo kiếm quang như dải lụa liền bay lên. Trong rừng, nhất thời liền trở nên an tĩnh.
Mùi máu tanh dày đặc, nồng hậu "Phác đằng", hù dọa vô số phi điểu trong rừng.
Một đạo thân ảnh rất nhanh liền bắn lên, biến mất ở bên kia.
. . . Phía tây Qủy Diện Đảo có một con sông nhỏ, tên là Vong Xuyên Hà.
Bờ sông Vong Xuyên là một mảnh rừng lá đỏ* nho nhỏ.
*rừng lá đỏ: còn được gọi là rừng lá phong đỏ, hay thấy vào mùa thu, nó mang đến cho con người ta một cảm giác vừa nhẹ nhàng, ấm áp và đôi chút lãng mạn(chi tiết và hình ảnh vui lòng search gg). Nếu có điều kiện đi du lịch, nên thử đến thăm những địa danh có rừng lá đỏ, các bạn sẽ cảm giác được nó tuyệt vời đến mức nào.
Lúc này, có hai gã thành viên Huyền Cơ Tổ đang đi xuyên qua nơi này. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khu rừng, chiếu vào trên người liền khiến hai người bọn họ cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn nằm xuống ngủ một giấc, quên đi mục đích của chuyến đi lần này.
Trong đó, một gã hoàng y Trung vị Huyền Tông nói: "Ai, nơi đây thật đúng là một khổi bảo địa tu luyện a. Nếu như không gặp phải chuyện kia, ta quả thực rất muốn ở chỗ này tu luyện một thời gian ngắn, nói không chừng có thể đột phá cảnh giới Thượng vị Huyền Tông, nâng cao môt bước."
Đi cùng hắn là một gã lam y Hạ vị Huyền Tông. Hắn nịnh nọt: "Đúng thế, thiên phú của Hoàng đại nhân khiến cho tiểu đệ hết sức bội phục, ngày sau ngài ở Huyền Cơ Tổ nhất định có thể càng tiến thêm một bước. Sớm muộn rồi ngài cũng sẽ vượt qua Huyết đội trưởng, trở thành tiểu đội trưởng mới."
Tên hoàng y Trung vị Huyền Tông kia cười nói: "Ngươi nói rất hay, nhưng vượt qua Huyết đội trưởng thì còn hơi sớm chút. Huyết đội trưởng đã đạt tới cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong rất lâu rồi, không phải ta và ngươi có khả năng so sánh được. Nói không chừng, một ngày kia hắn sẽ đột phá cảnh giới Huyền Vương, trở thành trưởng lão của Thất Tinh Đàn ta."
Tên lam y Hạ vị Huyền Tông cũng là khẽ cười: "Dạ dạ dạ, Hoàng đại nhân cùng Huyết đội trưởng đều là trụ cột của Huyền Cơ Tổ chúng ta, tương lai nhất định có thể đem Huyền Cơ Tổ phát dương quang đại, nói không chừng sẽ vượt qua Truy Hồn Tổ, trở thành đại tổ bài danh thứ ba a."
Tên hoàng y Trung vị Huyền Tông kia nghe vậy liền không khỏi cười cười, mặc dù biết đây là nịnh nọt, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất là thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận